Anh Ba Kho nhéo vào tay mình. Đau quá. Anh buột miệng chửi thề một câu. Biết mình không nằm mơ, anh Ba Kho mới cúi xuống nhìn hai viên gạch. Vẫn chỉ là hai viên gạch bình thường như bao viên gạch khác. Anh Ba Kho dùng ngón tay chọc chọc vào. Viên gạch vẫn cứng và mát mẻ hệt như lần đầu anh cầm nó lên. Anh Ba Kho để cây đèn xuống đất, rồi nhấc hai cục gạch lên. Vẫn không có gì kì lạ xảy ra cả.
Xoay xoay ngắm ngắm chán chê, anh trở lại chỗ nằm với một viên gạch khác trong tay. Lần này để cho chắc, ngoài việc chèn cửa cận thận, anh còn lấy dây buộc viên gạch vào cái cột nhà. Thế rồi anh thoải mái nằm xuống. “Có giỏi thì bay nữa đi.” Cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh. Anh Ba Kho mệt mỏi ngáp một cái rồi nhắm mắt lại. Chả mấy chốc mà anh say giấc nồng. Trên hiên nhà, gió từ ngoài hồ thổi vào từng cơn mát rượi. Tiếng ngáy của Du bộ đầu vẫn đều đều.
Gió thổi càng lúc càng lạnh. Anh Ba Kho quơ tấm chăn chiên bên cạnh khoác lên người, miệng nhép nhép. Đột nhiên mũi anh Ba Kho cảm thấy ngứa ngứa. Anh co người đánh một cái hắt hơi. Trong lúc lấy tay xoa xoa, anh Ba Kho cảm thấy một mùi thối sực vào cổ họng. Anh bịt mũi, thầm nghĩ: “Mùi cá chết ở đâu ra vậy?” Một tiếng hét lớn như tiếng trống đồng làm anh Ba Kho ù tai. “Ai đó? Mau ra đây.”
Anh Ba Kho mở mắt nhỏm dậy. Lúc này Du bộ đầu đã đứng lên, đôi mắt ưng của ông chăm chú nhìn xung quanh. Anh Ba Kho cũng vội mò dưới chân lấy căn mác dài hơn một thước. Du bộ đầu bảo anh Ba Kho: “Đốt đèn lên.” Anh Ba Kho răm rắp làm theo lời ông. Du bộ đầu bắt đầu cẩn thận đi vòng ra sân, mắt ông chăm chú nhìn từng viên gạch, từng ngọn cỏ. Có lúc ông quỳ xuống sát đất, ngửi ngửi. Anh Ba Kho đi theo, cầm đèn rọi, hai mắt dáo dác nhìn xung quanh xem có ai đang nấp không. Từ trong sân, hai người ra vườn rồi vòng đến sau nhà. Du bộ đầu vẫn cẩn thận tìm tìm kiếm kiếm, nhưng không thu được kết quả gì. Mãi đến lúc gà gáy sáng, hai người mới trở về hiên nhà.
Anh Ba Kho mệt mỏi vớ lấy ống đựng nước, uống một hớp. Mồ hôi rịn ra như tắm trên trán anh. Nãy giờ, mặc dù không hoạt động gì nhiều, nhưng anh rất căng thẳng. Anh chỉ sợ kẻ thủ ác nấp đâu đấy quanh nhà, bất ngờ xồ ra lấy mạng hai người. Mãi đến khi quay lại trước nhà, anh mới hết sợ. Dù gì thì bên anh có những hai người, ai cũng biết võ, chả lẽ hai người lại không đánh được một người. Mà cho dù đánh không lại, chả lẽ lại không chạy được. Nghĩ thế, anh Ba Kho bắt đầu thả lỏng cơ thế. Du bộ đầu vẫn đang ngồi bệt trên bệ cửa miệng lẩm bẩm:”Chả lẽ mình nhầm? Không có lẽ nào…”
Anh Ba Kho lúc này mới hỏi Du bộ đầu:”Sư phụ, hồi nãy có chuyện gì thế?”
Du bộ đầu hơi trầm ngâm, rồi trả lời: “Anh đã từng nghe đến “lục giác” của người giang hồ chưa?”
Anh Ba kho đáp: “Có từng nghe. Lục giác là cách gọi của sáu loại giác quan bao gồm hính giác, vị giác, khứu giác, thị giác, xúc giác, trực giác. Có đúng không sư phụ? ”
Du bộ đầu gật đầu: “Đúng vậy, trong sáu loại giác quan, cái thứ sáu là loại huyền bí nhất. Trực giác chỉ là một cách gọi. Bình thường người ta hay bảo nó là linh tính hay cảm thấy. Đó là khi con người cảm nhận được sự thay đổi của bên ngoài, của không gian và thời gian mà không thông qua năm giác quan còn lại. Thậm chí với những người có giác quan thứ sáu bén nhạy, người ta có thể dùng để tiên đoán những gì sắp xảy ra trong tương lai.”
Anh Ba Kho hỏi: “Sư phụ muốn nói đến người tu đạo?”
Du bộ đầu lắc đầu: “Không chỉ người tu đạo, mà cả người luyện võ thậm chí người thường cũng có thể có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ. Như trạng Trình, mặc dầu chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, ông ấy có thể dự đoán được triều đại sẽ chết như thế nào, có bao nhiêu đời vua tất cả.