Chú Miên bỗng phá lên cười.
Trong tiếng cười hoang dại của chú, ánh lửa bập bùng như muốn bùng lên dữ dội.
Mưa gió bão táp ầm ầm kéo đến đen kịt cả bầu trời.
Vô số tiếng gào rú của các oan hồn như muốn từ miền Kinh Dạ kéo đến vây lấy đôi thầy trò Minh Khánh – Hoàng Thanh.
Đôi mắt Hoàng Thanh như muốn nứt ra vì giận dữ.
Không ai ngờ chú Miên – một kẻ mà theo lời Minh Khánh nói đã dành một đời cho việc thủ hộ vùng hồ Kinh Dạ bỗng nhiên trở tay quay giáo đâm sau lưng đồng đội.
Nhìn con dao sắc nhọn vẫn cắm nơi ngực Minh Khánh, Hoàng Thanh liền lao đến đỡ lấy sư phụ sợ hắn ngã xuống.
Khi tay Hoàng Thanh chạm vào, hắn cảm thấy cả người Minh Khánh mềm như bông và nhẹ bẫng, tựa như có cơn gió thổi qua là sẽ bị cuốn đi mất.
Minh Khánh hé miệng, máu tươi từ trong miệng hắn trào ra.
Hắn hé miệng thều thào nói: “Hương vị chiến thắng như thế nào?” Chú Miên cười ha hả.
“Rất thơm.
Mùi máu, mùi linh hồn thầy trừ tà bao giờ cũng thơm ngon nhất.
“ Nói rồi hắn liếm liếm mép, nhìn Minh Khánh và Hoàng Thanh một cách tham lam.
Hoàng Thanh lúc này đã buông Minh Khánh ra rút trong túi ra Phi Hùng Phù mà Minh Dũng tặng cho trước lúc lên đường, nèm về phía địch thủ.
Chú Miên vung tay lên, Phi Hùng phù bị bắn ra một bên, bị nhốt giữa một khối nước trắng đục, không thể hóa thành lửa.
Hoàng Thanh cắn răng nhìn đòn sát thủ của hắn bị vô hiệu hóa một cách đơn giản, rút một thanh dao ngắn, dán bùa lên, lao đến.
Thế nhưng chú Miên chỉ vung tay , dưới chân hắn bỗng nổi lên vô số cây cỏ, khiến Hoàng Thanh vấp ngã xuống đất.
Cùng lúc này, vô số các oan hồn từ mọi nơi bỗng hội tự về trên đầu chú Miên, thế rồi tất cả đều bay vào thân hình của chú, nhập thành một vùng hồ nước nho nhỏ dưới chân.
Lúc này âm nhãn của Hoàng Thanh trở nên nhức nhối.
Một sức mạnh cực lớn đè ép lên linh hồn khiến hắn không thở được, giống hệt như lúc hắn gặp phải con quỷ trong nhà thờ họ Hoàng.
Trong đôi mắt âm Hoàng Thanh, chú Miên không còn hình dáng con người nữa.
Thay vào đó là một con quỷ với thân hình mỏng manh như một làn nước, không khuôn mặt, không tình cảm, đứng trên một vực sâu thẳm đầy lệ khí.
Con quỷ bỗng vươn tay.
Cả thân hinh Hoàng Thanh bỗng nhiên bay lên, bị hút về vực sâu dưới chân con quỷ.
Hoàng Thanh cố cào cấu, vươn tay cắm vào đất để kháng cự lại sức hút mạnh mẽ đó nhưng hắn vẫn bị kéo lê dài trên đất, để lại mười đầu rảnh sâu trên đất từ đầu mười ngón tay.
Trong lúc hắn chỉ còn cách cái vực sâu thăm thăm chừng một trượng, thì một bàn tay vươn ra kéo lấy hắn.
Minh Khánh vẫn còn có con dao nhọn cắm trên ngực, nhưng dường như không hề yếu ớt như hồi nãy, mà mạnh mẽ lôi hắn trở lại.
Thế rồi Minh Khánh hô lên: “Hồn hề! Hồn hề! Mau qui vị! ” Thế rồi từ bảy tấm bùa chú mà Minh Khánh đã bố trí tự bao giờ bắt đầu sáng lên.
Âm nhãn của Hoàng Thanh nhìn có một hồn một vía không biết ở đâu chui vào người chú Miên, khiến thân hình cứng đơ như một khúc gỗ.
Minh Khánh lại nhanh chóng nhân lúc thân hình con quỷ không cử động, lại dán lên các lá bùa.
Mãi tới khi thân hình chú Miên bị che kín bởi các lá bùa, Minh Khánh mới bình thản đọc Trấn Hồn chú.
Các lá bùa trên người con quỷ sáng lên.
Con quỷ đau đớn vặn vẹo thân hình chú