Không biết trải qua bao lâu.
Tamayo mí mắt run run từ từ mở ra.
“Yo!”
Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là khuôn mặt của Gin, hắn bây giờ đang ngồi xổm trên người nàng một dạng, cúi người đưa mặt sát với mặt nàng rồi lên tiếng chào hỏi.
“Ngươi đã tỉnh ngủ rồi sao?”
Đối với tình huống này Tamayo chỉ nhẹ nhàng đáp một câu.
“Gì chứ? Ngươi không cảm thấy tim đập thình thịch thình thịch hoặc là khuôn mặt nóng lên vì khi vừa mở mắt ra mà hình ảnh đầu tiên đập vào tầm mắt lại là một khuôn mặt đẹp trai như thế này sao?”
Gin làm ra vẻ mặt mất hết hứng thú nói.
“Ta cũng không phải là thiếu nữ.
Với lại ai lại cảm thấy đỏ mặt với người đã nắm cổ mình đập thành một cái hố chứ.
Tim đập thình thịch vì sợ hãi còn tạm được.”
“À…chuyện đó, xin lỗi a, lúc nãy ta chỉ là đang mơ thấy mình đấm nhau với Muzan nên có chút động tay động chân.”
Đối với chuyện này hắn cũng rất là không có ý tứ đáp.
“Nói dối…”
Tamayo khoé miệng nhấp nháy, nhẹ nhàng nói khẽ.
Gin dần dần thu hồi vẻ mặt tươi cười, kinh ngạc nhìn nàng: “Hả? Ngươi nói gì?”
“Ta nói…ngươi mau tránh ra để ta ngồi dậy.”
“A! Xin lỗi…”
Hắn nghe vậy lập tức liền tránh ra đứng sang một bên.
Nhưng lúc này Tamayo lại đưa tay về phía hắn nói: “Kéo ta ngồi dậy, ta hiện tại đã không còn sức nữa.”
Hắn thấy vậy cũng bắt lấy tay nàng kéo cho nàng ngồi dậy.
Sau đó dường như nhớ ra điều gì liền nhìn nàng hỏi: “Hình như mấy ngày nay ngươi không uống máu để bổ sung năng lượng đúng không?”
Tamayo nhẹ gật đầu: “Ừm, đi quá gấp nên không kịp chuẩn bị máu để mang theo.”
Gin gãi gãi một bên má, làm sao suy nghĩ một hồi thì quy ra tất cả lỗi lầm đều do hắn mà ra ấy nhỉ?
Đột ngột bắt nàng đi theo nên nàng không thể mang theo máu, sau đó còn khiến nàng bị lạnh phải tiêu hao lượng lớn năng lượng để hồi phục, rồi bây giờ lại làm nàng bị thương khiến nàng không đủ thể lực để hành động.
“Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần cõng ta tới một ngôi làng rồi dùng tiền đổi một ít máu là được.”
Tamayo yếu ớt nói.
Lúc này đột nhiên Gin đưa tay phải ra trước mặt nàng nói: “Thật ra ngươi cũng có thể uống máu của ta, hồ ly có thể uống thì quỷ hẳn cũng có thể a.”
Dù sao chuyện này cũng là do hắn mà ra, nếu không thì nàng hẳn còn sẽ trụ được một thời gian ngắn nữa đi, sẽ không đến nổi yếu đến như bây giờ.
“Máu quỷ có thể hồi phục năng lượng sao? Ta sẽ không biến thành tóc trắng giống ngươi chứ?”
Tamayo có chút không chắc chắn hỏi.
Về việc này thì nàng thật sự chưa từng thử, do nàng chưa từng lâm vào hoàn cảnh phải ăn thịt cả đồng loại như vậy.
Mà còn một nguyên nhân khác khiến nàng không chắc chắn như vậy là Gin có chút đặc biệt, nàng không biết uống máu của hắn sẽ có những tác dụng giống như những con quỷ khác hay không.
Máu của những con quỷ khác mặc dù có thể uống được, thế nhưng dù sao trong máu quỷ có nguyền rủa, nếu loạn uống thường thì sẽ bị chuyển hoá thành hình dạng có một số đặc điểm giống với chủ nhân của số máu này.
“Yên tâm đi, máu ta là hàng đặc biệt, đã có người sử dụng qua, mà feedback lại rất tốt, sẽ không ảnh hưởng tới cơ thể của ngươi đâu.
Với lại chẳng phải ngươi nói máu của ta có rất nhiều năng lượng sao?”
“?”
Nửa câu trước Tamayo thật sự không hiểu hắn đang nói gì, nhưng chuyện máu hắn có nhiều năng lượng là nàng chắc chắn.
“Như vậy ta làm sao uống?”
“Như vậy đi, ngươi cứ ngồi đó, ngước mặt lên một chút…ừm đúng rồi, sau đó há miệng ra…Phụt!!! Ách, ngươi tạm thời trở lại bình thường đi.” — QUẢNG CÁO —
Đệt, biểu cảm này của nàng có chút giống với trong con mèo đen nào đó…quá là bóp tim nam nhân a.
Biểu cảm mệt mỏi kia, vẻ mặt thành thục kia, lại làm ra những hành động đó…mà với góc nhìn của hắn, thì dáng vẻ của nàng thật sự là quá cám dỗ người, à không, cám dỗ quỷ a.
Hắn thề với trời, đây chỉ là vô tình, hắn không có cố ý bắt nàng làm như vậy.
“Ngươi làm sao vậy? Sao đột nhiên chảy máu mũi.”
Tamayo khó hiểu nhìn lấy hắn, với lại ánh mắt của tên này nhìn nàng có chút kỳ lạ ý vị.
“Khục…Bây giờ ta đếm đến ba, ngươi nhanh chóng làm lại động tác lúc nãy, nên nhớ là động tác phải nhanh chóng dứt khoát.”
Hắn ho khan một tiếng, dùng vẻ mặt nghiêm túc đối với nàng nói.
“Ừm, ta đã hiểu…”
Dù không hiểu tại sao hắn lại nói vậy, nhưng phân tích từng câu từng chữ thì nàng hiểu được ý muốn của hắn.
“Vậy chuẩn bị.
Một.
Hai.
Ba!”
Tay trái hắn lập tức biến thành lợi trảo, dùng tốc độ nhanh như chớp gạch lấy một đường trên tay phải.
Xuỳ!
Nhưng sau đó…
Chỉ có một giọt máu từ cánh tay hắn rơi vào miệng của Tamayo, mà vết thương của hắn thì lấy một tốc độ nhanh như chớp hồi phục lại.
“Hể!?”
Hắn vẻ mặt có chút ngơ ngác nhìn lấy.
Tamayo: “…”
“Khục! Tốc độ hồi phục của ta khá là nhanh, có lẽ phải dùng cách khác.”
Tamayo thầm nghĩ trong đầu: ‘Cái này là khá nhanh sao? Đây là siêu cấp nhanh có được hay không.’
“Ta thấy vẫn là tìm một ngôi làng đi.”
Nàng cố gắng chống tay đứng dậy, thế nhưng cả người nàng lại như lung lay sắp đổ một dạng, đứng cũng không vững.
“Ngươi xem ngươi ngay cả đứng còn đứng không vững nữa là.”
Gin vội vàng tiến tới đỡ lấy nàng.
Giữ cho nàng đứng vững lại hắn đưa cánh tay lên gần miệng nàng, tận tâm chỉ nàng chỗ động mạch rồi nói: “Trực tiếp dùng miệng hút đi, nhớ cắn vào động mạch này.”
Nàng nhìn thẳng vào cánh tay hắn một chút, sau đó cũng gật đầu.
Nàng cũng không phải là ngu ngốc nên cũng biết phân biệt nặng nhẹ.
“Ta biết rồi, ngươi không cần chỉ, ngươi quên ta là bác sĩ sao?”
Tamayo cầm lấy cánh tay của hắn, sắc mặt hơi ửng đỏ hỏi: “Thật sự phải làm thế này sao?”
Nàng sống từng ấy năm chưa từng làm loại chuyện này a, cắn tay của một ai đó thực sự…thực sự quá xấu hổ đi.
“Chứ ngươi muốn sao? Chẳng lẽ muốn ta ôm ngươi như vậy mà rời đi, nhỡ không tìm được ngôi làng nào thì sao? Ngươi không lẽ được bế nhiều nên bị nghiện rồi?”
“Không phải! Ngươi đừng có nói mò! Cắn thì cắn, ngươi mau thả lỏng cơ bắp…”
Mặt nàng càng thêm đỏ, nâng cánh tay hắn kề sát miệng, nàng mím môi một cái như thể đang lấy quyết tâm, sau đó liền há miệng ra ngậm xuống cổ tay của hắn.
Thời gian cứ thế trôi qua…
Không gian tĩnh lặng…
“Ngươi là đang ngậm tay ta sao?”
Gin lúc này đột nhiên lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.
— QUẢNG CÁO —
Nghe vậy Tamayo lập tứ há miệng nhả ra tay hắn, khuôn mặt đỏ bừng tức giận nói: “T-ta rất cố gắng rồi, nhưng dù ta cắn thế nào cũng không phá nổi làn da của ngươi a…”
Nàng lúc này đang xấu hổ muốn chết, lúc này nàng cảm thấy mình quả thật là vô dụng, hiện tại nàng yếu đến độ không đủ sức để cắn phá làn da của hắn nữa.
Gin lập tức liếc nhìn ở vị trí cổ tay của mình, trên da hiện lên một dấu răng trắng bạch, mà trên đó vẫn còn tồn đọng lại từng vệt nước bọt trong suốt của nàng, mặc dù chỗ “vết thương” rất là “đáng sợ” nhưng tay của hắn lại không có vẻ gì là sắp chảy máu.
Hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng một chút lại nói: “Thử lại lần nữa xem! Bắt đầu từ ngón tay xem nào…”
“N-ngón tay?”
“Ừm, da ngón tay của ta là mềm thứ hai của trên cơ thể a…”
“Còn có chuyện mềm thứ 2? Vậy chỗ nào mềm nhất?”
Tamayo nghi hoặc hỏi.
Nàng mặc dù là bác sĩ, nhưng ai biết được tên này là đang nói tới thứ gì.
“Chỗ này ngươi không thể nhìn được, khi nào quan hệ chúng ta lại tiến thêm vài bước nữa thì ta sẽ cho ngươi xem.”
Gin ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn nàng.
Tamayo nghe xong liền ngơ ngác một chút, sau đó nàng liền hiểu.
Sắc mặt vừa mới trở lại bình thường lại đỏ lên một lần nữa, xấu hổ nói: “N-ngươi bại hoại! Làm sao có thể đối với một nữ nhân nói những lời như vậy.”
“Được rồi, lại không đùa ngươi…”
Gin thấy nàng xấu hổ thành như vậy cũng không tiếp tục đùa giỡn, vì khi hắn nhìn ra ngoài cửa động thì thấy trời đã không còn sớm nữa, hắn đưa tay phải lên miệng mình cắn mạnh một cái.
Máu tươi từ miệng hắn chảy ra, à mà cũng không phải, nói chính xác là từ cổ tay của hắn chảy ra.
Hắn đưa cánh tay tới trước mặt nàng rồi nói: “Đây! Dùng đi, ta đã ngăn chặn không cho nó hồi phục rồi.”
“Hừ, từ ban đầu ngươi quả nhiên là đang lừa ta.”
Quả nhiên ban đầu hồi phục nhanh như vậy là do hắn giở trò.
Tamayo cảm thấy rất là mất mặt, từ lúc lấy lại được ký ức đến hiện tại nàng chưa từng để lộ ra cảm xúc như lúc này, hiện tại lại bị người này khiến cho hình tượng nàng chăm chút xây dựng mấy trăm năm bị đổ vỡ.
Dù rất ngượng ngùng như nàng vẫn là bắt lấy tay hắn há miệng ngậm xuống.
“Cứ uống thoải mái, máu của ta rất nhiều…”
…
Lúc này cả hai người đã vượt qua được