Năm thứ ba cấp ba đã bước vào giai đoạn nước rút, thi thử lần 1,thi thử lần 2.......thi thử lần 3
Kỳ thi thử thứ ba là bài kiểm tra lớn cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tần An Nhiên tự nhiên rất là coi trọng,thành tích của cô hai lần thi trước vừa qua đường hẹp của tuyến ưu đãi tuyển sinh,cô phải càng vững chắc một chút,mới có thể bảo đảm không có chút sai sót nào.
Vì vậy,cô hy vọng bản thân lần này sẽ thể hiện trình độ tốt,cũng là làm cho bản thân an tâm chút
Hiệt Tú Nhất Trung đối với cuộc thi thử vô cùng coi trọng, tiến hành các kỳ thi này theo phương thức của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Học sinh vào phòng thi chỉ được mang theo văn phòng phẩm và giấy thi do nhà trường phát hành thống nhất, mỗi học sinh có một số báo danh, quy trình coi thi nghiêm túc, phù hợp với tình hình thực tế.
Tần An Nhiên mãi cho đến khi vào phòng thi phía trước,còn đang cầm sách đọc,trong đầu óc đều là các công thức,chính mình cảm thấy đầu óc có chút choáng váng
Trương dựa theo điểm thành tích phân chỗ ngồi,bạn hoc thực nghiệm ban gần như ngồi cùng 1 phòng thi
Hứa Giác lần trước nhất trường,nên ngồi ở đầu bên trái.
Theo sắp xếp xuống dưới,Tần An Nhiên vừa lúc ở bên phải cậu
Phương hướng hoàn toàn giống với kỳ thi cuối năm nhất, nhưng khác biệt là thành tích của Hứa Giác bây giờ khác xa với của cô, đây không phải là điều mà cô có thể so sánh được.
Tần An Nhiên thu hồi suy nghĩ,bỗng nhiên,một chuyện thực nghiêm trọng – quên mang giấy nháp!
Có thể là bởi vì chỉ lo đọc sách,đầu cô có chút mơ màng căng ra,vậy mà đem chuyện quan trọng vậy để sau.
Giáo viên giám thị đã đứng ở cửa,hiện tại đã không có khả năng ra ngoài lấy, tạm thời không thể tìm được một tờ giấy giống hệt như do nhà trường cấp.
Nhưng là,lần này là thi toán,không có giấy nháp,quả thực muốn chết.
Trong lòng Tần An Nhiên có chút luống cuống,tim đập nhanh hơn,tay cũng không biết đặt nơi nào.Cô nhìn xung quanh,rất muốn nghĩ ra phương pháp tốt,nhưng đầu óc càng loạn.
Tựa hồ là nghe thấy được động tĩnh,Hứa Giác bên trái vốn nằm sấp ngủ lại ngẩng đầu,nhìn cô một cái,hỏi:"Làm sao vậy?"
"Quên mang giấy nháp......." Tần An Nhiên đáp,mặt cô vì kích động mà đỏ lên
"Tôi còn đáng nghĩ chuyện gì lớn" Hứa Giác nói xong,thuận tay đem hai tờ giây trắng đưa đến bên mặt bàn của cô " Cầm dùng đi"
"Gì cơ?" Tần An Nhiên nhìn hành động vừa rồi của cậu,nhưng sau đó đưa lại cho cậu " Không cần,cho tôi cậu dùng gì"
Cánh tay cô không có cách nào đủ đưa trực tiếp đến mặt bàn của cậu,nhưng Hứa Giác lại không có đưa tay đón,chỉ nói một câu: " Tôi nháp vào chỗ trống của bài,dù sao cũng chỉ chấm đáp án"
Sau đó cậu không lại để ý cô,quay đầu,nằm sấp xuống rồi ngủ
Tần An Nhiên vốn dĩ muốn đem chỗ ngồi đặt lên bàn cho cậu, nhưng vừa đứng dậy giáo viên giám thị đã vào, tiếng chuông vang lên, kỳ thi chính thức bắt đầu.
Tần An Nhiên không thể,chỉ phải ngồi xuống một lần nữa,đem hai tờ giấy trắng đặt lên bàn mình,cứ như vậy nhận quà của Hứa Giác
Nhưng trong lòng cô vẫn là có chút bất an.
Lần thi thứ 3,đối với ai cũng là rất quan trọng,nhất là môn toán này là môn quan trọng nhất
Hứa Giác đem giấy nháp cho mình,liệu có ảnh hưởng không?
Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều,bài thi đã bắt đầu được phát,sau khi Tần An Nhiên cầm lấy,tập trung tinh thần vào việc làm bài.
Bài thi làm được hơn một nửa, cả hai tờ này đều gần như đã được sử dụng, cô không thể tưởng tượng được sẽ khó khăn như thế nào nếu không có hai tờ giấy do Hứa Giác đưa cho.
Đột nhiên,cô ngẩng đầu,liếc bên trái một cái,nhìn thấy Hứa Giác vẫn đang nghiêm túc làm đề.
dùng chỗ trống của tờ giấy kiểm tra làm giấy nháp, nhiều chỗ bị lấp đầy, nhìn từ đó có vẻ đen một mảnh.
Tuy nhiên, để so sánh, quá trình tính toán ít hơn nhiều so với cô.
