Trên một vị trí cao tại ngọn núi bên cạnh.
“Đó là…”
Tamayo hai mắt co rụt lại nhìn khung cảnh tàn sát ở dưới thị trấn.
“Thật tàn nhẫn!”
Nàng nhắm lại hai mắt không muốn lại tiếp tục nhìn.
Khung cảnh này thật sự quá mức tàn khốc, cả một thị trấn ít nhất phải mấy trăm nhân mạng a, chưa kể trong đó còn có rất những đứa trẻ…
“Đi thôi! Chúng ta đã không cứu được bọn hắn…”
Gin ánh mắt lạnh nhạt nhìn phía dưới thị trấn hồi lâu rồi yên lặng quay người rời đi.
Bọn hắn thừa biết đây chỉ là mồi câu dụ bọn hắn ra mặt mà thôi.
Nếu bọn hắn xuất hiện thì sẽ phải đối mặt với Muzan cùng những thuộc hạ của mình, mà Gin hiện tại cũng không nắm chắc trong tình huống đó, hắn có thể bảo vệ được Tamayo.
Mặc khác hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, mấy trăm người mà thôi, chết liền chết.
Mà Tamayo mặc dù trong lòng còn có chút trắc ẩn nhưng nàng cũng hiểu được sự nguy hiểm ở phía dưới.
Dù cho nàng thường ra tay cứu người nhưng đó cũng phải tuỳ vào tình huống, nàng sẽ không đem tính mạng mình ra đặt cược vào một ván bài nào mà đã nắm chắc phần thua cả.
Tỷ như trong nguyên tác, nếu không thấy Tanjirou cật lực cứu chữa người đàn ông kia thì nàng có khi sẽ không hiện thân a.
Tamayo thở dài một tiếng sau đó xoay người cùng Gin biến mất trong màn đêm.
…
“Hẳn là ở phía trước.”
“Ta vẫn không hiểu ngươi vì sao lại quan tâm đến gia đình này đến như vậy.
Bọn hắn có gì đặc biệt sao?”
Vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng mấy ngày nay, nhưng dù nàng có hỏi thế nào thì hắn cũng không chịu nói thật.
“Từ từ rồi ngươi sẽ biết thôi.
A, tới rồi…”
Lúc này hắn đột nhiên dừng lại bước chân nhìn về phía trước.
Tamayo ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó hai mắt của nàng liền mở to ra vô ý thức hỏi: “Bọn hắn làm sao lại…?”
Nhưng Gin bây giờ cũng không để ý nàng, hắn bước chân tiến lại gần căn nhà gỗ, mà mục tiêu của hắn chính là nữ hài đang nằm ở trước cửa kia.
Hắn nhìn chằm chằm vào nữ hài, như thể muốn tìm ra sự khác biệt nhưng khi quan sát một hồi thì hắn lại không thể nhìn ra được thứ gì.
Mùi hương cơ thể, mùi máu, tiếng tim đập yếu ớt,… đều như người bình thường không khác.
Hắn cúi người ngồi xuống, từ bên hông móc ra một ống tiêm, đây là hai ngày trước hắn mua lại từ một thầy thuốc ở một thị trấn khác, có tất cả là ba ống.
“Ngươi đang làm gì? Tình trạng của nàng hiện tại dù chỉ là một giọt máu cũng có thể ảnh hưởng đến sự sống chết của nàng a.”
Tamayo chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng, vội vàng giữ lại tay hắn nói.
“Vậy ngươi rút đi! Ngươi là bác sĩ hẳn có thể bảo đảm được mạng của nàng a.”
Gin nhìn nàng một chút, rồi đặt ống tiêm vào tay nàng sau đó đứng lên nói.
“Tại sao phải làm như vậy?”
Nàng có chút nghi hoặc hỏi.
“Nữ hài này chính đầu mối duy nhất có thể giúp ngươi nghiên cứu được thứ thuốc kia, ngươi hẳn phải hiểu tầm quan trọng của chuyện này đi.”
Tamayo nhìn thẳng vào đôi lam đồng sáng rực của hắn một lúc rồi nhẹ gật đầu: “Ta đã biết phải làm gì.”
“À đúng rồi! Đã vậy trị khỏi hoàn toàn cho nàng luôn đi.
Dù sao cũng nên gây ấn tượng tốt một chút.”
Tamayo cũng không hiểu hắn nói ấn tượng tốt là nói đến điều gì nhưng cũng thuận theo mà gật đầu: “Hiện tại không có đầy đủ dụng cụ nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.”
Quyết định trên là hắn nhất thời thay đổi chủ ý.
Ban đầu hắn dự định mỗi lần khi muốn máu của Nezuko thì sẽ dùng vũ lực để cướp lấy, nhưng hiện tại thì khác, thay vì dùng vũ lực thì hắn nghĩ mình nên dùng phương pháp nhẹ nhàng hơn một tý.
Bởi vì hắn lại đột nhiên nhớ tới anh trai của nữ hài này có cái gọi là “Vũ Điệu Hoả Thần” nha.
Nghe cái tên thôi là đã biết chiêu này dùng để đập Muzan rồi.
Không khéo gây thù thì thằng anh lại dùng nó để đập luôn cả hắn thì nói sao xui.
Dù sao cái gọi là hào quang nhân vật chính cũng không thể đùa được, bớt được mối lo nào thì đỡ được mối lo đó.
Chuyện tâm linh không đùa được đâu!
Còn về chuyện giết Tanjirou thì hắn không nghĩ tới, bởi vì nhóc này là một phần lực không thể thiếu trong trận chiến cuối cùng.
Có nhân vật chính thì đại boss mới bị debuff được a.
