Hồ Kinh Dạ một chiều thu ẩm ướt.
Từ trong sương mờ, một con thuyền bé xé rách màn sương lao ra.
Trên thuyền, Nghiệt Kính đại vương, Băng Sơn đại vương, Thiết Thụ đại vương của quân đoàn Ám Dạ dường như đang rất sợ hãi.
Khuôn mặt trong suốt không mắt, mũi , miệng của Nghiệt Kính dường như bị cái gì đó đập vỡ, rạn nứt thành nhiều miếng.
Nơi trán của y còn có một vết thủng rất to.
Băng Sơn thì lúc này đang nằm xoãi ra giữa thuyền.
Cô đang tự đóng băng quanh người để chữa thương.
Trên bụng trên ngực đều có những vết thương sâu hoắm.
Đặc biệt xung quanh những vết thương này đều là có nước hồ bám vào, thế nhưng băng mỏng đến nơi đây đều bị hóa lỏng, không thể nào bao trùm nổi.
Thiết Thụ là có vẻ như là người bị thương ít nhất.
Nhưng bộ váy lộng lẫy trên người dường như bị chó cắn, chân váy ống tay đều bị xé nát te tua.
Khuôn mặt của nàng giống hệt người bị bệnh bạch tạng, trắng bệch không còn một chút máu.
Lúc này màn sương mù như bị một cái gì đó tóm lại, hơi co co rồi ùa ra bao vây lấy con thuyền.
Thế nhưng Thiết Thụ đại vương lúc này lại vung tay.
Hai lá bùa vẽ bằng màu bay ra, hình thành nên một cái khiên chặn đám sương mù lại.
Con thuyền do Nghiệt Kính chèo vẫn lao vun vút về phía trước, đâm sầm vào bãi cát bên hồ.
Cả Băng Sơn, Nghiệt Kính lẫn Thiết Thụ đều bị quán tính hất bay, rơi vào đám cây bụi rậm rạp.
Lúc này sương mù đã phá vỡ hai lá bùa của Thiết Thụ, ào ào trào đến như nước lũ thượng nguồn sông Cả tháng bảy.
May thay sương mù chỉ bay đến cạnh bờ hồ nước liền lập tức tiêu tán.
Cả Thiết Thụ và Băng Sơn đều thở ra một hơi.
Nghiệt Kính mặc dù không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhưng nhìn cái cách y ngồi phịch xuống đất, rồi nằm lăn ra bờ cát, Thiết Thụ hiểu rằng y cũng rất vui mừng khi thoát nạn.
Băng Sơn lúc này mở miệng hỏi: “Thiết Thụ tỷ, giờ làm sao bây giờ? Mặc dù chúng ta lấy được Thất Hòm Trấn Tà, thế nhưng chúng ta lại mở ra phong ấn của một con quỷ không thua kém gì quỷ vương.
Nhìn cái vẻ tàn ác của nó, muội nghĩ từ năm nay trở đi, năm mươi dặm quanh đây chắc chắn sẽ không còn người sống.” Thiết Thụ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Thực ra quanh đây cũng không có nhiều người sống lắm.
Muội không cần phải lo lắng.
Hơn nữa tỷ nghe nói quanh hồ này vẫn còn Người coi giữ.
Bọn họ là những người bảo vệ trông coi phong ấn trong hồ từ thời bày đại môn phái trừ tà phong ấn con quỷ.
Bọn họ chắc chắn sẽ nhận ra và báo cho quan phủ để sơ tán dân chúng quanh hồ.”
Nghiệt Kính đại vương lúc này cười nhạt: “Các cô vẫn còn tâm trạng lo lắng cho đám dân đen đó à? Các cô cũng thấy quỷ lúc đạt đến cấp bậc tối cao mạnh đến thế nào rồi đấy.
Trong lần tới đi bắt Quỷ vương ta chỉ sợ, mười tám cái đại vương của quân đoàn Ám Dạ không còn sống được mấy cái.”
Băng Sơn lúc này cũng gay gắt: “Nghiệt Kính, vậy sao lúc trước đại vương ra kế hoạch anh không cản trở ngài ấy? Lúc này ngồi đây mỉa mai có ý nghĩa gì?” Dường như vì quát lên, vết thương trên bụng trên ngực lại đau đớn khiến cô quặn người, ho khan.
Thiết Thụ đại vương vội tới giúp đỡ cô.
Nàng đỡ Băng Sơn nằm lên đùi mình, dùng bàn tay trắng nõn nà để lên vết thương lớn nhất trên bụng cô.
Sau đó, một luồng máu nhạt từ tay nàng bốc ra, bắt đầu chui vào vết thương trên người của Băng Sơn.
Băng Sơn dường như bớt