Sau khi tốt nghiệp, mấy ngày này chuẩn bị đi ra nước ngoài Tần An Nhiên và Hứa Giác vẫn luôn chờ ở Hiệt Tú.
Hứa gia tặng bọn họ một nhà ở trung tâm thành phố coi như quà tân hôn, nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn quay lại nhà ngang.
Một ngày, bọn như thường đến nhà bà nội Hứa ăn cơm.
Dừng xe ở đầu hẻm, hai người đi tới trong hẻm.
Tháng 7 nắng gắt nóng, thời tiết nóng bức không tiêu tan.
Nhưng vừa đi vào trong hẻm, bởi vì mặt trời không chiếu tới có cảm giác mát tạt vào mắt.
Giống như một ốc đảo trên sa mạc, con hẻm cũ kỹ chật trội này cho dù đi qua bao nhiêu lần vẫn khiến Tần An Nhiên cảm thấy vui mừng nhưu cũ.
Tay cô được Hứa Giác dắt, trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn anh một cái.
Vẻ ngoài Hứa Giác đã trở nên góc cạnh rõ ràng, đường viền hàm gọn, đường nét mặt bên trơn mượt rõ ràng, từ trong ra ngoài hiện lên vẻ trầm ổn tuấn dật.
Chẳng qua là mặt mày đúng lúc lờ mờ dưới bóng tối nên vẫn còn mấy phần khí thế bướng bỉnh thời niên thiếu.
Lúc đi tới cửa cầu thang, bỗng nhiên Tần An Nhiên lên tiếng : " Hứa Giác, anh cong em lên đi.
"
Hành lang yên tĩnh, giọng cô cũng rất nhẹ.
Hứa Giác vừa mới bước lên bậc thang đầu, dừng bước, không hiểu quay đầu lại : " Sao đột nhiên muốn anh cõng ? "
" Từ trước giờ anh chưa từng cõng em, đại hội thể dục chân em bị chuột rút anh cũng không cõng em.
" Giọng Tần An Nhiên có chút kiêu căng, mang chút oán trách.
Vẻ mặt Hứa Giác bất đắc dĩ giải thích : " Không phải lúc đó anh không biết em có cho anh bế hay không sao ? Ngộ nhớ với cái đầu này em để cho nam sinh khác cõng thì làm sao ? "
" Vậy, đi bộ lần đó em bảo anh cõng anh cũng không cõng em.
"
" Khi đó anh vừa mới hôn em, anh sợ anh cõng em, sẽ ...!" Hứa Giác dừng một chút, đổi từ ngọt ngào " Cảm xúc dâng trào.
"
" ...!" Tần An Nhiên đột nhiên khăng khăng đứng lên, một bước cũng không chịu đi lên, miệng hơi bĩu chút " Em mặc kệ, dù sao anh cũng chưa từng cõng em.
"
Hứa Giác nhìn cô vài giây, thở dài, như là không có biện pháp gì với cô trực tiếp ngồi xuống : " Lên đây đi.
"
" Hì hì.
" Tần An Nhiên thấy anh thỏa hiệp, vui vẻ tiến lên nhoài người lên lưng anh.
Hứa Giác nâng bên trong đầu gối cô, đứng lên từng bước đi trên cầu thang.
Đầu Tần An Nhiên tựa vào gáy anh, hai tay rũ xuống trước ngực anh.
Cô khép hờ mắt, gò má mềm mại xoa xoa mái tóc lộn xộn của anh theo từng bước đi.
Tóc anh ngắn dày và cứng đâm vào mặt cô hơi đau, cô dời đầu sang bên tai anh.
Bỗng nhiên nghe được Hứa Giác nói một câu : " Tần An Nhiên, anh phát hiện em bây giờ ngày càng tùy hứng.
"
Tần An Nhiên không trả lời, cũng không muốn xuống.
Hứa Giác cứ cõng cô như vậy đi tới tầng hai.
Nhà cũ qua nhiều thập kỷ, bức tường loang lổ luôn có sơn trắng rơi xuống hóa thành bụi di chuyển trong không khí, rất rõ ràng dưới cột đèn chiếu sáng xuống.
Hành lang chật hẹp, chỗ rẽ có một vòi chữa cháy chiếm nhiều vị trí.
Hứa Giác làm chậm bước chân, bắt lấy mắt cá chân Tần An Nhiên thu vào bên trong, cận thẩn tránh góc rỉ sét của vòi chữa cháy.
Tần An Nhiên nằm trên lưng anh, an tâm mà nhắm hai mắt lại, không quan tâm gì cả.
Cô biết anh sẽ không khiến cô bị thương.
Cũng chỉ có Hứa Giác có thể mang đến cảm giác an toàn như vậy cho cô.
Ở sau lưng anh, cô có thể không cần lo lắng gì.
Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn rất hiếu thắng.
Cô trói buộc mình trong bộ mặt tích cực nhất, một mình chịu lấy áp lực.
Đến từ bản thân, đến từ gia đình.
Những thứ kia khiến sự trưởng thành thành áy náy, những thứ kia lấy hiểu chuyện thành sự tự trách trở thành gông xiềng sâu nặng nhất trong những năm tháng cô vốn nên hồn nhiên ngây thơ.
Nhưng ở bên Hứa Giác, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, cô trở nên không kiêng nể gì.
Bắt đầu từ lúc cấp 3 đưa cô trèo tường dẫn cô đi ăn nồi lẩu xào cay, rồi ép kéo cô đi tới phòng game, từng bước từng bước anh khích lệ cô đi ra khỏi rào cản tự trách trong lòng mình, hủy đi hàng rào mình dựng lên.
Anh lấy tình tình yêu nồng nhiệt hòa tan lớp băng mỏng của cô.
Ở trên bả vai rộng lớn của nam sinh này, cô trở lại dáng vẻ cô gái nhỏ cô vốn nên có ở độ tuổi này ------
Tùy hứng.
Bỗng nhiên, nghe được tiếng trầm thấp mát lạnh của Hứa Giác ở bên tai : " Nhưng anh thích em tùy hứng.
"
Tần An Nhiên không trả lời, nằm ở trên lưng anh, lòng bàn tay túm lấy quần áo chỗ vai anh rồi dùng chóp mũi cọ ở gáy anh.
Đến cửa nhà bà nội Hứa ở tầng 2, Tần An Nhiên vẫn phải bảo xuống.
Dù sao, Hứa Giác mới là ruột thịt.
Bà nội Hứa mở cửa thấy hai người vui vẻ cười không ngừng.
Trên bàn đã bày rất nhiều thức ăn nhưng bà còn chuẩn bị làm thêm canh.
Bà bảo hai người tùy ý giết thời gian trước đi, một lúc thì xong.
Tần An Nhiên chú ý thấy trên bàn có gà hầm có mỳ canh nổi lên cùng phiến sâm Mỹ.
Bà nội Hứa thầy Tần An Nhiên nhìn chằm chằm món ăn kia, cười nói : " Năm đó Hứa Giác cầm một hộp phiến sâm Mỹ từ nhà tới, khăng khăng bảo bà hầm cháo gà sau đó làm một bàn lớn thức ăn, bà cũng đoán được có chuyện gì xảy ra.
Thằng bé trước kia làm không ít chuyện như vậy, mỗi lầm đều tới đều lấy cớ nhờ bà.
Đứa nhỏ này đừng chỉ nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, thật ra rất ngượng ngùng đấy.
"
Tần An Nhiên nghe khẽ cười ra tiếng, cô quay đầu muốn nhìn xem vẻ mặt Hứa Giác chút, kết quả phát hiện dường như anh đã đi vào nhà chơi game rồi.
Cô không có chuyện gì làm cũng đi vào theo, đi khắp phòng Hứa Giác lật khắp nơi tìm chút.
Rất nhiều đồ cũ của Hứa Giác còn để ở chỗ này, mỗi lần cô đều thu hoạch được thứ bất ngờ.
Lần này, cô lại tìm được một cuốn album, bên trong là ảnh từ nhỏ đến lớn của Hứa Giác.
Anh dường như không thích quá chụp hình, không có nhiều ảnh một mình ở trong, phần lớn là ảnh tập thể.
Hơn nữa cũng không chiếu vào một mình anh mà chụp cho cả một nhóm người.
Bởi vì dường như bọn họ luôn là bạn cùng lớp, cho nên những tấm kia cô đều nhớ tham gia lúc nào hoạt động gì.
Từ tiểu học tới trung cơ sở rồi tới cấp ba ....
Bỗng nhiên, cô nhận ra những tấm này giống như được cố ý chọn lọc, giữa những bức ảnh trên cơ bản đều có bóng người của cô.
Cô luôn xuất hiện bên cạnh Hứa Giác, có lúc đang cười, có lúc đang ngẩn người, có lúc đang nói chuyện với người khác, có lúc đang ăn gì đó.
Cô không phải nhân vật chính, anh cũng thế, nhưng hai người ở cạnh trong tấm hình giống như đều không có sự hiện diện của người khác.
Trong diễn biến ở cuộc sống của anh, cô chưa từng vắng mặt.
Anh cũng chưa từng để cô vắng mặt.
Lại nghĩ đến lời bà nội Hứa vừa nói, thoáng chốc cô dường như nhận ra được gì đó.
Tần An Nhiên ngẩng đầu lên, chần chừ gọi một tiếng : " Hứa Giác.
"
Hứa Giác lúc này đang tựa vào đầu giường cầm điện thoại chơi game, thuận miệng nói : " Sao vậy ? "
" Anh bắt đầu thích em từ khi nào ? "
Nghe được cái này Hứa Giác ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở cuốn album trên tay cô vài giây, chậm rãi mở miệng : " Em nói sao ?