Đợi sau khi bạn cùng phòng lần lượt trở về, Tần An Nhiên nói cho các cô ấy chuyện này, sau đó để các cô ấy chọn chỗ ăn.
Cô vốn nghĩ chọn tiệm cơm linh tinh, ai ngờ các bạn cùng phòng bởi vì lúc trước nghe nói nhà Hứa Giác có nhà ở Hoa Quỳnh, cố đề nghị đi đến nhà anh nấu lẩu.
Tần An Nhiên không có cách nào, hỏi ý kiến của Hứa Giác, anh đồng ý rất nhanh.
Cứ như vậy, hai phòng thỏa thuận giữa trưa ngày hôm sau đi tới nhà Hứa Giác.
Buổi sáng chủ nhật khoảng 10 giờ, Hứa Giác đặc biệt lái xe tới trường đón Tần An Nhiên và ba bạn cùng phòng, xuất phát tới trung tâm thành phố.
Tối hôm qua sau khi nghe Tần An Nhiên nói hai người ở bên nhau, các bạn cùng phòng đều rất phấn khởi.
Nhất là Lưu Tuyên Trữ và Điền Hi, các cô ấy không nghĩ tới có thể có mối quan hệ leo trèo* với nhân vật phong vân** dựa vào một khuôn mặt bắt được toàn bộ nữ sinh ở sân thể , còn muốn ngồi xe của anh đến nhà anh nấu cơm ăn, kích động cả đêm.
* Là kiểu kết thân và quen những người nổi tiếng hơn, có địa vị cao hơn mình.
** Là nhân vật làm mưa làm gió, nổi tiếng.
Sau khi lên xe, Tần An Nhiên giới thiệu sơ qua về các cô một chút cho Hứa Giác.
Hứa Giác gật đầu tỏ ý chào hỏi, sau đó quay đầu lại khởi động xe.
" Ồ ~ " Điền Hi và Lưu Tuyên Trữ liéc nhau lẫn nhau, giữ chặt bàn tay phía dưới.
Khúc Sam Sam ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với các cô ấy : Tớ đã nói nhìn gần càng đẹp trai mà !
" Cái kia ...!Trường*, không phải, bạn học Hứa.
" Người Điền Hi di chuyển tới phía trước, tò mò hỏi : " Nghe nói cậu và Tần An Nhiên là thanh mãi trúc mã à ? "
* Đầy đủ là 场花 , Điền Hi định gọi Hứa Giác là bông hoa của trường, kiểu người đẹp của trường.
" Ừ.
" Hứa Giác đáp ngắn gọn, mắt nhìn về phía trước như cũ.
" Thanh mai trúc mã là cảm giác gì vậy, chắc chắn sẽ lâu ngày sinh tình sao ? " Điền Hi rất tò mò.
Hứa Giác nhìn Tần An Nhiên một cái, hơi có chút sâu xa : " Cũng không nhất định.
"
" Ồ, như vậy à.
" Điền Hi rụt về, cô ấy vốn dĩ muốn gợi ra sự ngọt ngào của hai người, như vậy hơi giống giẫm phải mìn*.
Cô ấy cho rằng ý của Hứa Giác là sau này anh mới nảy sinh tình cảm với Tần An Nhiên.
* Đen đủi gặp trải nghiệm không tốt.
Ai ngờ, ngay sau đó Hứa Giác lại nói : " Nếu không tôi cũng không cần theo đuổi lâu như vậy.
"
Ba người phía sau cũng không biết Hứa Giác theo đuổi Tần An Nhiên, sau khi nghe nói như vậy ánh mắt cùng nhau nhìn về phía cô.
Nhìn không ra, Tần An Nhiên vậy mà còn có thể có thành tựu vĩ đại như vậy nha !
Tần An Nhiên ngồi trên ghế phó lái, nhận sự sùng bái khó hiểu từ hàng sau, tạm thời cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ giả bộ như không nghe thấy.
" Trời ơi, hóa ra An Nhiên làm khổ cậu như vậy à.
" Lưu Tuyên Trữ cảm thán nói, cô ấy dường như cảm thấy trong lời nói của Hứa Giác còn mang theo chút hờn tủi.
" An Nhiên có phải ở trước mặt cậu đều khá lạnh lùng kiêu ngạo đúng không.
" Điền Hi cười hỏi.
Giọng nói Hứa Giác ôn hòa : " Kia thật không có, từ nhỏ cô ấy đã rất quan tâm tôi.
"
Hả ? Ba người nghe nói thế, nhìn nhau một cái.
Quan hệ thanh mãi trúc mã đều quanh co khúc khuỷu như vậy sao ?
Câu trả lời này cũng nằm ngoài dự đoán của Tần An Nhiên, cô hơi nghiêng người về phía anh một chút, nhỏ giọng hỏi : " Em từ nhỏ, rất quan tâm anh sao ? "
" Ừ.
"
" Sao em không nhận ra được ? "
" Bởi vì em trì độn.
"
".
.
.
.
.
."
Tần An Nhiên trừng anh một cái, ngồi thẳng người, không hề để ý đến anh.
Rất nhanh đã tới nhà ở trung tâm thành phố của Hứa Giác.
Ba người bạn cùng phòng của anh đã tới rồi.
Tần An Nhiên đi vào nhìn thấy ba người đều bận rộn ở trong phòng bếp, trên bàn bày đủ kiểu đủ loại bát đĩa, bên trong là thịt viên, lát thịt và các loại rau được xếp gọn gàng, dưa chuột, khoai tây các loại đã được cắt thành từng miếng, khoai nưa* và rong biển cũng được ngâm trong nước ở bên cạnh.
* Khoai nưa (蒟蒻) : Nưa trồng hay còn gọi nưa Konjac là một loài thực vật có hoa thuộc chi Amorphophallus được K.
Koch mô tả lần đầu năm 1858.
Không biết có phải là do có nữ sinh ở đây hay không, Lương Tri Viễn vậy mà cũng hiếm thấy mà không giở trò bỉ ổi, ra vẻ nghiêm trang trầm ổn, đeo tạp dề, chuyên tâm mà rửa mộc nhĩ trong tay.
Anh ta nhìn mấy nữ sinh này gần Hứa Giác, bước lên phía trước chào hỏi : " Mấy vị mỹ nữ tới rồi, mau đi qua bên kia ăn trái cây, chúng ta đã bổ xong rồi.
"
Khúc Sam Sam các cô ấy ngượng ngùng việc ăn mà không làm gì, vén tay áo lên, chuẩn bị đi tới phòng bếp hỗ trợ.
Ba người Lương Tri Viễn vội vàng nói : " Không cần không cần, chúng tôi sẽ làm, các cậu đi tới phòng khách xem TV đi.
"
Tần An Nhiên ở một bên nhìn, thấy ba người này khác xa với bộ dáng lần trước, có chút buồn cười, lại nể tình mà nhịn xuống.
Hứa Giác liếc nhìn một cái, khẽ cười một tiếng, dường như rất cạn lời.
Anh quay đầu nói với bốn nữ sinh : " Không có việc gì, để bọn họ làm đi.
"
Bốn nữ sinh lúc này mới đi tới phòng khách.
Tần An Nhiên đi đến trước sô pha, bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh lần trước khi tới nhà này.
Vẻ mặt của Hứa Giác nói với cô " Tôi sẽ không quấy rầy cậu ", giờ phút này hiện lên trước mắt cô.
Khi đó, cô dường như nghĩ rằng mối quan hệ của bọn họ cứ như vậy mà cắt đứt hoàn toàn......
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô tối một chút.
Kỳ thật, nếu không phải bạn cùng phòng cố đề nghị, sâu trong nội tâm cô cũng không nghĩ đến nơi này.
Ba người Khúc Sam Sam không ngồi xuống xem TV, mà dành một lúc nhìn xung quanh nhà một chút.
" Oa, một nhà lớn ở như vậy ở trung tâm thành phố Hoa Quỳnh, chắc hẳn phải ngàn vạn đi.
" Lưu Tuyên Trữ nhìn về phía Tần An Nhiên nói.
" Tớ không rõ lắm.
" Tần An Nhiên nói.
" Sao cậu có thể không rõ, hiện tại cậu chính là nữ chủ nhân mà.
" Lưu Tuyên Trữ hay nói giỡn nói.
" Tớ mới không phải.
" Tần An Nhiên nói xong, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Đúng lúc này Hứa Giác cầm chút đồ uống lại đây, ba người đi tới, đều không chú ý tới vẻ mặt của Tần An Nhiên.
Chỉ có Hứa Giác trầm ngâm nhìn cô một cái, tầm mắt ở khuôn mặt cô cận thẩn đánh giá một chút.
Anh đi đến bên người Tần An Nhiên nói : " Đi vào giúp anh lấy một thứ.
"
" Dạ ? " Tần An Nhiên không hiểu được, nhưng anh đã đỡ bả vai của cô, đưa cô vào phòng ngủ chính.
" Cái gì vậy ? " Tần An Nhiên nhìn nhìn xung quanh, hỏi.
Hứa Giác đóng cửa lại, đứng ở trước mặt cô nhìn cô, giọng nói rất nhẹ : " Sao không vui ? "
" Em không có mà...!" Tần An Nhiên dựa lưng trên cửa, cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh.
" Sao em không phải nữ chủ nhân của nơi này ? "
" ...!Em quả thật không phải mà, đây là nhà của nhà anh, không là gì đối với em.
" Tần An Nhiên nói ra lời thật, ngập ngừng nói " Hơn nữa, em luôn cảm thấy bố mẹ anh không đồng ý, em còn tới đây, còn có hơi......!"
Hứa Giác rũ mắt nhìn cô, con ngươi sâu thẳm u ám, ánh mắt dừng một lúc trên khuôn mặt cô.
" Là anh thiếu suy nghĩ.
Em không muốn ở lại đây, về sau chúng ta sẽ không đến, được chứ ? " Hứa Giác dùng tay nhéo nhẹ cằm của cô, nâng mặt cô lên một chút nhìn thẳng anh, giọng nói nhu hòa " Nhưng hôm nay, cố gắng một chút.
"
" Kỳ thật em cũng không có ......!" Tần An Nhiên không muốn chính mình làm ra vẻ, cũng không muốn khiến anh khó xử.
Phòng không bật đèn, có chút mờ tối, ánh sáng bên ngoài xuyên qua hoa văn của bức màn, nhuốm màu căn phòng với một lớp sắc màu nhẹ nhàng.
Màu sắc này càng tôn lên đôi mắt hạnh trong suốt của cô hình như có ánh sáng, môi no đủ hơi cong lên, trong hơi thở thở ra có mùi hoa sơn chi nhàn nhạt lơ lửng ở xung quanh.
Hứa Giác nhìn cô, con ngươi đen dần dần hội tụ càng ngày càng đậm cảm xúc lưu luyến.
Say mê trong chốc lát, thật sự nhịn không được cúi đầu.
Khi