Tần An Nhiên đã được nhận công việc bán thời gian tại trung tâm đào tạo.
Nhờ việc dạy kèm một với một, cô tính mỗi giờ được 100, dạy 3 tiếng vào mỗi thứ 7 và chủ nhật, một tháng sẽ được 2400.
Như vậy cũng đủ một tháng sinh hoạt của cô, còn có thể tiết kiệm dùng cho những việc khác.
Buổi chiều chủ nhật, Tần An Nhiên đến trung tâm sớm, hôm nay cô sẽ gặp một học sinh mới.
Phòng phụ đạo là một phòng đơn trong trung tâm.
Không gian rộng khoảng 5m2, bên trong được trang bị một cái máy tính cùng một cái bàn đơn giản.
Cửa được làm bằng kính, nhưng cách âm khá tốt, mọi thứ đều không tồi.
Một lát sau, cửa được đẩy ra.
Tần An Nhiên ngẩng đầu lên, không ngờ tới là Hứa Giác.
Cậu mặc quần áo đơn giản, trên lưng đeo cặp sách.
Cô có chút ngạc nhiên : "Sao cậu lại tới đây?"
Hứa Giác trả lời : " Học bổ túc."
Tần An Nhiên suy nghĩ rồi cầm tờ thông tin của bạn học sinh ở trước mặt, trong bản ghi chép đối phương yêu cầu rõ ràng : Đại học Hoa Quỳnh, có trình độ tốt, có kiên nhẫn ; năm nhất, là người mới vào, tốt nhất là thành tích trên 110, trình độ kém thì còn dạy cái gì.
........
Lúc đó cô còn muốn hỏi ai lại nhiều chuyện như vậy, nếu là cậu thì cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng cô vẫn không hiểu, vì thể lại hỏi : " Sao cậu còn cần học thêm Tiếng Anh?"
"Tiếng Anh của tôi vấn bình thường." Hứa Giác tự nhiên nói.
Cậu đã đem balo của mình đặt trên bàn, sau đó thản nhiên ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, hai chân dài ở dưới bàn duỗi về phía trước.
Tần An Nhiên nhíu mày, thi vào đại học là thủ khoa mà còn nói Tiếng Anh của bản thân bình thường.
Hứa Giác nhìn vẻ mặt của cô, đứng thẳng dậy, giọng điệu nghiêm túc nói thêm : " Do phần nói của tôi không tốt, điểm TOEFl lần trước cũng không đạt tiêu chuẩn, cho nên vẫn là muốn đi học thêm."
Sau đó, cậu chỉ vào điểm thi trong bản thông tin.
Tần An Nhiên cúi đầu nhìn, tổng điểm TOEFL của Hứa Giác là 101, không thể tính là kém, nhưng phần nói chỉ có 19.
Nếu dùng số điểm này để nộp hồ sơ vào một trường nổi tiếng của nước ngoài thì thực sự không ổn.
Tần An Nhiên nghe xong cũng không nói thêm gì nữa.
Nếu cô được sắp xếp để bổ túc cho cậu, thì cứ vậy làm thôi.
Phần nói của cô vô cùng tốt, bởi vì thích xem các chương trình của Mỹ , cấp 2 tham gia thuyết trình Tiếng Anh, cho nên thường ngày cô rất chịu khó luyện tập.
Cuộc thi TOEFl lần trước, phần nói của cô là 25.
Dù sao thì năm lớp 10 cô cũng đã dạy kèm cậu, phong thuỷ thay phiên chuyển *, dạy kèm lần nữa cho cậu, cũng không có vấn đề gì.
* : cả đời này không thể mãi thuận buồm xuôi gió.
Vì thế, cô lấy ra đề cương đã chuẩn bị : "Đầu tiên tôi sẽ giải thích cho cậu những phần quan trọng trong phần nói của TOEFL."
Hứa Giác gật đầu.
Nói một hồi, Hứa Giác bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi : " Cậu dạy bao nhiêu buổi một ngày?"
"Nửa ngày thứ 7 và nửa ngày chủ nhật, làm sao vậy?"
" Giọng cậu có chút khàn."
"Ừ." Tần An Nhiên đưa tay sờ cổ của mình, họ nhe hai tiếng, cười nói : "Không có cách nào khác, kiếm tiền cũng không dễ dàng mà."
Dạy nửa ngày hôm qua, cô dạy rất nghiêm túc và có trách nghiệm, hơn nữa chưa thích ứng được với việc nói chuyện liên tục như vậy cho nên giọng nói quả thật có chút khàn.
Bất quá cô cũng không quá để ý, chỉ nghĩ bình thường nghỉ ngơi nhiều là được.
Đang chuẩn bị giảng tiếp, Hứa Giác bỗng nhiên nói : " Tôi sẽ làm đề trước đi."
Tần An Nhiên không nghĩ tới cậu sẽ đưa ra ý này, giải thích : " Đề cậu có thể về nhà hãng làm, thời gian hiện tại quý giá, nên....."
"Chính là hiện tại tôi muốn làm bài." Hứa Giác nói xong mở đề thi trong máy tính ra "Đột nhiên muốn làm đề không chịu được."
Tần An Nhiên hết cách, dù sao khách hàng cũng là thượng đế, đành để cậu tuỳ ý, vừa lúc mình có thể giữ giọng một chút.
Cô đến máy lấy nước tự động lấy cốc dùng một lần để uống, đứng một bên yên lặng nhìn cậu làm bài.
Hứa Giác vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Góc nghiêng, sống mũi cùng lông mày rõ nét, lông mi dày và dài càng làm nổi bật con ngươi đen láy.
Qua quãng thời gian quân huấn nên da cậu đã trắng lại một ít, dưới ánh đèn sáng trắng, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng trở nên hời hợt.
Tay cậu cầm chuột, luôn chuyển động, nhấp chuột rồi hoàn thành đề.Ngón tay thon dài cùng xương khớp rõ ràng, động tác lưu loát nhanh gọn.
Tần An Nhiên cũng ngồi ở một bên, đến gần nhìn chằm chằm cậu giải đề.
Màn hình ở bên kia của cậu, cho nên cô không tự chủ được nghiêng nửa người bên, đến gần chỗ cậu.
Chính mình cũng không ý thức được, khoảng cách giữa hai người đã trở nên rất hẹp, trong không gian nhỏ này, hơi thở của hai người càng rõ ràng.
Một lát sau, dường như Hứa Giác không được tự nhiên lắm.
Yết hầu tự nhiên chuyển động , bỗng nhiên mở miệng nói : " Này, cậu tránh xa tôi ra một chút."
" Hả?" Tần An Nhiên quay đầu nhìn về phía cậu.
" Tôi không làm nổi nữa." Hứa Giác nhìn sang chỗ khác.
" Vì sao chứ? " Tần An Nhiên cảm thấy khó hiểu.
Hứa Giác tạm dừng vài giây, chậm rãi nói : " Mùi trên người cậu rất thơm."
"............."
Tần An Nhiên không nghĩ tới là vì lý do này.
Cô cũng chưa từng dùng nước hoa nha ! Cô nhíu mày, nghi hoặc cầm tay áo ngửi một chút, có mùi thơm thoang thoảng của hoa sơn chi, là mùi bột giặt thường ngày của cô.
Nhưng có thể nam sinh không ngửi nổi mùi như này đi, mà Hứa Giác vừa lúc lại là nam sinh thận trọng, thích coi trọng những chi tiết nhỏ.
Vì thế cô kéo ghế về sau, mở rộng khoảng cách giữa hai người.
Sau đó bảo cậu tiếp tục làm bài, đưa tay nâng cằm tiếp tục xem.
Nhưng Hứa Giác vẫn không làm gì như cũ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên : " Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm."
" Vì sao?"
" Tôi ngại."
"............"
Người này da mặt dày như vậy, sao lại có thể thẹn thùng được ?
Tần An Nhiên biết một ngày cậu rất nhiều chuyện, nhưng không nghĩ tới cậu lại nhiều chuyện như vậy.
Nhưng khách hàng là thượng đế.
Cô không so đo với cậu, dứt khoát lấy một quyển sách ra, tạm thời đặt bên mình đọc.
Giữa chừng, tầm mắt Hứa Giác không tự chủ được mà liếc về phía Tần An nhiên.
Cô cúi đầu xuống, theo góc độ của cậu có thể nhìn thấy vầng trán thanh tú trắng bóng cùng với khoé mắt trong véo hơi nhíu lại, bởi vì vừa mới uống nước nên môi cô vừa đỏ vừa căng mọng.
Hứa Giác cố gắng bình tĩnh lại, thu hồi tầm mắt tiếp tục làm đề.
Trong 3 giờ kiếm tiền này, Tần An Nhiên dành thời gian đọc sách nên cô đột nhiên cảm thấy kiếm được số tiền này làm cô rất nhẹ nhõm.
Tuần tiếp theo, Hứa Giác theo thường lệ đến học.
Tần An Nhiên đang chuẩn bị bắt đầu luyện phần nói cùng với cậu, Hứa Giác bỗng nhiên lấy một cái bình thuỷ tinh mới từ trong cặp ra, bên trong chứa chất lỏng màu vàng nhạt.
" Tặng này." Cậu đưa cái bình tới trước mặt Tần An Nhiên.
" Đây là cái gì?"
" Lê hấp đường phèn." Hứa Giác nói xong lại bổ sung một câu " Cái bình này là mới mua."
" Cho tôi ư? "
" Ừ.
Cái bình của cậu không phải vỡ rồi sao.
"
" Ừ, tôi còn tính vào ngày 11-11* mua một cái mới."
* Là lễ hội mua sắm, có những chương trình khuyến mãi.
An Nhiên muốn mua vào thời điểm đó cho rẻ.
" Cái này giống với cái cũ của cậu."
Tần An Nhiên cầm lấy bình đánh giá một lúc, quả thật là giống với cái bình cũ, nhãn hiệu cùng loại, ngay cả màu sắc cũng giống nhau.
Sau đó cô lắc lắc chất lỏng trong bình : " Đây là đồ uống gì? "
Cô nhìn thấy bên trong bình vẫn còn có thứ gì đó như bông.
" Lê hấp đường phèn, giúp bảo vệ giọng." Hứa Giác nhẹ giọng nói, cố gắng ra vẻ như thường " Cậu uống thử xem."
Tần An Nhiên nửa tin nửa ngở mờ nắp ra, uống một ngụm nhỏ.
Hương vị ngọt thanh ngon miệng, vị ngọt vừa đủ, không quá nhiều đường làm ngấy, lại vừa miệng, quả thật cũng không tệ lắm.
Cổ họng vốn có chút ngứa, uống vào dường như đã thoải mái hơn.
" Cậu mua ở đâu vậy?" Cô hỏi, sau đó lại uống một hớp lớn.
Hứa Giác nhìn cô : " Là tôi tự làm."
" Cậu tự làm?" Tần An Nhiên giật mình, lại nhìn cái bình trong tay " Cậu còn có thể tự làm...!Không đúng, cậu làm ở đâu?"
Ngay sau đó cô quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Giác, hơi nheo mắt lại suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc " Cậu ở ký túc xá vi phạm nội quy sử dụng đồ điện?"
Hứa Giác không nghĩ tới phản ứng đầu tiên