“Ngươi làm sao đột nhiên chạy ra đây rồi?”Hakumen chẳng biết lúc nào đã xuất hiện đằng sau Ruri.“U oa….”Đột nhiên xuất hiện giọng nói sau lưng, Ruri có chút hoảng hốt thân hình ngồi tại bờ ao xém chút nữa liền ngã nhào về phía trước.
Cũng may Hakumen kịp thời giữ lấy nàng.“Đ-đa tạ Hakumen tỷ tỷ.”Sau khi ổn định thân hình, Ruri liền nói tiếng cám ơn với Hakumen.Phải nói là nữ nhân là loài sinh vật khó hiểu, chỉ bảy ngày trước cả hai đều không quen thuộc lẫn nhau, thậm chí là có chút cảnh giác cùng địch ý.Nhưng chỉ trong một vài ngày hai người liền đã trở nên quen thuộc, cảm giác như đã là bạn từ rất lâu rồi và Hakumen luôn bám theo Ruri vào buổi sáng hỗ trợ nàng nấu cơm hay nói đúng hơn là để ăn vụng.Mà Ruri thì đối với Hakumen cũng không có ác cảm, bởi vì nàng cảm thấy Hakumen cũng không ý đồ gì với Gin, thậm chí phải nói là chuyện tình cảm thì nàng như một tờ giấy trắng.Có lần Hakumen lại hỏi nàng một số thứ kì lạ, nàng cũng không biết đó là gì nên cũng qua loa trả lời.“Ngươi còn chưa trả lời ta đâu.”“Ta không có gì, chỉ là ra đây hóng gió một tý thôi.
Còn ngươi a, ngươi không ăn nữa sao?”“Ta chỉ là thấy ngươi đột nhiên không ăn nữa, nên đi ra xem sao.
Dù sao ta đọc sách, trong đó có nói là những lúc thế này là nên đi ra xem ngươi làm sao á.”Hakumen tay đỡ lấy căm suy nghĩ nói.Mà lời nói của Hakumen lập tức làm Ruri nghi hoặc.“Sách? Trong sách có nói những thứ này sao?”“Có.
Trong đó viết sau khi nữ nhân mà đột nhiên bỏ bữa rời đi là có thể bỏ nhà ra đi.”Giọng của Hakumen không có cảm xúc ba động nói.Ruri khoé miệng hơi co lại: “Ngươi là đọc sách gì vậy? Ta làm sao lại có thể bỏ nhà mà đi.”“Cái kia…ta đem nó đốt rồi.
Câu chuyện trong đó có chút sai sự thật nên ta liền đốt.”Không hiểu tại sao Ruri lại đột nhiên có hứng thú nói: “A, Hakumen tỷ tỷ có thể kể cho ta nghe một chút sao? Làm sao khi bỏ bữa lại phải bỏ nhà ra đi?”“Thật ra nếu ngươi thích ta có thể chép lại cho ngươi đọc, ta vẫn còn nhớ nội dung của nó đây.”Mặc dù chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nhưng Ruri đã chỉ dạy cho nàng rất nhiều thứ về con người, nên nàng nghĩ nàng cũng nên báo đáp một chút, nhân tiện hiện tại Ruri cũng muốn biết nội dung cuốn sách kia nên nàng cũng sẵn lòng viết lại cho Ruri.“Như vậy thì phiền Hakumen tỷ quá, ngươi kể cho ta nghe một chút là được rồi.” – Ruri không có ý tứ nói.“Cũng không có gì, dù sao ta có nhiều thời gian rảnh, mấy ngày qua ngươi đã dạy ta rất nhiều điều, đây coi như là báo đáp đi.”Hakumen như là không quan tâm nói.Nghe nàng nói như vậy, Ruri cũng không nhiều lời, đáp: “Như vậy liền cảm ơn Hakumen tỷ, mà ngươi có thể kể ta nghe nội dung trong đó một chút được không?”“Cũng được, trong đó kể về một người phụ nữ không được phu quân của nàng yêu thương…”“…rồi một hôm nàng cũng giống như ngươi hiện tại, đột nhiên đang dùng cơm thì đột nhiên đi ra ngoài, rồi sau đó cũng bỏ nhà ra đi…”“…và rồi nàng được một nữ nhân cứu được, mang về nhà chữa trị cùng chăm sóc…”“…sau một thời gian sống cùng nhau thì họ----”“Hở, hai người các ngươi làm sao ngồi ở đây?”Đột nhiên Gin xuất hiện đằng sau Hakumen cùng Ruri, ánh mắt nghi ngờ hỏi.“Ách, ta đang nghe đến đoạn quan trọng nhất a.”Đang cao trào thì bị cắt ngang, Ruri liền than vãn.“Các ngươi làm gì mà lén lén lút lút, có chuyện gì giấu ta sao?”“Hứ, ta không thèm nói chuyện với ngươi.