Cô cũng không rảnh nghĩ nhiều như vậy,tuy rằng giờ rất ngượng ngùng,hiện tại cũng không làm gì được,chỉ có thể lần sau cảm ơn cậu
Vì thế,cô tiếp tục làm đề của mình
Sau khi thi xong,Tần An Nhiên chủ động đi đến trước mặt Hứa Giác,lại nói cảm ơn: "Hứa Giác,cảm ơn cậu.Nếu không phải nhờ giấy của cậu,môn toán của tôi liền hỏng rồi"
"Khoa trương như vậy?" Hứa Giác giương mắt nhìn cô,cười khẽ một chút "Cũng may tôi cho cậu,bằng không chẳng phải là tội nhân"
"Tôi không phải ý tứ này" Tần An Nhiên nói xong,chần chừ một chút lại hỏi "Nhưng là,có ảnh hưởng cậu làm đề không?"
"Không" Ngữ khí Hứa Giác bình tĩnh
"Kia....tôi như nào cảm ơn cậu đây?Dù sao cậu cũng giúp tôi một việc"
"Không cần,không phải buổi sáng cậu cho tôi ăn bánh khoai từ nhân táo sao,giấy nháp coi như hồi báo"
Hiện tại dường như đã trở thành thông lệ, cứ đến ngày thi,Hứa Giác đến tìm Tần An Nhiên ở ban công học thuộc bài làm bánh khoai từ nhân táo,buổi sáng hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ
"Nhưng là,hai việc này....."Tần An Nhiên cảm thấy không thể giống nhau
"Kia nợ trước đi" Hứa Giác làm vẻ mặt không soa cả
Tần An Nhiên cũng không tiếp tục nói gì.
Dù sao,hiện tại muốn nói cảm ơn,cô cũng thấy Hứa Giác không cần gì cả,cậu giống như không thiếu gì,cho dù thiếu cái gì,cô cũng không có cách nào mua nổi
Ba ngày thi kết thúc, các học sinh đồng thời được thoải mái,cũng có nghĩa cuộc thi vào đại học tới gần,ngày ở trường học ngày càng ít
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, trong nháy mắt đã đến ngày học cuối cùng ở trường.
Hiệt Tú Nhất Trung có thông lệ sẽ có một tuần nghỉ trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cho phép học sinh ôn tập ở nhà.
Cho nên,một ngày cuối cùng,trong lòng bạn học đều có những cảm xúc không nói nên lời,vừa lo cho kỳ thi tuyển sinh sắp tới,cũng lại có cảm xúc khẩn trương nóng lòng.Sau khi chương trình học buổi sáng kết thúc,rất nhiều bạn học ngồi không yên,vọt tới bên ngoài phòng học,lấy đủ kiểu phương thức,để kỷ niệm thanh xuân cuối cùng ở trường
Tần An Nhiên không phải thành viên trong đó,ngồi ở chỗ của mình như thường lệ, lúc này sự tập trung của cô đặc biệt tốt.
Cô nhắc nhở chính mình nhất định phải kiên trì tới thời điểm cuối cùng
Khúc Sam Sam cùng bạn học đã chạy ra ngoài chơi đùa,cô một mình đi căng tin ăn cơm.
Mới vừa ra khỏi cửa lớp,bỗng nhiên Hứa Giác từ cửa sau đi ra ngăn cản đường đi.
"Hôm nay ngày cuối,vẫn còn tính đi nhà ăn ăn?"
"Bằng không đi đâu?"
"Lần trước cậu nói muốn cảm ơn tôi,còn tính không?" Cậu đột nhiên hỏi
Tần An Nhiên ý thức được,cậu nói chính là lúc cô nợ cậu giấy nháp
"Ừ"
"Vậy cậu mời tôi ăn cơm đi"
"Cậu muốn ăn gì?"
"Không biết,đi ra ngoài nói sau"
"Đi ra ngoài ăn hả? Trường học không cho ra ngoài a,bây giờ còn tính là lúc đi học ở trường"
Hứa Giác nghe xong,khẽ xuy một tiếng,biểu tình lạ lùng: "Nguyên tắc của cậu đúng là khiến cho người ta mặc cảm"
Không đợi Tần An Nhiên mở miệng,cậu lại tiếp tục nói: "Ba năm trung học không có một lần vượt tường,quá một lần trái quy định,cậu sẽ không cảm nuối tiếc sao?"
Nếu đổi là trước kia,Tần An Nhiên nhất định sẽ ngay thắng mà nói đây là điều học sinh tốt nên làm.
Nhưng không biết vì sao,hôm nay cô lại trầm mặc.
Lời nói của Hứa Giác gợi lên trong lòng cô một tia nổi loạn, như thể đột nhiên khi được tưới nước,chui từ dưới đất lên mà ra, cành lá lan tỏa, ngày càng vượng phát, không thể ngăn cản.
Cành lá kia quấy nhiễu khiến trong lòng cô cảm thấy ngứa
Giống như,cô cũng không phải hoàn toàn......
Hứa Giác không đợi cô trả lời,trực tiếp lôi cánh tay cô bắt đầu đi về phía trước.Tần An Nhiên cũng không có thoát khỏi,thuận theo cậu
Đến chỗ rào chắn,như là một loại ngầm đồng ý,không có lão sư nhìn thấy
Tần An Nhiên vẫn là có chút do dự,cảm thấy giống như không được tốt lắm
"Nếu không vẫn là quên đi?" Cô hỏi
"Là cậu mời tôi ăn cơm,không phải tôi nên chọn?"
"Chính là...."Tần An Nhiên ngẩng đầu nhìn rào chắn "Này phải như thế nào nhảy ra a?"
Hứa Giác không trả lời,trực tiếp đem chân phải bước trên chỗ thấp nhất của rào chắn,khuỵu gối,sau đó nói với Tần An Nhiên: "Giẫm lên đùi tôi"
"Cái gì?" Tần An Nhiên giật mình
"Bằng không cậu tự trở mình ra ngoài?"
Tần An Nhiên