Buổi trưa những ngày thu nắng dìu dịu.
Minh Khánh chen chúc cùng Minh Long Minh Dũng và hai vị đạo trưởng trên chiếc xe ngựa kéo.
Bọn họ trở lại làng Con , truy tìm ngôi mộ trắng trong nghĩa địa, nơi mà Minh Khánh đã đánh rơi thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm.
Đối với hai vị đứng đầu hai phái trừ tà, tử thần là một thứ gì đó hấp dẫn họ còn hơn cả ma quỷ.
Bọn họ cẩn thận và chăm chú vào từng câu hỏi, từng câu trả lời mà ba sư huynh đệ phái Phổ Linh cung cấp.
Thậm chí Minh Khánh cảm thấy nếu không phải còn ít đồ quan trọng trên xe, hai người bọn họ đã tự thi triển thần thông để chạy đến làng Con rồi.
Trong quá trình nói chuyện với hai vị đứng đầu, Minh Khánh có cảm giác được mở mang đầu óc.
Không nói sự thâm thúy trong lĩnh vực trừ tà, ma quỷ, linh hồn, chỉ là những kiến thức mà hai vị lượm lặt được trong quá trình trừ ma quỷ suốt cả chiều dài đất nước đã làm Minh Khánh mê mẩn.
Những câu chuyện về văn hóa, về cách ứng xử, phong tục tập quán trên nhiều vùng khác nhau làm hắn cũng thèm khát được đi được nhìn ngắm mọi thứ.
Thậm chí chỉ cần hai canh giờ đồng hồ, Phạm Đan và Trần Thử Ca đã phá giải cái mõ nguy hiểm ở chùa Khánh Lương ngoài Bắc.
Theo lời bọn họ, đấy là một món tà vật vĩnh cửu, được gọi là đá Minh Tuyền Vọng Âm.
Tương truyền, loại đá này nằm ở dưới dòng sông Vong Xuyên ở cuối đường xuống Hoàng Tuyền.
Theo truyền thuyết, khi người ta đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh quên lãng của Mạnh Bà, mọi chuyện đều trôi theo dòng nước Vong Xuyên mà chìm vào quên lãng.
Thế nhưng, giống như rác thải trôi sông, có những thứ ký ức, những dục vọng, những đau khổ, sợ hãi mà thậm chí là dòng nước Vong Xuyên cũng không thể tiêu hóa nổi.
Nó chỉ có thể đánh chìm những thứ ấy vào đáy sông để không làm cản trở dòng chảy.
Qua nhiều năm tháng, những thứ rác rưởi đó được dòng nước mài dần đi góc cạnh và những thứ dơ bẩn xù xì bên ngoài, giữ lại những gì tinh túy nhất mà cũng là đáng sợ nhất – đó là Minh Tuyền Vọng Âm.
Đá Minh Tuyền Vọng Âm là loại đá mà chỉ nghe thấy âm thanh của nó thôi, linh hồn của người ta cũng bị sự đau đớn, dằn vặt xé rách cho đến chết.
Nghe xong câu chuyện của Minh Khánh về chùa Khánh Lương, hai vị đại sư liền xác nhận điều này.
Rồi dường như mắt thấy tai nghe, hai vị đại sư kể cho Minh Khánh nghe về câu chuyện chùa Khánh Lương.
Đó là chuyện người trụ trì đầu tiên đầy tài năng không biết đã kiếm Minh Tuyền Vọng Âm ở một khe nứt giữa trần gian và địa ngục.
Ông mang thứ này về, phong ấn nó sau những lớp sơn của chiếc mõ, với mong ước những kẻ kế thừa y bát của ông sẽ được tu luyện một cách tốt hơn.
Quả thật những âm thanh ma quỷ được khống chế trong chiếc mõ đã tạo ra hơn mười đời trụ trì xuất sắc, biến ngôi chùa vô danh thành nơi mà cả Hoàng gia đều tín nhiệm và yêu thích.
Thế nhưng mấy trăm năm sau, câu chuyện về hòn đá trong chiếc mõ có vẻ như bị phai tàn, và không hiểu có ai đó vô tình hoặc cố ý đã làm vỡ một mảnh nhỏ lớp sơn gỗ phong ấn bên ngoài.
Thế là âm thanh ma quỷ không bị hạn chế, liên tục gây ra những vụ án mạng liên tục trên chùa Khánh Lương, từ trụ trì đến đệ tử, đến các vị tướng lĩnh, rồi cả những người tu đạo đều không thể thoát được.
Và sau chuyện đó, một trong những ngôi chùa lớn nhất miền Bắc bỗng chốc bị bỏ hoang và chìm trong khói bụi thời gian.
******************************
Trời đã trưa lắm rồi.
Ánh mặt trời đã leo lên tận đỉnh đầu, thậm chí có chút ánh nắng ấm áp chiếu vào trong hố đất và thằng Củi đang nằm.
Ánh nắng nhảy nhảy trên đầu ngón chân làm thằng Củi như cảm thấy được xua đi giá lạnh.
Nó lại cố vùng vẫy và gào thét, mặc dù đã thất bại rất nhiều lần.
Ngực nó vẫn như bị đá đè, nặng trình trịch không thể vùng dậy được.
Nó chỉ hi vọng có ai đó đi qua cứu lấy cuộc đời nó trước khi thằng bé Đảm quay lại.
Cổ họng thằng Củi đã đau lắm rồi.
Nước miếng cũng không còn chảy ra nữa, cho dù nó có nghĩ về mơ hay cam chanh trong vườn nhà.
Đôi môi thằng Củi khô nứt toác ra.
Trời thu nắng hanh hanh khiến nó cảm thấy càng lúc càng khát.
Tiếng “Cứu tôi với” của nó giờ không còn rõ ràng nữa mà chỉ như một tiếng ậm ừ trong cổ họng.
Trong cơn tuyệt vọng, thằng Củi bỗng nghe tiếng bước chân.
Rồi nó như nghe được tiếng thằng Sửu.
Thằng Củi bỗng