Với lại Gin cũng hiểu tính cách của thiếu niên kia, nên chỉ cần thao tác tốt một chút, để cho hắn biết chính mình đã cứu được em gái của hắn thì những chuyện sau đó liền dễ dàng, hắn sẽ đối với mình có một độ tin tưởng nhất định cùng với ít phòng bị hơn.
Tính tới tính lui vẫn là phương pháp dĩ hoà vi quý tốt nhất.
— QUẢNG CÁO —
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc hắn suy nghĩ thì Tamayo đã hoàn thành công tác sơ cứu cùng lấy máu.
“Xong rồi, tính mạng của nàng sẽ không có vấn đề gì cho tới khi hoá quỷ.”
Nàng có chút thương cảm nhìn vào khung cảnh trong căn nhà cùng hai hài tử nằm bất động ở trước mặt hỏi: “Ngươi nói Muzan tại sao phải giết bọn hắn, cả nhà bọn họ cũng chỉ là người bình thường đi.”
“Ai biết được, có lẽ bọn hắn là hậu nhân của kẻ thù, nên hắn mới báo thù đi.”
Tamayo nghe vậy cũng lấy tay sờ sờ lên mái tóc của Nezuko im lặng không nói.
“Đi thôi, trời sáng rồi! Anh trai của nàng cũng sắp về tới.
Chúng ta xoá dấu vết rồi rời đi thôi.”
“Ừm!”
…
Bọn hắn sau đó dành ra 5 ngày sáng nghỉ tối đi với tâm thái rất thong thả vừa tham quan vừa đi đường để trở về thành phố Asakusa.
“Ngươi thấy quá trình hoá quỷ của nàng như thế nào?”
Đi trên đường phố Gin đột nhiên quay sang hỏi Tamayo.
“Là cô bé kia sao? Đang trong lúc lên cơn đói mà có thể kịp thời lấy lại một chút lý trí…nàng rất đặc biệt.
Có lẽ sẽ giống như ngươi nói, nàng chính là đầu mối để tạo ra thuốc giải.”
Tamayo khuôn mặt trầm tĩnh bước đi, nàng nhớ tới cảnh tượng vào 5 ngày trước của Nezuko.
Hình ảnh cô bé đã cố gắng dùng thân xác loài quỷ để bảo vệ anh trai mình trước một Trụ Cột đã làm cho nàng vô cùng xúc động.
Bởi vì đơn giản là nàng cũng từng lâm vào tình trạng như vậy, thế nhưng kết quả lại là đi về một chiều hướng khác.
“Vậy là được rồi, lần sau ta sẽ lại đi lấy máu của nàng.”
Gin gật đầu nói, bởi vì chuyện này đều là nằm trong dự đoán của hắn rồi.
“Ngươi lại muốn đi đâu?”
Đột nhiên lúc này Tamayo thấy hắn bổng dưng chuyển hướng không trở về nhà nữa nên liền mở miệng nói.
“Đi lấy ảnh a.”
Nghe vậy nàng mới chợt nhận ra, hôm nay đã là không sai biệt lắm đi.
Một lúc sau bọn hắn đi tới cửa tiệm chụp ảnh lúc trước.
Sau khi gõ cửa, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi, râu ria xồm xoàm, đi ra mở cửa.
“Ngươi là…?”
Gin đứng ở trước cửa mở miệng dò hỏi.
“A!? Hai người đến rồi sao? Mau vào mau vào a, ảnh của các ngươi ta vừa hoàn thành vào buổi sáng xong.”
Người kia lập tức hớn hở mở rộng cửa mời bọn hắn vào.
“Ngươi chính là người chụp ảnh?”
Gin trợn to mắt nhìn lấy hắn hỏi.
“Là ta.”
“Ngươi làm sao biến thành như vậy rồi?”
“Nửa tháng qua vì muốn các ngươi hài lòng mà ta đã rất bận bịu a.
Cuối cùng trời không phụ lòng người, ta cam đoan khi các người nhìn thấy những bức ảnh kia thì sẽ rất hài lòng.”
Người kia lập tức ưỡn ngực vỗ vai nói.
“Ồ ta rất chờ mong đây.”
“Mời hai ngài vào, ta đã đóng gói rất kĩ, sau đó sẽ gọi người chuyển đến nhà các ngươi.”
“Không cần! Chúng ta sẽ tự mang về.”
Gin lập tức khoát tay nói, hắn cũng không thể để người khác biết nơi ở của bọn hắn a.
“Như vậy ngài muốn xem trước ảnh sao?”
“Cũng không cần, chúng ta vào lấy ảnh rồi lập tức rời đi.”
Người kia cũng nhẹ gật đầu, dù sao bọn hắn là khách hàng, liền chiều theo ý bọn hắn vậy.
Sau cùng Gin cùng Tamayo đi ra cửa, trên tay của hắn mang lấy hai khung ảnh to, còn trên tay của nàng cầm lấy 4 bức ảnh nhỏ hơn, đây cũng là những bức ảnh nàng chụp cùng với hắn.
Cả hai đi bộ một quãng đường, cuối cùng sau một thời gian gần nửa tháng bọn hắn đã trở về biệt thự của Tamayo.
Khi bọn hắn vừa bước qua màn ngăn của Yushiro không bao lâu, trong nhà liền truyền ra tiếng gầm rống.
“Gaahh…ngươi dẫn Tamayo-sama đi đâu suốt nửa tháng nay a, tên khốn kiếp!!”
— QUẢNG CÁO —
Một thân ảnh áo trắng xông ra cửa, lao thẳng tới trước mặt Gin.
Mà đối với tình huống trước mắt này Gin chỉ