Chương 135: Lời của cơn gió cũ ( phần 2)
Cuộc sống đau khổ của chú Sáu Đệ vẫn chưa thể kết thúc.
Thậm chí chú cũng không rõ ràng lắm tại sao chú vẫn còn sống.
Con quỷ tà ác trước mặt đang muốn ăn tươi nuốt sống chú bỗng dung tan biến, chỉ lưu lại vài giọt nước màu trắng đục tanh hôi trên không khí.
Chú ngơ ngác nhìn mấy giọt nước rơi xuống đất, rồi chìm nghỉm một lúc, mới hiểu ra.
Thế rồi chú mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chú không biết cách chú một đoạn xa, Minh Khánh đang giảng giải cho Hoàng Thanh nghe về Trấn hồn thuật.
Đó là một phép đạo thuật chuyên đàn áp linh hồn ma quỷ của người tu đạo.
Bình thường người trừ tà của phái Phổ Linh rất ít dùng vì nó tốn rất nhiều tinh lực, nhưng hiện tại khi Minh Khánh đã đạt đến một cấp độ lớn lao trong nghề trừ tà, việc sử dụng Trấn Hồn chú đối với hắn chỉ như ăn cơm uống nước.
Minh Khánh giơ một mảnh linh hồn nhỏ bé đang dãy giụa trong tay cho Hoàng Thanh xem xét, nói: “ Đây chỉ là một mảnh phân hồn của con quỷ mà thôi.
Có điều tìm thấy phân hồn của nó thì chúng ta cũng đã đến rất gần rồi.” Hoàng Thanh gật đầu tiếp tục dùng âm nhãn quan sát con quỷ đã bị Minh Khánh trấn áp.
Gã hi vọng có thể mau chóng học được thuật trừ tà từ sư phụ.
Cả hai tiếp tục giục ngựa về phía Tây.
Lúc này trời đã về chiều muộn.
Bóng hai người bắt đầu đổ dài về phía sau.
Xa xa, Minh Khánh dường như đã nhìn thây một đoàn người thất thểu lê bước trên con đường cái quan.
Phía trên bọn họ, một đám mây ẩm ướt bao phủ lấy số phận những kẻ bất hạnh.
********************
Sự khác nghiệt ban trưa của giải đát miền Trung như đốt cháy hết sức lực và cả ý chí bên trong của chú Miên.
Sự mệt mỏi, cơn khát nước và cả sự tuyệt vọng như ôm lấy chú, muốn đánh gục chú.
Chú biết Lê Văn Sơn có lẽ sẽ không tìm thấy chú.
Đêm nay chú sẽ không chẳng còn sống trên đời nữa.
Nhất là chú nhìn thấy đôi mắt trong veo đầy sự trêu đùa của con quỷ.
Nó đã nhập vào đứa bé con nhà góa phụ.
Phần cơm nắm hồi trưa cũng là suất cơm cuối đời mà con quỷ ban phát cho chú.
Ăn hết những gì con quỷ đánh dấu, chú có phép độn thổ cũng chẳng thể nào trốn thoát nổi.
Tất cả chỉ còn nỗi tuyệt vọng mênh mang trong trời chiều tắt nắng.
Biết được số phận,