Sáng sớm thứ 7, Tần An Nhiên phải đi đến nhà ga đón mẹ.
Sau khi đặt đồ tại khách sạn, hai người dạo qua trường học một vòng, lại đến thành phố để đi dạo.
Ngày hôm sau, Tần An Nhiên có sự sắp xếp đặc biệt.
Ngoại ô thành phố Hoa Quỳnh có cánh đồng hoa sơn chi lớn, đúng lúc buổi chiều có buổi triễn lãm hoa, cô muốn dẫn mẹ đi thăm quan.
Khi học cấp 3 có du lịch cộng đồng, mẹ vì muốn tiết kiệm 50 đồng nên không đi, Tần An Nhiên vẫn luôn tiếc nuối trong lòng, cho nên muốn nhân cơ hội này bù đắp tâm nguyện của mẹ.
Cô biết mẹ rất thích hoa sơn chi, kể từ khi cô tự ghi nhớ được thì chất lỏng giặt quần áo trong nhà đều là hương hoa sơn chi.
Cánh đồng hoa sơn chi ở ngoại ô thành phố, cành hoa lớn tụm lại mà lớn lên, đóa hoa trắng noãn, nhụ.y hoa vàng sẫm, thấp thoáng giữa bụi rậm xanh, hương thơm ngào ngạt.
Tần An Nhiên cùng mẹ đi thăm nơi này vào buổi chiều, rất thoải mái sung sướng.
Nhưng khi chuẩn bị quay về, lại gặp rắc rối.
Bởi vì có khá nhiều người, mà gần đây chỉ có duy nhất một tuyến giao thông công cộng, cho nên mỗi khi xe đến trạm, đoàn người đều chen chúc tụ tập mà đi, chắn cửa xe đến nỗi chật như nêm cối.
Hai người chen hai lần, đều không chen lên được.
Mắt thấy sắc trời dần dần tối đi, Tần An Nhiên có chút lo lắng.
Cô kéo mẹ đến đứng ở ven đường, tính sau đó chạy nhanh tới khi chuyến xe gần nhất tới.
Bỗng nhiên, một chiếc xe con màu đen chậm rãi chạy tới trước mặt các cô.
Tần An Nhiên chú ý tới biển số xe, là xe của Hứa Giác.
Cửa sổ xe cuộn xuống, Hứa Giác trước tiên hướng về phía Tiết Hiểu Bình lễ phép chào hỏi : " Dì Tiết.
"
Tiết Hiểu Bình nhìn thấy là anh, có chút bất ngờ : " Ơ, Tiểu Giác.
Sao con lại ở chỗ này ? "
" Con cũng đến xem triển lãm hoa.
" Hứa Giác tùy ý nói, rồi mở khóa cửa xe sau " Dì lên xe đi, con tiện đường đưa hai người về.
"
Sự xuất hiện của Hứa Giác quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*.
Tần An Nhiên nhìn anh một cái, không nói gì, cùng mẹ lên xe.
* ví việc giúp đỡ vật chất cho người khác khi họ đang gặp nạn.
Hứa Giác lái xe chậm rãi chạy ra khỏi dòng người, sau đó đi nhanh về hướng đến trường học.
Trên đường, Hứa Giác chủ động đề ra : " Dì còn chưa ăn cơm đúng không, con đưa hai người đi ăn cơm.
"
" Không cần, con đặt chúng ta ở lối vào tàu điện ngầm nào đó, sau đó vội việc của chính con đi.
" Tiết Hiểu Bình vội nói.
" Không có việc gì, con không vội.
" Hứa Giác cười nói " Hơn nữa khó khăn lắm dì mới đến Hoa Quỳnh một lần, sao có thể không mời dì một bữa cơm ? "
Tiết Hiểu Bình cũng cười nói : " Con cũng là sinh viên, còn mời dì ăn cơm, dì mời con.
"
Hai người tạm thời rơi vào giằng co.
Hứa Giác suy nghĩ một chút, nói : " Kia như vậy đi, thỏa hiệp một chút, để Tần An Nhiên mời.
"
Tần An Nhiên vẫn không nói chuyện : " .........!"
30 phút sau, Hứa Giác lái xe vào một nhà hàng, đỗ xe xong, ba người đi vào.
Hứa Giác cầm lấy thực đơn, đưa cho Tiết Hiểu Bình trước : " Dì nhìn xem thích ăn cái gì.
"
Tiết Hiểu Bình tùy ý nhìn xuống, chọn một món ăn : " Xương sườn hầm ngó sen đi.
"
Hứa Giác viết nó xuống trên mẫu đơn gọi món, còn nói thêm : " Xương sườn hầm ngó sen chỗ này chắc chắn không ngon bằng dì làm.
"
Tiết Hiểu Bình nở nụ cười : " Bây giờ còn nhớ rõ hương vị dì làm ? "
" Cái đó là dĩ nhiên, năm đó ăn không nhiều vậy.
"
Khi tiểu học, kể từ lúc biết Hứa Giác thích ăn ngó sen, Tiết Hiểu Bình sẽ luôn luôn mua ngó sen, khi bà gặp Hứa Giác một mình ở hành lang không có cách nào về nhà, bà sẽ gọi anh vào ăn cơm.
Tần An Nhiên im lặng ngồi ngay bên cạnh, nghe hai người nói chuyện.
Cô phát hiện Hứa Giác và mẹ mình ở chung rất là hài hòa, nhưng vì sao quan hệ của mình và dì Uông không tốt như vậy chứ ?
