Vụng Trộm Yêu Anh

Anh chỉnh hình rồi?


trước sau

Editor: Min+ Adelia

Beta: Min

Ánh mặt trời chói chang, tiếng ve kêu như xé rách chân trời.

Trong một phòng học nào đó ở lầu hai trường trung học Nhất Trung.

Trần Minh Húc đứng trên bục giảng, cầm cây thước ba góc dùng để giảng bài. Hơn nửa chiếc áo ướt đẫm mồ hôi.

Trời nóng như muốn bốc hơi. Chiếc quạt trần vẫn quay đều tạo ra tiếng ồn lớn. Dưới nền nhiệt độ cao thế này, ngay cả những cơn gió cũng là gió nóng.

Học sinh bên dưới đều trông rất mệt mỏi.

Khiến ông không khỏi hơi gắt gỏng.

“Nhìn lên bảng.” Thấy trạng thái của một nữ sinh ngồi ở hàng thứ ba, Trần Minh Húc nhíu mày, đập mạnh cây thước vào bảng đen: “Có nghe thấy không! Nhìn lên bảng!”

Vài học sinh sắp ngủ gật nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, tự ép bản thân mình mở mắt thật to chăm chú quan sát bảng đen.

Dường như cô nữ sinh không nghe thấy gì, vẫn cúi đầu, cầm bút chì tô tô vẽ vẽ bức tranh. Cô có một khuôn mặt xinh đẹp mà vô hại, bởi vì tuổi còn nhỏ nên có chút non nớt, càng lộ ra vẻ đáng yêu.

Tư thế ngồi nghiêm chỉnh, cả người toát ra khí chất điềm tĩnh ôn hòa, nhìn qua thì đúng là kiểu học sinh ngoan ngoãn khiến giáo viên yêu thích. Thế nhưng lúc này cô lại coi thầy giáo đứng trên bục giảng như không khí.

Sắc mặt Trần Minh Húc càng thêm khó chịu, đôi mày nhíu lại càng sâu hơn, trong miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Góc thứ nhất đối góc thứ hai, góc thứ ba là góc tù 108 độ…”

Thấy đọc xong đề bài rồi mà cô vẫn còn chưa có dấu hiệu muốn ngẩng đầu, Trần Minh Húc đã nhịn nãy giờ rồi, trong chớp mắt lửa giận đã xông lên đến đỉnh đầu, tức giận gõ mạnh thước ba góc lên bàn.

Thước nhựa va vào bàn gỗ tạo ra tiếng vang ầm thật to.

Tiếng động này dọa toàn bộ học sinh co rúm hết cả lại, tiếng hét lên giận dữ tiếp theo đó càng khiến bầu không khí thêm phần nặng nề, cứng nhắc: “Tang Trĩ!”

Bị gọi đích danh, Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn Trần Minh Húc hai giây. Sau đó đặt bút trong tay xuống bàn, tự giác đứng dậy.

Trần Minh Húc kiềm chế sự nóng giận nói: “Tôi vừa mới nói cái gì?”

Tang Trĩ hướng mắt lên bản đen, sắc mặt bình tĩnh đáp: “Góc thứ tư bằng 72 độ.”

Vốn đã quen với dáng vẻ dù là lúc nào cũng giống như một học sinh ngoan ngoãn của cô, lần này Trần Minh Húc không để mình bị lừa nữa, cầm cây thước vỗ vỗ mặt bàn, cười lạnh mà nói: “Tôi còn chưa giảng đến đó..”

“……”

Tang Trĩ bắt đầu cảm thấy hơi khó giải quyết: “Vậy thầy gọi em đứng lên là…”

Trần Minh Húc hỏi vặn lại: “Em nói xem tôi gọi em đứng lên để làm gì?”

Tang Trĩ suy tư vài giây, phỏng đoán: “Thầy cũng không biết sao?”

Trần Minh Húc: “…”

Tang Trĩ: “Thầy bảo em đứng lên là để giảng cho thầy sao?”

Trần Minh Húc: “?”