Hakumen tỷ tỷ lần sau ngươi lại kể cho ta nghe nữa có được hay không?”Ruri tựa như giận dỗi một dạng không thèm nhìn hắn, nàng nhìn về phía Hakumen nói.“Như vậy để đêm nay ta chép lại một quyển khác cho ngươi.
Khi nảy ta là kể tóm lượt mà thôi, ngươi đọc sách sẽ còn nhiều tình tiết khác nữa.”Hakumen không ba động nói một câu sau đó liền trở về phòng.“Sách? Các ngươi đọc sách gì?” – Gin nghe cuộc trò chuyện của hai người liền hỏi.“Hừ, không có chuyện của ngươi!”Ruri mặc xác hắn, nàng để lại một câu rồi trở về thu dọn.“Hả, đây là có chuyện gì a.”Gin như hoà thượng không sờ được tóc, hắn vội vạng đi theo phía sau Ruri phụ nàng thu dọn.— QUẢNG CÁO —…Nửa đêm.“Gin, ngươi mang nước tới đây làm gì?”Ruri thấy hắn đột nhiên mang theo một thùng nước đi tới liền hỏi.“Cái này là nước ấm nha.
Ngươi không phải khó chịu sao? Để ta giúp ngươi a.”Để xuống thùng nước ấm, Gin bắt đầu lấy cho nàng một chén nước.“Làm gì?”Ruri vẫn không hiểu hắn đang làm gì.“Mau uống a, theo ta được biết uống vào sẽ giảm đau rất tốt á.”“Nhưng ta đâu có đau cái gì đâu?”“Hở, ngươi không phải tới tháng sao?”Gin sửng sốt, vô ý thức hỏi.“Tới cái đầu ngươi!”Ruri tức giận nói, hoá ra tên đầu gỗ này lại nghĩ nàng tới tháng.“Ách! Vậy mấy ngày qua ngươi làm sao? Ta thấy ngươi là lạ nên mới nghĩ như vậy.”Hắn vò đầu nói, mặc dù lý thuyết yêu đương hắn có, nhưng thực tế là khác nhau một trời một vực.“Ngươi tự biết! Ta mới không rảnh mà giải thích với ngươi.”Nàng không thèm để ý tới hắn, nằm xuống nhắm mắt, đắp lên chăn, coi tình huống là muốn đi ngủ.Thấy nàng không để ý đến mình, Gin cười có chút hèn mọn nói.“Thật không muốn nói sao? Như vậy ta chỉ đành dùng biện pháp để bức cung rồi.”Ruri nghe hắn nói liền cảm thấy không ổn, lập tức giữ chặt lấy tấm chăn, cuộn lại thân hình.Gin lập tức kéo ra tấm chăn rồi nhào tới.“Á, ngươi muốn làm gì? Ngươi cái tên này…y phục mới mua của ta…”Ruri hốt hoảng kêu to, nhưng sức lực của nàng làm sao có thể chống đỡ được Gin, vùng vẫy mấy lần liền lực bất tòng tâm mà mặc cho hắn làm xằng làm bậy.“Làm sao? Có nói không?”“Ta không nói, nhất quyết không!”“Hừ! Vậy xem ngươi kiên cường được bao lâu.”“Ngươi…ngươi làm gì thô bạo như vậy…”…3 giờ sau.“Hah…hah…hah…”Tiếng thở dồn dập vang vọng khắp căn phòng.Cũng may là bọn hắn hiện tại đang ở dưới tầng hầm, nếu không thì với điều kiện cách âm của ngôi nhà thì có lẽ đã đánh thức mọi người đi.“Vẫn chưa nói sao?”Gin cúi xuống nhìn lấy nàng, Ruri hiện tại toàn thân đều là mồ hôi, sắc mặt đỏ lịm, ánh mắt tràn đầy sương mù.Nàng cắn môi nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi!”“Vẫn rất cứng đầu a.
Được, xem ngươi trụ được bao lâu.”“A…ngươi thật đáng ghét…”…Tại Hakumen trong phòng.“Bọn hắn làm sao ồn ào như vậy?”Hakumen “hiền thục” đang chép lại quyển sách mà nàng đã đốt lúc trước.
Bởi vì hôm nay không có chiến đấu nên những nhân cách thích đánh nhau cũng không xuất hiện, mà là nhường cho các nhân cách khác kiểm soát cơ thể.Đang lay động ngòi bút Hakumen bổng dưng ngừng lại, nhìn xuống trang giấy thì thấy được chữ cuối cùng là chữ “hôn”.— QUẢNG CÁO —“Hôn…là gì?”“Thật nhiều từ vẫn không thể hiểu…”Yêu…Hận…Hakumen trầm ngâm suy nghĩ, từng tình tiết trong sách lần lượt chạy qua đầu, mặc dù trong sách diễn tả rất chi tiết nhưng nàng vẫn không hiểu tại sao những nhân vật trong sách lại có biểu hiện như vậy.“Con người thật phức tạp…”Lắc lắc đầu nàng tiếp tục chép ra những thứ mà mình nhớ được.“Làm sao lại kêu to như vậy a.”Nàng dùng linh