Hứa Giác lại gọi cá, còn có món tôm lớn hấp giống hôm trước.
Đồ ăn được đưa lên bàn rất nhanh, nhìn đĩa tôm lớn kia, Tần An Nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Ngày đó ăn cơm, Hứa Giác rất mặt dày vô sỉ lại yên tâm thoải mái bóc tôm một bữa cơm, hôm nay sẽ không còn tính làm như vậy đi ?
Cô nhìn về phía Hứa Giác, chỉ thấy anh lấy một đôi bao tay, tự đeo lên, sau đó lại cầm lấy một con tôm, sạch sẽ lưu loát mà bóc ra.
Ngón tay thon dãi trắng nõn nhanh chóng lật, rất nhanh đã bóc xong một con, sau đó trực tiếp đặt vào bát của Tần An Nhiên.
Tần An Nhiên có chút kinh ngạc, nhìn nhìn thịt tôm trong bát, lại nhìn nhìn anh.
Vẻ mặt Hứa Giác rất bình tĩnh : " Có qua có lại.
"
Tần An Nhiên hơi hơi mất tự nhiên liếc về phía mẹ, nhìn thấy bà đang cúi đầu ăn cơm, giống như cũng không chú ý tới sự việc xen giữa này.
Cô mím môi, dùng đũa gắp tôm lên, bỏ vào trong miệng ăn.
Hứa Giác nhìn động tác của cô, khóe miệng cong lên một chút, sau đó anh lại bóc cho cô thêm chút.
Bữa cơm trôi qua được một nửa, Hứa Giác hỏi Tiết Hiểu Bình : " Ngày mai dì tính đi đâu ? Đúng dịp con có thời gian, có thể lái xe đưa đi.
"
" Không cần.
" Tần An Nhiên dẫn đầu từ chối nói, ăn nhiều tôm Hứa Giác bóc như vậy, cô vẫn là có chút chột dạ ở trước mặt mẹ " Bảy rưỡi sáng mai mẹ tôi đi tàu hỏa trở về Hiệt Tú.
"
" Về sớm vậy sao ? "
" Ừ, vốn cũng chỉ đến chơi hai ngày.
"
Sau khi cơm nước xong, Hứa Giác đưa hai người Tần An Nhiên về khách sạn.
Bởi vì bôn ba bên ngoài cả ngày, cả người Tần An Nhiên có chút dính nhớp nháp.
Ngay khi đến chỗ ở, cô lấy quần áo để thay rồi vào phòng tắm, vui vẻ tắm rửa.
Sau nửa giờ, cô cầm khăn lau lau tóc đi tới, nhìn thấy mẹ nửa ngồi xổm bên cạnh vali, đang vùi đầu thu dọn đồ.
" Mẹ, con xong rồi, mẹ đi tắm đi.
" Tần An Nhiên ngồi vào bên giường.
" Ừ,mẹ dọn xong chỗ này sẽ đi.
" Tiết Hiểu Bình lên tiếng, tiếp tục gấp áo sơmi trong tay.
Bỗng nhiên, bà dừng động tác một, ngẩng đầu nhìn Tần An Nhiên một cái, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.
" Làm sao vậy mẹ ? "
Tiết Hiểu Bình cho áo sơmi đã gấp xong vào trong vali, đứng thẳng dậy, cũng ngồi xuống bên giường.
Bà do dự một chút, vẫn là hỏi ra : " An Nhiên, con...!Quan hệ của con và Hứa Giác là gì vậy ? "
Tần An Nhiên sửng sốt, dừng động tác lau tóc lại.
Cô không nghĩ tới mẹ lại hỏi như vậy, mím môi, chậm rãi đáp : " ...Không có quan hệ gì ạ.
"
Tiết Hiểu Bình đánh giá vẻ mặt của cô, ôn nhu nói : " Nếu con yêu đương cùng thằng bé, thì nói thật với mẹ.
"
Tay Tần An Nhiên cầm khăn lau chậm rãi buông, hơi hơi cúi đầu, trầm mặc.
Kỳ thật, nếu cô thật sự ở bên Hứa Giác, cô sẽ nói cho mẹ.
Nhưng hiện tại, quan hệ bọn họ quả thật không có......
Vì thế, cô vẫn ngẩng đầu nhẹ giọng nói với mẹ : " Chúng con thật sự không có quan hệ gì.
"
Tiết Hiểu Bình nhìn sâu vào cô một cái, cũng không nói gì nữa.
Bà xoay người lấy quần áo để thay, đi vào phòng tắm.
Tần An Nhiên ngồi một mình bên ngoài, tự hỏi thái độ vừa rồi của mẹ thể hiện ra đối với chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc có chút rối rắm.
Tóc gần như đã được lau xong, cô đặt khăn lau ở trên tủ đầu giường, cầm di động tựa vào đầu giường.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến bình thủy tinh đã rửa sạch ngày hôm trước, đặt ở ban công phơi nắng, hôm nay vẫn ở bên ngoài, chưa kịp quay về kí túc xa mang vào.
Vì thế, cô vội vàng gửi ba tin nhắn cho Khúc Sam Sam, giúp cô mang vào, không thì buổi tối gió lớn sợ thổi rơi vỡ xuống đất.
Không lâu sau, Tiết Hiểu Bình cũng đi ra từ phòng tắm.
Hai người không tiếp tục đề tài vừa rồi, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau phải ngồi xe đi đến nhà ga, liền đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, Tần An Nhiên và mẹ thu dọn xong hành lý, trả phòng, sau đó xuống tầng chuẩn bị đi ngồi tàu