“Em hiểu rồi.” Tang Trĩ như hiểu rõ, nhìn về phía bảng đen, “Bởi vì góc thứ nhất đối với góc thứ hai, cho nên AB song song với CD, hai đường thẳng song song…”

Trần Minh Húc không thể kiềm chế được nữa: “Em lợi hại như thế, tôi nhường vị trí thầy giáo này cho em làm được không ?”

Bị ông cắt lời, vẻ mặt Tang Trĩ mang hơi mờ mịt, cô hé miệng vài giây rồi mới chần chừ nói: “Nhưng mà em không thể giành chén cơm của thầy mà.”

“…”

Bầu không khí rơi vào yên lặng trong vài giây, cả lớp cười vang.

Trần Minh Húc nổi trận lôi đình quát: “Không được ầm ĩ, để tôi yên tĩnh một lát.”

Trên mặt đám trẻ choai choai còn đầy ý cười, bây giờ lớp học ầm ĩ như cái chợ, đằng sau còn có vài thiếu niên cười hì hì ồn ào: “Thưa thầy, em cảm thấy có thể đấy ạ. Để cho Tang Trĩ dẫn dắt bọn em đi ạ.”

“Vậy có phải là không cần phải làm bài tập nữa không nhỉ?”

“Mình cũng không cần đến trường nữa luôn!”

Trần Minh Húc hét to: “Câm miệng!”

“Tang Trĩ”, Trần Minh Húc lại một lần nữa nhìn về phía Tang Trĩ, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, cố gắng không để bản thân mất phong thái, cuối cùng vẫn là bị cô làm cho tức giận đến độ gào thét: “Ngày mai, em mời phụ huynh lên trường gặp tôi.”

Chuông tan học vang lên.

Trần Minh Húc xụ mặt, bước ra khỏi phòng học không thèm quay đầu lại.

Vừa đúng lúc đây là tiết cuối cùng, phần lớn học trò đã thu dọn sách vở sẵn rồi, tụ tập cùng nhau nhanh chóng rời khỏi lớp.

“Sao cậu lại chọc giận Trần đầu trọc thế hả?” Cô bạn thân Ân Chân Như chạy nhanh đến vị trí của cô: “Cậu không biết thầy ấy không có việc gì làm là rất thích mời phụ huynh sao? Mới được hơn nửa tháng mà mẹ cậu đã đến trường hai lần rồi đấy.”

Tang Trĩ cất sách vở trên bàn vào trong cặp, mạnh tay kéo khóa đáp:”Tớ cũng không biết sao mình lại chọc phải ông ấy nữa.”

Ân Chân Như trừng lớn mắt: “Cậu không biết?”

Trông Tang Trĩ rất bực bội, lẩm bẩm:”Không phải lúc nãy mình đã trả lời sao?”

“Cậu trả lời như vậy không phải là cố ý muốn tìm đòn sao?”Ân Chân Như cười ra tiếng. “Còn cái gì mà em không thể lấy đi chén cơm của thầy. Đừng nói là thầy ấy, là mình thì mình cũng đánh cậu.”

Tang Trĩ hừ nhẹ một tiếng: “Vậy cậu cũng giống ông ấy, cả hai đều vô lý.”

“Này, nói thật.” Ân Chân Như nói: “Vì sao cậu không nghe giảng bài? Lại còn bị thầy bắt được.”

“Cậu không biết đầu trọc nói chuyện y chang ru ngủ sao?” Tang Trĩ đeo cặp lên vai, lười biếng ngáp một cái, “Nếu tớ chăm chú lắng nghe mà không tìm việc khác để làm, thì chắc chắn là tớ sẽ ngủ mất.”

“….”

Cũng có đạo lý đấy.

Dường như Ân Chân Như vẫn còn muốn nói gì đó, liếc mắt thấy mấy nam sinh đứng ngoài cổng trường, cô ấy chuyển đề tài, nói sang một chuyện khác: “Đúng rồi, cậu có đến hiệu sách không?”

Tang Trĩ liếc cô: “Đi làm gì?”

Ân Chân Như giải thích: “Phó Chính Sơ hẹn cậu đấy, còn có mấy nam sinh lớp sáu, chúng ta cùng đi.”

Tang Trĩ lặp lại một lần nữa: “Đi làm gì?”

“Nghe nói là…” Ân Chân Như suy nghĩ: “Mua hoàng hậu hùng?”

“….”

Hoàng hậu hùng là cái quái gì ?

Tang Trĩ trầm mặc vài giây: “Vương hậu hùng?” (*)

(*): Vương Hậu Hùng: Tốt nghiệp sư phạm Hoàng Cương, giáo viên ưu tú của tỉnh Hồ Bắc, chuyên ngành Hóa học, chủ biên của tạp chí khoa học tự nhiên dành cho học sinh trung học, viết nhiều sách về hóa học. (Đại loại vậy, thông tin từ baike:https://baike.baidu.com/item/王后雄)

Ân Chân Như: “Đúng đúng đúng, cậu có đi không?”

Tang Trĩ: “Không đi.”

“Vì sao chứ?” Ân Chân Như chạm khẽ vào bả vai của cô, mập mờ nói: “Phó Chính Sơ rất đẹp trai đấy.”

Hai người sánh vai ra khỏi phòng học.

Nghe cô bạn nói thế, thần sắc Tang Trĩ có chút khó mà hình dung nổi: “Cậu nên đi bệnh viện khám mắt thử đi.”

Ân Chân Như không phục: “Mắt nhìn của mình có vấn đề gì chứ? Cũng không phải một mình tớ thấy cậu ấy đẹp trai, rất nhiều người đều cảm thấy như vậy mà.”

Tang Trĩ gật gật đầu, lần nữa đề nghị: “Vậy cậu và bọn họ có thể lập một hội đi kiểm tra được rồi đó.”

“…”

Nói xong, Tang Trĩ lấy điện thoại trong cặp ra, mở mục tin nhắn, cô hơi do dự, nhắn cho Tang Diên một tin: [ Anh hai, lâu rồi anh không về nhà. Khi nào thì anh về? Sáng mai anh có thể về không? Em rất nhớ anh TAT ].

Ân Chân Như không chú ý đến động tác của cô, thất vọng nói:”Cậu thật sự không đi à?”

“Không đi.”

“Bọn họ đều đang chờ ở cổng…”

“Cậu muốn đến thì đến đi.” Trang Trĩ không yên lòng nói: “Hôm nay mình không có tâm trạng.”

Ân Chân Như: “”A, vì chuyện mời phụ huynh à? Cậu định làm thế nào? Nếu không thì lần này cậu đổi sang mời ba cậu đến?”

Tang Trĩ chán nản lắc đầu: “Bọn họ sẽ không đến.”

“Hả, vì sao thế ?”

Trang Trĩ vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ tin nhắn trả lời của Tang Diên vừa nói: “Mình không có nói cho họ biết.”

Ân Chân Như nhắc nhở cô:”Nhưng nếu ba mẹ cậu không đến, Trần đầu trọc cũng sẽ gọi điện thoại trao đổi với họ.”

“Không có chuyện đó.”

Còn một câu “Mình gọi anh hai mình đến” ở đằng sau còn chưa kịp nói ra.

Vừa lúc đó, điện thoại báo tin nhắn đến.

Tang Diên: [ ? ]

Tang Diên: [ Không thể về. ]

“…..”

Đến cổng trường học, Ân Chân Như và Tang Trĩ nói lời tạm biệt, sau đó đi trước mặt đám người Phó Chính Sơ.

Vẻ mặt Phó Chính Sơ thoáng thất vọng, nhìn bóng lưng Tang Trĩ, biết rõ còn hỏi: “Tang Trĩ không đi?”

Ân Chân Như khẽ gật đầu khẳng định: “Cậu ấy vừa bị thầy giáo mắng, tâm trạng hôm nay không tốt.”

Phó Chính Sơ chau mày: “Lại bị gọi phụ huynh?”

Ân Chân Như: “Ừm.”

Phó Chính Sơ đứng tại chỗ suy tư hai giây, đột nhiên nhấc bước chân đi về phía trong trường học.

Một nam sinh tên Lưu Vũ Kỳ vội vàng gọi cậu lại: “Này! Cậu đi đâu đấy? Chẳng phải chúng ta đi mua vương hậu hùng sao?”

Phó Chính Sơ nghe nói thế liền quay trở lại, hung hăng nhấc tay đập vào trán Lưu Vũ Kỳ: “Đã bảo cậu đọc thêm nhiều sách vào.”

Lưu Vũ Kỳ theo phản xạ có điều kiện giơ tay ôm đầu: “?”

“Là Hoàng hậu hùng, ngốc nghếch.”

“….”

Một bên khác.

Tang Trĩ tiếp tục nhắn tin cho Tang Diên, đại khái là trách móc anh ấy vô tình vô nghĩa, hoàn toàn phớt lờ cô em gái chỉ mới mười ba tuổi, còn chưa có khả năng đảm đương cuộc sống, chỉ vì học đại học mà bỏ cô tự sinh tự diệt.

Đợi một hồi.

Tang Diên chưa gửi tin nhắn hồi đáp cô.

Lại thêm một lát nữa.

Tang Diên vẫn tuyệt tình không thèm trả lời cô.

Tang Trĩ hoàn toàn tuyệt vọng, cô bắt xe buýt quay về nhà, vừa đi vừa cân nhắc một lát khi quay về nhà phải làm cách nào trình bày với ba mẹ về chuyện lần thứ ba bị mời phụ huynh lên trường gặp giáo viên.

Phải nói làm sao mới được đay?

Nói là vì bản thân ưu tú quá trời quá đất nên bị thầy giáo ghen ghét, nên bị mời phụ huynh sao?

Hay nói là, mình ngồi trong giờ học khiến thầy giáo hiểu lầm, làm cho sự nghiệp của ông có nguy cơ?

Hoặc là, do trời quá nóng, thầy giáo rảnh rỗi nên muốn mời cha mẹ đến trường uống trà…

Tang Trĩ bực bội gãi đầu, ngẩng đầu một cái đã đến nơi.

Cô bước xuống khỏi xe buýt, lề mề bước vào trong nhà. Vào trong nhà, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Tang Trĩ tê cả da đầu, nói không nên lời.

Đúng vào lúc này, âm thanh của mẹ Tang Trĩ là Lê Bình từ trong nhà bếp vang lên: “Chích Chích, con trở về rồi?”

Chích Chích là tên nhũ danh của Tang Trĩ.

Tang Trĩ đáp một tiếng, chậm chạp cởi giày. Bởi vì một bụng tâm sự nên cô không hề chú ý thấy trên kệ có nhiều hơn một đôi giày thể thao chưa từng thấy bao giờ.

Lê Bình lại một lần nữa lên tiếng gọi cô: “Chích Chích, con mau đến đây, giúp mẹ một chuyện.”

Tang Trĩ vẫn đang bận suy nghĩ làm thế nào để thẳng thắn, cô hàm hồ đáp:

“Cái gì ạ?”

“Giúp mẹ mang hoa quả vào phòng anh hai con đi.” Lê Bình đi ra từ phòng bếp đi ra, nói: “Anh hai con về rồi.”

“À … Dạ?” Tang Trĩ thoáng cái đã khôi phục lại tinh thần, tông giọng cũng cao hơn.

“Anh hai con trở về rồi?”

“Đúng thế.”

Sự việc ngoài ý muốn này khiến Tang Trĩ không thể nào tin được.

Trong nháy mắt, cảm giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng kéo đến. Một Tang Diên lãnh đạm, vô tình, đáng ghét, không nể tình ở trong lòng Tang Trĩ đều biến thành hình tượng anh trai ngoài lạnh trong nóng, trong lòng cô hiện tại trở thành một anh trai hoàn mỹ.

Lê Bình còn đang nói chuyện: “Lúc con đi vào chú ý một chút, anh hai con dẫn theo một….”

“Được được được.” Không có kiên nhẫn nghe thêm, Tang Trĩ nhận lấy hoa quả từ tay Lê Bình rồi chạy vào phòng Tang Diên. “Con biết rồi, con sẽ lập tức đưa cho anh ấy.”

Trên tay Lê Bình trống rỗng, nhìn theo bóng lưng thấy Tang Trĩ hôm nay bỗng dưng đặc biệt nhiệt tình, buồn bực nói: “Đứa nhỏ này hôm nay có chuyện gì vậy chứ …”

Nghĩ đến việc không cần nghe ba mẹ răn dạy, Tang Trĩ không thể kìm lòng mỉm cười, dùng sức đẩy cửa phòng Tang Diên.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, một mảng lớn được ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Hơi thở ấm áp tràn ngập căn phòng. Trong một khoảnh khắc, mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt khiến Tang Trĩ ho khan.

