Bạt Thiệt và Đao Sơn một người một bướm sau khi rời khỏi núi Sầm cũng không đi xa.
Bọn họ đến một thôn trang vắng vẻ nằm cách núi Sầm chỉ vài chục dặm dường.
Lúc này Bạt Thiệt lại hóa thân thành một phu nhân lý trưởng, kiêu ngạo chào hỏi đám nông dân đang làm đồng.
Sau đó bà ta tiến vào một căn nhà lớn nằm ngay cạnh đình làng.
Đó là nhà của lý trưởng.
Tiến vào nhà, lý trưởng đang nằm gác chân chềnh ểnh trên phản, thấy bà ta, lão có vẻ sợ lắm, vội vàng thu lại dáng nằm cho nó phù hợp.
Bạt Thiệt cũng không nói gì, chỉ lườm một cái làm lý trưởng sợ toát mồ hôi hột.
Thế rồi bà ta tiến vào trong nhà.
Lý trưởng thấy vợ về, lại vội vàng cầm gậy gầm nón đi vội, còn nói với đám người ở: “Tao đi ăn cỗ làng bên, không phải nấu cơm tao.” Thế rồi đi mất hút.
Lúc này trong thư phòng, người thanh niên con trai lý trưởng vẫn đang viết chữ đọc sách, thấy Bạt Thiệt liền vui vẻ chào: “Mẹ, mẹ mới về.” Nói rồi hắn bỏ bút xuống đứng lên.
Thế nhưng Bạt Thiệt cũng không dám cười, chỉ cung kính cúi đầu đáp: “Đại vương, ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đao Sơn đã trở về.” Con bướm Đao Sơn lúc này cũng chui ra khỏi áo của Bạt Thiệt, bay quanh đầu người thanh niên, phát ra giọng cười the thé: “Úi giời, đại vương thật sự làm con của Bạt Thiệt luôn, cười chết ta.
Ha ha ha” Thế rồi dường như bị cười chết thật, nó rơi xuống trên vai người thanh niên, lăn qua lăn lại.
Người thanh niên lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Mấy chục năm trước, ta đánh với người khác, bị thương nặng, nếu không đoạt hồn đứa trẻ này chắc cũng chết rồi.
“
Con bướm Đao Sơn lúc này mới ngừng cười, ngạc nhiên nói: “Ai mà lợi hại như vậy? Đánh ngươi gần chết?” Người thanh niên khẽ cười: “Ta cũng không lợi hại, bị đánh là chuyện như cơm bữa.” Con bướm khinh thường nói: “Thôi đi, đừng có giả vờ khiêm tốn.
Năm đó thành lập quân đoàn Ám Dạ, ngươi ta là cùng một cấp độ.
Chẳng lẽ đoạt hồn nhiều lần khiến ngươi yếu đi?” Người thanh niên cười xòa, trả lời: “Cũng không phải yếu đi, thế nhưng ngươi cũng biết thực lực của ta phụ thuộc vào thiên phú của thân xác.
Nếu thiên phú của thân xác không quá tốt, ta cũng không thể nào có được những năng lực thời đỉnh cao.”
Con bướm Đao Sơn cũng không đồng ý.
“Mặc dù ngươi không ở đỉnh cao, thực lực ít nhất cũng phải cỡ tầm chuẩn quỷ vương.
Ta không nghĩ ra có ai lại đánh ngươi gần chết được.”
Người thanh niên ngồi xuống, giải thích.
“Bây giờ thời đại không giống ngày xưa.
Giới tu đạo thiên tài xuất hiện liên tục.
Đừng nói chuẩn quỷ vương, đến quỷ vương thật sự cũng bị người ta đánh cho ra bã.
Đặc biệt là giới trừ tà chuyên khắc chế chúng ta cũng có không ít nhân vật rất lợi hại.
Đánh với người tu đạo, ta không quá sợ hãi.
Nhưng đánh với người trừ tà, ta thật sự đánh không lại…“
Con bướm Đao Sơn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, Đại vương là âm mưu gia, không phải chiến sĩ.
Năm đó giới tu đạo cũng không phải sợ hãi thực lực của ngươi, mà sợ hãi tài trí của ngươi.
Nhưng mà ta rất muốn đi gặp kẻ đã đánh ngươi gần chết một lần.” Khuôn mặt người thanh niên hơi hơi lộ ra vẻ tiếc nuối, trả lời : “Hắn có lẽ đã chết.” Con bướm trợn mắt lên: “Ngươi giết chết hắn?”
Người thanh niên lắc đầu: