Trên thực tế, Tần An Nhiên hoàn toàn không nghe được anh đang nói gì, trong đầu cô cũng chỉ dừng lại ở lúc vừa rồi, suy nghĩ muốn giải thích cho Hứa Giác như nào.
Nhưng một giây tiếp theo, một kẽ hở giữa môi theo động tác của anh mở ra, một cảm giác ấm áp thăm dò tiến vào.
Tần An Nhiên giống như là chợt hồi phục tinh thần lại, cô ý được anh đang làm gì, cả người khẽ run lên.
Tay Hứa Giác buông cằm cô ra, đi vòng qua bên tay chậm rãi quấn tóc cô, lại nâng đầu cô lên một chút.
Anh nhẹ nhàng cu.ốn lấ.y đ.ầu lưỡi của cô, giống như đang khiêu khích, vừa giống như đang thử thăm dò, động tác vừa tùy tiện vừa kiềm chế.
Lúc này cả người Tần An Nhiên đổ trong lòng ngực của anh, nhưng kỳ lạ là, mặc dù rất ngượng ngùng, cô cũng không chống lại sự thân mật như vậy.
Cô cận thẩn khẽ đụng vào đầu lưỡi của anh một chút, ngay sau đó rút về.
Giống như là cảm nhận được thái độ của cô, hơi thở của Hứa Giác trở nên nóng lên trong chớp mắt, đôi mắt rũ xuống, màu mắt đậm rõ, không kiềm chế động tác nữa.
Tần An Nhiên đã hoàn toàn không có cách nào đi nghĩ chuyện khác, đầu óc tràn đầy tình cảm nồng nàn vào lúc này.
Hứa Giác mang đến cho cô tình cảm nồng nhiệt, mà cô cũng rất vui vẻ thân mật với anh ...
Trên đỉnh đầu, cây mây xanh bắt chéo nhau, tường vi mới nở, mùi thơm ngào ngạt và hấp dẫn.
Thật lâu sau, Hứa Giác khẽ hôn xuống khóe môi cô, cuối cùng cũng thỏa mãn mà buông lỏng cô ra.
Hứa Giác hơi thấp đầu nhìn cô, giọng nhu hòa : " Sao đột nhiên chạy đến đây tìm anh ? "
" Hử ? " Ý thức Tần An Nhiên chưa thay đổi hoàn toàn.
" Không phải anh nói buổi tối cùng em ăn cơm sao, không đợi được như vậy ? " Hứa Giác cười nói.
Lúc này Tần An Nhiên mới nhớ tới mục đích của cô đến đây, hơi nghi hoặc : " Anh không thấy bưu phẩm sao ? "
" Bưu phẩm gì ? Di động anh hết pin tắt máy.
"
Tần An Nhiên chậm rãi há miệng thở dốc, chưa nói ra gì.
Cô sắp xếp suy nghĩ một chút, nhớ lại tấm hình vừa rồi một chút, bỗng nhiên trở nên kích động, lập tức buông lỏng anh ra : " Anh không thấy tấm hình thì không vui gì hả ! "
Cô đột nhiên cảm thấy đoạn đường này mình chạy tới trong lo lắng cùng thấp thỏm giống như một câu chuyện hài vậy.
" Không phải em nói anh không vui sao, vậy sao anh dám vui chứ ? " Vẻ mặt Hứa Giác vô tội.
Tần An Nhiên oán hận trợn mắt nhìn anh, đẩy anh ra, vạch trần mánh khóe của anh : " Anh liền nhân cơ hội này ăn đậu hũ của em, anh chính là lợi dụng lúc em áy náy không đẩy anh ra.
"
Hứa Giác kéo cô vào trong lồng ngực một lần nữa, cười rất không đứng đắn, cúi người thấp giọng nói : " Vậy em còn phải đáp lại anh...!"
Nghe thấy lời này, mặ Tần An Nhiên hơi đỏ lên, cô không tranh chấp với anh về vấn đề này nữa : " Đi, đi qua, bạn anh cũng đã chờ lâu.
"
Nói xong cô xoay người đi thẳng về phía trước.
Hứa Giác đi theo lên, dắt tay cô.
Hai người trở lại nhóm, những người khác thấy họ trở lại, dường như đoán được gì, đều cười với ý sâu xa.
Tần An Nhiên tránh tầm mắt của mọi người, giả bộ không có gì xảy ra.
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, Tần An Nhiên nghe được thanh âm nũng nịu sau lưng : " Ai nha, hình như chân em bị trẹo.
"
Cô quay đầu lại, thấy Đỗ Thi Vũ ngồi chổm hổm xuống.
Khiến cô bất ngờ là bên người cô ấy lại có một nam sinh cũng ngồi xuống theo, đưa tay bóp mắt cá chân của cô ấy, dường như đang hỏi gì đó.
" Cô ấy...!" Tần An Nhiên kéo cánh tay Hứa Giác một cái, chỉ vào hai người kia nhỏ giọng hỏi : " Cô ấy và nam sinh kia có quan hệ như nào á ? "
Hứa Giác quay đầu liếc một cái, tùy ý nói : " Không biết, bạn trai đi.
"
Đỗ Thi Vũ vậy mà có bạn trai ? Tần An Nhiên rất bất ngờ.
Nói như vậy, cô ấy không lấy Hứa Giác làm mục tiêu ?
Cô thở phào nhẹ nhõm, lầm bầm một câu : " Chà, sớm biết cô ấy có bạn trai, em cũng không chạy vội tới.
"
" Tại sao ? Liên quan gì tới cô ấy ? " Hứa Giác nhíu mày một cái.
Tần An Nhiên nhìn anh một cái, khóe miệng hơi kéo xuống : " Bởi vì Đỗ Thi Vũ ở bên cạnh anh, em không yên tâm.
"
Hứa Giác dừng bước lại, đối mắt với cô, vẻ mặt mê hoặc : " Tại sao nói như thế ? "
" Bởi vì anh khen cô ấy tốt.
"
" Lúc nào ? "
" Chính là ngày đó, anh nói, anh nhìn người ta một chút.
Anh bảo em học cô ấy cách chăm sóc da ấy kiểu ăn mặc...!"
Nghe nói vậy, Hứa Giác có chút dở khóc dở cười : " Em tưởng là anh cảm thấy ngoại hình của em không bằng cô ấy ? "
Tần An Nhiên yên lặng gật đầu một cái.
Vẻ mặt Hứa Giác không biết làm sao nhìn cô, thở dài, chậm rãi nói : " Ý anh là, em có thể nũng nịu giống như cô ấy vậy.
"
Tần An Nhiên sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Cho nên ngày đó Hứa Giác muốn cô nói chuyện với anh giống như Đỗ Thi Vũ nói chuyện với Cố Quân ?
" Em không hề làm nũng với anh.
" Hứa Giác đưa tay chạm nhẹ xuống chóp mũi của cô, giọng dường như hơi oán giận, vẻ mặt lại có chút mong đợi.
Tần An Nhiên ngây ngẩn, cô không nghĩ tới Hứa Giác lại thích kiểu này.
Cô vẫn cho là với tính cách của anh hẳn rất ghét nữ sinh ỏn ẻn.
Nhưng mà, cô ...
Cô cắn cắn môi, dường như, rất khó khăn.
Hai người chỉ trầm mặc nhìn nhau như vậy mười giây.
" Quên đi.
" Hứa Giác dường như từ bỏ, lần nữa dắt tay cô chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
" Em...!"
" Yên tâm, em không làm nũng anh cũng thích.
" Hứa Giác nói thêm một câu.
Tần An Nhiên lén lút hé miệng cười một tiếng.
Bỗng nhiên, nghe phía sau giọng của Đỗ Thi Vũ bỗng cao lên rất nhiều : " Ai nha, anh cõng người ta đi mà ~ anh cõng người ta đi mà ~~ "
Cô quay đầu nhìn lại, Đỗ Thi Vũ vẫn ngồi, dường như chân không chuyển biến tốt hơn.
Sau đó người nam sinh kia không thể làm gì khác hơn, xoay người đưa lưng về phía cô ấy, thật sự cõng cô ấy lên.
Đỗ Thi Vũ nằm sấp trên lưng nam sinh kia, cười với khuôn mặt rực rỡ.
Cô cũng có chút rung động.
" Nè.
" Cô lung lay tay Hứa Giác một chút " Anh cũng cõng em đi.
"
" Tại sao ? "
" Anh chưa từng cõng em.
"
" Này gọi là lý do gì ? " Hứa Giác quay đầu nhìn về phía cô, vừa cười một tiếng " Làm nũng với anh, anh liền cõng em.
"
" ...!Không phải anh nói em không làm nũng anh cũng thích sao ? "
" Thích là thích, nhưng anh chưa nói muốn cõng em.
"
" ...!Quên đi.
"
Tần An Nhiên hất tay của anh ra, bước nhanh đi về phía trước, cô cho là Hứa Giác sẽ gọi cô lại, sau đó đồng ý cõng cô.
Không nghĩ tới anh thật sự đuổi kịp đi song song với cô, cũng