Cô nhíu lại khuôn mặt, ánh mắt đảo quanh quét một vòng quanh căn phòng.

Ở nơi ánh sáng yếu ớt, có bóng lưng người con trai gầy gò ngồi trên ghế sofa ngay cạnh bên bàn máy tính, rũ mắt nhìn chăm chú vào điện thoại. Anh đưa lưng về phía ánh sáng, dáng vẻ mờ ảo, thâm trầm. Một tay cầm điện thoại, tay kia hờ hững khoác lên chiếc sofa bên cạnh, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc vẫn còn đốm sáng màu đỏ.

Hình thể hơi giống Tang Diên.

Nhưng lại có gì đó xa lạ đến không ngờ.

Bước chân Tang Trĩ dừng lại, do dự mở to mắt nhìn , hai tiếng “Anh hai” trong miệng còn chưa kịp phát ra.

Thì, người con trai kia ngẩng đầu lên.

Cũng ngay lúc này, cô đã có thể nhìn rõ dáng vẻ của anh, không hiểu sao lại nín thở.

Sắc mặt người con trai kia nhàn nhạt, ngũ quan đường nét khuôn mặt sắc nét, rõ ràng. Đáy mắt không mang theo chút ý cười nào, thoạt nhìn thì dịu dàng, ấm áp nhưng lại khó gần.

Đôi mắt đào hoa cong cong, con ngươi màu nâu nhạt, lông mày khẽ nhíu mang vẻ quyến rũ.

Hoàn toàn khác đôi mắt đen của anh trai cô.

Vốn nghĩ rằng sẽ được gặp anh trai của mình, nhưng không ngờ lại gặp phải một người xa lạ không chút quen biết, còn anh trai cô vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Trong lúc nhất thời, đầu óc Tang Trĩ chết máy, cô không biết phải phản ứng ra sao.

Thời gian dường như hoàn toàn ngưng đọng.

Cả hai người đều đứng yên tại chỗ, không có thêm một động tác dư thừa nào.

Chỉ một lát sau.

Mi mắt người kia lại một lần nữa rũ xuống, chầm chậm dập điếu thuốc, vẻ mặt lười biếng. Dường như anh cũng không muốn nói gì, trầm mặc đứng lên mở cửa sổ cho thoáng khí.

Nhìn thấy hành động của anh, Tang Trĩ không biết tại sao lại hô lên: “Anh hai?”

Nghe được xưng hô này, động tác người con trai ngừng lại một chút, nhíu mày. Anh nhìn chằm chằm vào Tang Trĩ, thẳng thắn, cặp mắt đào hoa mang theo một chút sắc ôn hòa, lại có nhiều hơn mấy phần nghiền ngẫm. Rồi sau đó, anh cong khóe môi mỉm cười, cất giọng đáp: “Hửm?”

“….”

Câu đáp lại này giống như tiếng sấm đánh ngang đầu Tang Trĩ.

Những thứ không rõ ràng trong lúc này, toàn bộ được não của cô sắp xếp, vẽ ra một cách rõ ràng, rành mạch.

Anh trai mấy tháng không gặp.

Đến khi gặp lại, thì đã biến thành dáng vẻ thế này.

Cô hoàn toàn không thể tin được, như thể hóa đá, nhẫn nhịn một lúc mới thốt ra được một chữ: “Anh … anh ….”

Dừng mấy giây.

Tang Trĩ khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận dè dặt nói hết lời: “Anh phẫu thuật thẩm mỹ sao?”

“…..”

Lời tác giả:

Đậy là nhân vật nữ trẻ nhất trong các tác phẩm của tôi ????

Đại khái là một người đàn ông bất cần đời cải tà quy chính giúp người anh em mang theo một cô gái nhỏ, hoặc là câu chuyện về thiếu nữ đang trong tuổi dậy thì thầm mến trở thành sự thật

Hay là một câu chuyện nuôi dưỡng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện