-“Mi là thợ nuôi quỷ phải không?”
Nghe câu này của My, Lê Tấn biết mình đã bị lộ. Gã vẫn cắm cúi ăn, không hề trả lời cô. My tức quá nắm lấy cổ áo gã kéo lên làm gã đánh rơi bát cơm: “Tên khốn này.”
May thay ông chủ quán nghe tiếng bát vỡ chạy ra giải vây. Lê Tấn thấy My lừ mắt nhìn gã rồi bị người thanh niên đi cùng kéo về bàn. Thỉnh thoảng cô ta vẫn liếc nhìn gã như sợ gã chạy mất. Ông chủ lại lấy cho Lê Tấn bát cơm khác. Ông bảo bát cơm vỡ sẽ tính tiền cho đôi trai gái kia. Lê Tấn cảm ơn ông , yên tâm ăn cơm. Sống hay chết thì gã cũng muốn ăn no cái đã.
Nhìn thấy hai người khách trở về chỗ ngồi ăn cơm, ông Quân thở phào. Người trong võ lâm thường rất ít khi gây sự với người thường bởi hai lí do. Thứ nhất là bọn họ sợ quan phủ. Thứ hai chính là bọn họ coi khinh những ai bắt nạt kẻ yếu. Cho nên theo kinh nghiệm của ông, khi gặp người võ lâm nên đối xử bình đẳng với họ như bao kẻ khác. Không cần sợ sệt, nịnh bợ, cũng không coi khinh, tránh né. Lần này ông cảm giác đã xử lý một cách đúng đắn. Lúc này tiếng vó ngựa đi vào trước cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của ông Quân.
“Lại có khách.” Ông lẩm nhẩm rồi chạy ra giúp khách buộc dây ngựa vào cột gỗ trước cửa. Đó là một đạo sĩ trẻ chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Khuôn mặt trẻ măng của hắn lấm tấm bụi. Lúc đỡ hắn xuống ngựa, ông Quân mới nhận ra là hắn bị mù. Hắn lẽ phép cảm ơn ông rồi bế từ trong giỏ ra một con mèo đen béo ú. Sau đó ông Quân dẫn hắn vào trong nhà. Vì không còn bàn nữa nên ông sắp cho hắn ngồi tạm trên một chiếc ghế thấp. Đạo sĩ xin ông một chậu nước rửa mặt. Ông Quân đồng ý, chạy ù ra sau bếp múc cho hắn. Chờ hắn rửa xong ông Quân mới hỏi hắn thích ăn gì để ông đi chuẩn bị. Hắn cũng gọi một bát canh dưa cá, một đĩa cà muối và một đĩa cá chép rán cho con mèo đen.
Ông Quân liếc nhìn con mèo, thầm nghĩ nó là giống gì mà được ăn sang thế. Người bình thường hầu như mỗi năm số ngày được ăn thịt cá chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dường như nhận ra suy nghĩ của ông, con mèo hé mắt nhìn một cái làm ông giật thót. Thế nhưng lúc ông Quân nhìn lại, nó vẫn đang cuộn tròn nằm ngủ trong lòng đạo sĩ. Mấy cái ria rung rinh ra vẻ khoan khoái lắm.
Ông Quân vội vã nấu canh cho khách. Đun xong nồi nước dưa, ông liền đi làm cá. Đang vất vả cạo vảy thì lại có người kêu: “Ông Quân ơi!” Ông vội vàng nhìn ra. Thì ra là thằng cu Mề ở trong làng. Nhà nó ở cạnh nhà ông. Từ bé nó đã theo ông đi bắt chuột bắt cá khắp đồng. Sau này ông không đi nữa thì cu cậu chuyển sang đi với con trai ông. Chuột với chim, cá trong nhà hầu hết đều do tay hai đứa bắt. Ông Quân lau tay vào chiếc dẻ, hỏi nó: “Cu Mề à? Có chuyện gì mà vội thế?”
Thấy thằng cu thở hồng hộc nói không ra tiếng, ông Quân múc cho nó một gáo nước, bảo nó uống đi rồi từ từ nói. Cu Mề tu ừng ực hết cả gáo, xong quệt môi nói: “Ông Quân ơi, anh Ca đi vào trong làng Ma rồi.” Ông Quân sững sờ một lúc lâu mới hỏi: “Nó đi đâu cơ?” Thằng Ca là con trai duy nhất của ông. Sau khi vợ ông mất, hai cha con sống với nhau. Ông cố bán buôn thế này cũng chỉ để gom ít tiền cho nó cưới vợ. Cu Mễ nhắc lại: “Anh Ca đi vào trong làng Ma rồi. Cháu ngăn thế nào cũng không được. Ông đuổi theo mau kẻo không kịp.”
Ông Quân nhìn ngoài quán đầy khách, trong lòng hơi do dự. Lâu lắm rồi mới đông khách thế này, hơn nữa còn có người chịu ăn ngon. Tiền thu được trong ngày thậm chí có thể đủ cho cha con sống hai tháng. Ông đẩy tấm liếp bên cửa sổ. Giữa trưa mà sao trời âm u thế.
“Thôi, còn buôn bán gì nữa. Con mình nếu có mệnh hệ nào thì tiền có kiếm được