" Cái gì ? "
" Em sẽ không quên mai là sinh nhật anh chứ ? " Mặt Hứa Giác lộ vẻ không vui, cau mày " Chính em đồng ý mỗi năm sẽ ăn sinh nhật cùng anh.
"
" Em không có quên.
" Tần An Nhiên vội nói, hơi dao động " Chỉ là, em không mang quần áo để thay ...!"
" Anh có.
"
Tần An Nhiên trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Vẻ mặt Hứa Giác lúc này mới lộ ra chút vui vẻ, anh lập tức đi đến phòng ngủ khác, rất nhanh tay cầm một bộ đồ ngủ tới.
Là chất vải lanh cotton, màu xám tro, kiểu dáng quần dài ngắn tay rất đơn giản.
" Trong phòng tắm có đồ dùng tắm mới.
Sau đó ......!" Hứa Giác quơ quơ quần áo trong tay, ý tứ sâu xa hỏi " Bây giờ bằng lòng mặc quần áo của anh sao ? "
Tần An Nhiên nhìn anh một cái, " ừ " một tiếng, đưa tay nhận.
Hứa Giác không đưa ngay cho cô, tay đưa lên tránh đi, dường như cố ý trêu chọc cô " Anh mặc qua rồi.
"
Tần An Nhiên thả tay xuống, mặt không thay đổi xoay người làm bộ phải đi : " Vậy em về.
"
Hứa Giác lúc này mới cười cười, kéo cô nhét quần áo vào tay cô, lại vỗ nhẹ lên bả vai cô : " Đi tắm đi, anh đi làm việc, có chuyện gọi anh.
"
Tần An Nhiên cầm quần áo đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, để quần áo ở trên giá bên cạnh.
Sau đó cởi quần áo trên người mình ra, mở nước.
Nước ấm phun ra từ vòi hoa sen, từ đỉnh đầu hướng xuống, đánh vào trên da thịt, mịn và thư giãn, ấm áp và dễ chịu.
Trong phòng tắm rất nhanh liền tràn đầy sương mù, cô cảm giác khắp người cũng thư giãn hơn.
Chỉ nghĩ lan man như vậy, Tần An Nhiên chợt nhớ tới chuyện trước kia.
Đó là năm lớp 3 tiểu học, có lần trong lớp thầy để mỗi người viết một nguyện vọng.
Cô suy tư một lúc, viết xong rất nhanh.
Nhàn rỗi không có gì làm, cô nâng quai hàm nghiêng đầu nhìn Hứa Giác ngồi cùng bàn, thấy cậu vẫn đang chăm chú viết.
Editor : lúc này là hồi xưa nên mình gọi Hứa Giác là cậu nhé
Hiếm khi thấy cậu sẽ nghiêm túc nghe lời giáo viên như vậy.
Cô hơi tò mò, đầu nhích gần bên kia một chút.
Nhìn từ chỗ khe hở ngón tay của Hứa Giác, cậu viết trên giấy là : Mình hy vọng thứ tứ tuần sau bố mẹ có thể cùng sinh nhật với mình.
Cô thấy hàng chữ này, sửng sốt một chút, chớp mắt.
Cô không nghĩ tới nguyện vọng của Hứa Giác lại là cái này ...
Lúc này, Hứa Giác liếc thấy cô lại đang nhìn lén nội dung cậu viết, tay chụp trên mặt bàn che lại : " Cậu làm gì ? "
" Tôi ...!"
" Cậu nhìn lén thứ tôi viết ! " Hứa Giác bất mãn trợn mắt nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút lại nói " Vậy tôi cũng phải xem của cậu.
"
Ngược lại việc này không phải vấn đề đối với cô, trực tiếp đẩy giấy trong tay qua.
Hứa giác thò đầu nhìn một cái, trên đó viết : Mình muốn ăn bánh đậu tương.
" Xì.
" Hứa Giác bật cười một tiếng, vẻ mặt rất coi thường " Cái này đâu gọi là nguyện vọng.
"
" Sao không, tôi chính là thích ăn.
" Cô không phục.
Hứa Giác bĩu môi, quay đầu lại, không nói chuyện tiếp với cô.
Nhưng cô luôn nhớ chuyện này.
Đến thứ tư tuần sau, sau khi tan học cô về nhà làm xong bài tập, nhìn xung quanh cuối hành lang một chút từ ban công.
Cô chú ý thấy bóng người giống như Hứa Giác luôn đứng ở đầu hẻm trông coi.
Nhìn từ xa, bé gầy mà yếu ớt, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, giống như một chiếc thuyền lá đơn độc trên mặt biển mênh mông.
Cô trở về phòng trao đổi với mẹ một chút, chuẩn bị chút, sau đó ra cửa đi về phía cậu.
Lúc này Hứa Giác đã đứng ở đầu hẻm được 2 giừo, sức khỏe dường như có chút mệt lử, dựa vào vách tường, từng chút từng chút dùng gót chân đá vào góc tường.
" Hứa Giác.
" Cô gọi một tiếng.
Hứa Giác quay đầu lại, nhìn thấy cô, không nói gì, lại xoay về.
" Mẹ tôi bảo cậu đến nhà tôi ăn cơm.
"
Hứa Giác cắn cắn môi, không đồng ý, cũng không di chuyển.
" Mẹ tôi làm hộp ngó sen xốt cà.
"
Hứa Giác lúc này mới miễn cường mà ngồi dậy, đi một bước về phía cô : " Vậy đi thôi.
"
Khi đến cửa nhà, cô đẩy cửa ra, để cậu đi vào trước.
Trong phòng tối, chỉ có phòng ăn có ánh sáng mờ mịt.
Hứa Giác bước vào sảnh trong nhà, đi đến bàn ăn nhìn, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
Trên bàn có bánh ngọt hình tròn nhỏ.
Bơ gợn sóng viền ở bên cạnh, một vòng dâu tây tô điểm phía trên, rắc đầy hạt hạnh nhân.
Ở giữa có một tấm thẻ chocolate, trên đó viết " Chúc Hứa Giác sinh nhật vui vẻ.
"
Hứa Giác chậm rãi đi vào, tạm thời không nói gì, hơi kinh ngạc, lại hơi ngạc nhiên mừng rỡ.
Mẹ đi tới nắm bả vai cậu, đẩy cậu về phía bàn ăn, cười nói : " Tiểu Giác, hôm nay sinh nhật con, dì cùng An Nhiên ở cùng con, mau nhìn xem thích bánh này không ? "
Hứa Giác nhìn bánh kem phát ngốc trong chốc lát, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cô cùng mẹ hát bài hát sinh nhật cho Hứa Giác, sau đó thúc giục cậu : " Mau tự ước nguyện đi.
"
Hứa Giác nhìn chằm chằm ánh nến lay động trên bánh kem, nhanh chóng lẩm bẩm một câu trong miệng, nói : " Đã ước.
"
Sau đó lúc ăn bánh kem, mẹ cắt cho cô và Hứa Giác mỗi người một miếng.
Cô bưng đĩa lên, say sưa ăn, lúc đang ăn chuyển hướng sang Hứa Giác.
" Làm sao ? " Hứa Giác phát hiện cô nhìn mình chằm chằm, hỏi.
" Vừa rồi cậu ước gì ? " Cô rất tò mò.
" Không nói cho cậu.
" Hứa Giác ngẩng đầu, liếm chút bơ trên đĩa.
Không nói thì thôi, dù sao cô cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Bỗng nhiên, cô để ý thấy khóe miệng vẫn luôn hướng lên của Hứa Giác dính ít bơ, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng, hoàn toàn khác với một người cô đơn ở đầu hẻm vừa rồi.
Cô đột nhiên có loại cảm giác xúc động khó hiểu, cô muốn giữ lại sự vui vẻ của cậu.
Vì vậy, cô nói với cậu : " Về sau hằng năm tôi cũng sẽ sinh nhật cùng cậu.
"
Hứa Giác nghe xong lời này, có chút bất ngờ, nhìn về phía đôi mắt sáng ngời của cô, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo như thường, kéo dài giọng : " Tôi người này không thích nợ ân tình...!"
Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt*.
Trong lòng cô lặng lẽ giễu cợt một câu, vùi đầu tiếp tục ăn bánh kem.
* Dùng để mắng người không biết phân biệt tốt xấu.
Bỗng nhiên nghe được Hứa Giác nói tiếp : " Như vậy đi, về sau sinh nhật cậu tôi đều sẽ tặng cậu bánh đậu tương.
"
...
Thấm thoát đã tắm một giờ, Tần An Nhiên đóng nước lại, cầm khăn lông mới lau sạch sẽ bọt nước trên người.
Sau đó cô đưa tay lấy áo trên giá, đặt lên đầu, mùi xà phòng đặc biệt trên người Hứa Giác trong nháy mắt quanh quẩn xung quanh cô.
Quần áo rất to rộng, giống như cái túi rũ xuống trên người, vạt áo dường như gần qua đùi.
Rõ ràng chỉ là áo mà mặc trên người cô lại giống như váy ngủ.
Đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài, đèn phòng khách sáng lên, nhưng không thấy Hứa Giác.
Khe cửa phòng ngủ phụ đối diện lộ ra ánh sáng, anh hẳn đang bận bịu công việc bên trong.
Tần An Nhiên không