Người phụ nữ suy nghĩ miên man một lúc lâu, mãi đến khi gà gáy canh ba mới tỉnh lại.
Bà ta bước tới bên cửa sổ, nhìn trời đất mù tối.
Người phụ nữ lấy tay gỡ thanh chống cửa, để cho tấm phên cửa sổ rơi xuống, che lấp quang cảnh bên ngoài.
Thế rồi bà ta đi vào phòng ngủ.
Đó là một căn phòng nhỏ với vô số sách vở, nằm chen chúc lẫn nhau, từ trên bàn, lên giường đến tận dưới đất.
Người phụ nữ dùng bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh nhẹ nhàng lôi từ dưới gậm giường ra một cái rương to, nặng trình trịch mà thông thường hai người đàn ông mới khiêng nổi.
Xoa đi bụi bặm bám ở mặt trên, bà ta cẩn thận mở rương ra.
Gạt đi bên trong một đống thẻ trúc nặng nề, để lộ ra một chiếc hộp gấm sơn son thiếp vàng.
Người phụ nữ cung kính giơ cái hộp lên , cẩn thận đặt lên bàn.
Thế rồi trong ánh nến leo lét, người phụ nữ bỗng nhiên cúi đầu bái ba cái, miệng khấn: “Ông cố nội, tôn nữ bất hiếu chẳng làm nên trò trống gì, nhưng chẳng thế nào trơ mắt làm ngơ môn phái gặp phải họa lớn.
Đành cả gan thỉnh pháp thư “Tu đạo lục” cùng nhau trở về, cứu rối bọn họ.
“
Nói rồi người phụ nữ cung kính mở ra chiếc hộp gấm.
Bên trong chỉ có chứa một cuốn sách màu vàng cũ đã mòn cả bốn góc.
Trên bìa sách có ghi ba chữ to “Tu Đạo Lục” , phía dưới có ghi tác giả bằng hai chữ nho nhỏ “Hoàng Thập” đã đen xì xì vì thời gian, nhìn không rõ nữa.
Người phụ nữ vuốt ve nhè nhẹ quyển sách như sắp nát vụn ấy tựa như ve vuốt một người bạn lâu năm.
“Đã hơn trăm năm rồi nhỉ?” Thế rồi người phụ nữ cười cười, khuôn mặt như giãn ra.
“Chúng ta cùng trở về nào.” Thế rồi bà ta bấm ngón tay, một giọt máu tươi chảy ra, nhỏ xuống bề mặt quyển sách.
Giọt máu như có linh tính trôi từ bề mặt xuống hai chữ nhỏ Hoàng Thập.
Bất thình lình, hai chữ Hoàng Thập bất ngờ đỏ rực.
Thế rồi ánh sáng bắt đầu tỏa ra thổi bay hết bụi bặm hoen ố trên bìa sách.
Hai chữ Tu Đạo Lục cũng sáng lên rực rỡ như minh ngọc.
Trong chốc lát quyển sách hoen ố bỗng biến đổi thành một quyển sách lấp lánh, tự động bay lên tay của người phụ nữ.
Bà ta cười cười, cầm lấy quyển sách.
Nó nhảy nhót trên tay người phụ nữ ra vẻ vui mừng như trẻ con gặp mẹ.
Người phụ nữ ôm lấy nó, cất vào ngực.
Rồi bà ta đi ra ngoài cửa, dẫm chân ba cái, miệng lẩm nhẩm đọc: “Bảo Bình Dị Thuật: Vạn Vật Thu Về.” Rồi dường như nghe thấy tiếng gọi của bà, cả căn nhà bỗng rung rung, bắt đầu thu nhỏ lại, biến thành một ngôi nhà gỗ nằm gọn trong tay người phụ nữ.
Thế rồi bà ta rút cây trâm ngọc bích trên đầu, thổi phù một cái, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú.
Cây trâm ngọc biến lớn, rồi hóa thành một con phượng hoàng.
Người phụ nữ ngồi lên con phượng hoàng, nhìn nơi ở cũ đã hóa thành bãi đất trống hoang vu, hơi hơi cảm khái.
Thế rồi bà vỗ vỗ con phượng hoàng: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Cùng lúc đó, ở phủ Quốc sư, trong gian thư phòng nằm chính giữa khuôn viên, một người đàn ông tuổi trung niên đang đọc sách dưới ánh nến bất ngờ ngẩng đầu lên.
Mái tóc hoa râm, khuôn mặt khắc khổ không thể che dấu nổi ánh mắt như sao trời, xuyên thấu không gian thời gian, tựa như thần linh của Quốc sư.
Ông lắc lắc đầu, buồn bã than: “Cuối cùng nơi này cũng không phải cành ngô đồng, trăm năm vẫn không giữ nổi Phượng hoàng.
Thôi, thôi, kiếp nạn tới, trốn đi đâu được, bảo tồn một ít mồi lửa cũng đã tốt lắm rồi.
”
Thế rồi ông lấy ra một