Thi cuối kỳ xong, năm nhất đại học đã tính là kết thúc.
Ngay khi nghỉ, Tần An Nhiên đã sớm mua vé về nha.
Lần này cô mua được vé ngồi.
Một mình ngồi tại chỗ, nhìn thấy người đến người đi bên cạnh, nghe tiếng ồn náo động xung quanh, thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy nhỏ thét to : " Hạt dưa, đậu phộng, nước khoáng " đi qua.
Bỗng nhiên, cô rất nhớ thời gian trước ngồi xe cùng với Hứa Giác.
Khi đó, tuy cơ thể cô không quá thoải mái, nhưng không hiểu sao tâm tình lại rất vui vẻ, rất thoải mái.
Cô chỉ cần ngồi trên chỗ ngồi, kể cả trên đường về nhà, cô cũng không cần quan tâm gì cả, bởi vì có anh ở bên cạnh.
Nghĩ đến đây, Tần An Nhiên gọi lại nhân viên phục vụ đi ngang qua : " Dạ, xin chào.
"
" Xin chào, xin hỏi bạn cần gì ? "
" Cái này, em muốn mua túi đường đỏ loại này.
" Tần An Nhiên chỉ túi có bao bì màu đỏ.
Đây đúng là loại kẹo cứng lần trước Hứa Giác mua cho cô để pha trà gừng đường đỏ.
Thanh toán tiền xong, cô mở túi đóng gói ra, bóc một viên kẹo cho vào miệng.
Rất ngọt.
Là Hứa Giác mang cho cô vị ngọt này.
Thật giống như, chuyến đi về này, cũng có anh làm bạn.
Ngày nghỉ hè dài mà khô nóng, Tần An Nhiên theo thường lệ sắp xếp cuộc sống ngày nghỉ của mình đâu vào đấy.
Chỉ là có đôi khi, không biết là do cố ý hay vô tình, cô sẽ dừng tại ban công một lát, nhìn thấy hành lang trước mắt trống trơn, có chút buồn bã mất mát.
Cô cũng sẽ nghĩ, khi nào thì Hứa Giác đến nhà bà nội anh ?
Một ngày nọ, sau khi ăn cơm trưa xong, cô ngồi trên sô pha xem phim truyền hình với mẹ.
Trong TV đang chiếu bộ phim cổ trang hot nhất hiện nay, trùng hợp chính là, nội dung tập này vừa lúc chiếu đến tình tiết công tử nhà giàu yêu thương một thứ nữ của gia đình khác nhưng không được cho phép.
Tên công tử kia sinh ra trong gia đình làm quan tiếng tăm lừng lẫy, sau khi bị mẫu thân* kịch liệt phản đối, chỉ có thể áp dụng cách tuyệt thực để chống lại.
* Đang là phần cổ trang nên mình để vậy.
Mẹ cô xem một lúc, rồi phải đi đến tiệm may, còn lại Tần An Nhiên một mình tiếp tục xem.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy, nghệ thuật thực sự có thể đến từ cuộc sống.
Hứa Giác, dường như cũng giống như vị công tử nhà giàu kia.
Mà cô, là thứ nữ kia.
Cô cũng từng nghĩ tới, nếu Hứa Giác biết mẹ anh đã từng đến tìm cô vì chuyện này, anh sẽ có phản ứng ?
Nếu anh biết gia đình của anh không đồng ý chuyện của hai người bọn họ, sẽ làm gì ?
Cô không thể nghĩ được đáp án.
Hiện tại xem ra, anh ngoài việc sử dụng cách tuyệt thực giống như vị công tử trong bộ phim truyền hình kia, còn có thể áp dụng cách kháng cự nào ?
Suy cho cùng, một người đối đầu với một gia đình, sức mạnh cách nhau quá xa.
Đó cũng là lý do vì sao, cô không muốn để Hứa tham dự vào, cô tình nguyện không để anh biết gì cả.
Ngẩn người trước TV, bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tần An Nhiên đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hứa Giác đứng ngoài cửa.
Từ sau buổi liên hoan lần trước hai người bọn họ chưa gặp qua, anh dường như gầy hơn chút, khuôn mặt vẫn tuấn dật như trước, nhưng lộ ra một chút mệt mỏi rõ ràng.
" Bà nội tôi nấu cháo để cậu lên uống.
" Anh nói với giọng bình tĩnh.
Tần An Nhiên yên lặng nhìn anh, không hề di chuyển.
Hứa Giác hít một hơi nông, còn nói thêm : " Lần này thật sự là bà nội tôi gọi.
"
Tần An Nhiên cũng không có lý do từ chối, vì thế gật đầu, quay vào nhà cầm chìa khóa và di động, đi theo Hứa Giác lên tầng.
Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện.
Vừa vào cửa, bà nội Hứa vẫn nhiệt tình giống như ngày xưa, trên khuôn mặt tràn đầy sự tươi cười : " Nhiên Nhiên tới rồi.
"
" Bà nội.
" Tần An Nhiên cũng cười đáp lại nói.
Bà nội Hứa đi tới kéo tay cô, đánh giá cô một phen từ đầu tới chân, nói : " Nhiên Nhiên sao lại gầy như vậy ? Trên đại học không ăn được à ? "
Tần An Nhiên hé miệng cười cười : " Cũng không phải ạ.
"
" Vậy là do Hứa Giác chọc giận làm con không vui.
" Bà nội nghiêm mặt nói, lộ ra bộ dáng tức giận " Nó đứa nhỏ này từ nhỏ chính là như vậy, bà nội làm chủ cho con, nếu nó chọc giận làm con không vui, bà đánh nó.
"
Tần An Nhiên đang muốn nói gì đó, Hứa Giác ở một bên bỗng nhiên lên tiếng, kéo dài âm cuối : " Bà nội.........!"
Bà nội Hứa nhìn anh, sau đó quay đầu lại nhìn Tần An Nhiên, thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Bà nói với Hứa Giác : " Tiểu Giác, cháu đi lấy chè hạt sen nấm tuyết trên bếp mang ra đây.
"
Hứa Giác gật gật đầu, đi về phía bếp.
Tần An Nhiên vội vàng đặt di động lên trên bàn trà, cũng đi qua giúp đỡ.
Chè hạt sen nấm tuyết tràn đầy một nồi to trên bếp, nấm tuyết trong suốt, còn có chút kỷ tử trang trí ở giữa.
Hứa Giác lấy một cái nồi nhỏ từ tủ bát bên trên, Tần An Nhiên chuẩn bị cầm lấy, nhưng anh không đưa cho cô.
" Nóng.
" Anh liền nói một chữ ngắn gọn.
Sau đó anh cầm lấy muôi, bắt đầu tự múc.
Tần An Nhiên thu tay lại, đứng ở một bên nhìn.
Cô lại nhìn kỹ vẻ mặt Hứa Giác một chút, nhịn không được hỏi : " Hứa Giác, bình thường cậu rất mệt mỏi sao ? "
" Vì sao hỏi vậy ? " Động tác trên tay Hứa Giác vẫn như cũ không dừng lại.
" Bởi vì tôi thấy vẻ mặt cậu dường như rất mệt mỏi.
"
Hứa Giác nghe xong, giương mắt nhìn cô một chút, giọng nói khẽ lên cao : " Cậu quan tâm tôi như vậy ? "
Tần An Nhiên không lên tiếng trả lời.
Hứa Giác trầm mặc một lát, thấp giọng nói : " Không có việc gì.
"
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa.
Bà nội Hứa dường như đang bận rộn trong phòng ngủ, gọi Hứa Giác một tiếng, bảo anh đi ra xem.
Hứa Giác buông muôi xuống, đi ra mở cửa.
Tần An Nhiên múc phần cháo còn lại, sau đó bưng chè hạt sen nấm tuyết từ bếp ra, nhìn đến đối diện là bố mẹ Hứa Giác vừa mới đi vào cửa.
Bước chân cô đình trệ lại, thân hình cứng đờ, hai tay bưng nồi cũng thoáng run lên, suýt chút nữa thì làm đổ cháo.
Uông Thục Lan cũng nhìn thấy Tần An Nhiên, sửng sốt một cách rõ ràng.
Sau đó bà liếc mắt quan sát nồi trong tay cô, môi nhếch lên, không nói gì thêm.
" Các con sao đột nhiên tới đây ?" Bà nội Hứa cũng từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy bọn họ có chút bất ngờ.
" Mẹ, đến gặp mẹ còn không được sao ? " Hứa Liên Vĩ nói, đặt túi đựng tài liệu trong tay trên bàn trà, thuận tiện xoay người đổ trà vào cốc và uống, đứng thẳng dậy nhìn đến Tần An Nhiên : " Ồ , An Nhiên cũng ở đây à.
"
" Chú Hứa khỏe, dì Uông khỏe.
"