Editor + Beta-er: Min
Tang Trĩ nhìn chằm chằm dĩa phở trụi lũi trước mặt, cũng chỉ còn lẫn vào miếng cà rốt và ít rau xanh, nhìn đáng thương vô cùng. Ánh mắt cô lại xoay chuyển, yên lặng nhìn cái chén đầy thịt bò của Đoàn Gia Hứa.
Một tia nghẹn uất ngăn ở lồng ngực không thể trút ra được.
“…”
Cô thật sự muốn nói.
Anh! Thật! Sự! Thích! Ăn! Thịt! Bò! Vậy! Sao!!!
Tang Trĩ mấp máy môi, vô cùng bực mình cầm đũa lên.
Cũng biết ở đây sẽ không có ai giúp mình, cô chẳng còn muốn lãng phí sức lực để ôm oán hận làm cái gì, cắn môi chịu nhục mà gắp vào chén vài miếng phở đã được anh lựa ba chọn bốn kia.
Trong bàn ăn, Tiền Phi là người nói nhiều nhất, càng lúc càng uống nhiều rượu. cả một buổi tối hầu như chỉ một mình anh ta nói chuyện, đồ ăn trên bàn cũng là do anh ta giải quyết gần hết.
Tang Trĩ buồn bực ngán ngẫm ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Chủ đề cũng chỉ xoay quanh trò chơi và trò chơi, không hề đề cập tới con gái, ngay cả học tập cũng chẳng thấy nói qua.
Tang Trĩ ngồi ăn phở, quai hàm chuyển động liên tục.
Một hồi lâu sau, Tiền Phi tửu lượng kém nên say khướt. Lần này rốt cuộc lại nhắc tới chuyện tình cảm của mình, anh chàng gào thét trong nổi tuyệt vọng: “Con mẹ nó chứ tại sao đến năm ba đại học rồi mà còn không có bạn gái, tao đã là sinh viên năm ba rồi——“
Tang Trĩ vốn muốn đưa tay cầm một cái cánh gà, bị một tiếng rống làm cho giật nảy mình, lập tức rụt tay về.
Cô lặng lẽ nâng mắt nhìn.
Tang Diên giật giật khóe miệng: “Đừng có hét, đợi đến tốt nghiệp rồi hét cũng chưa muộn.”
“Tao cứ không đấy! Tao chịu đủ rồi!” Tiền Phi dùng ngón tay chỉ vào Tang Diên: “Con gái tới tìm gặp tao, nếu không phải muốn tìm số điện thoại của mày…” lại chỉ tay về phía Đoàn Gia Hứa: “Thì chính là muốn của mày.”
“…”
Tiền Phi lại thút thít khóc: “Chưa bao giờ có người muốn hỏi số của tao cả.”
Nhìn một người con trai to lớn khóc như thế, lương tâm Tang Diên trỗi dậy, đề nghị: “Nếu không thì vầy đi, lần sau mày cứ nói mày là Tang Diên. Như vậy thì nhìn qua là người ta muốn xin số của màyrồi đấy thôi.”
Mí mắt Đoàn Gia Hứa còn không thèm nâng lên, lấy một tờ khăn giấy cầm miếng cánh gà đưa đến chén của Tang Trĩ, thuận miệng phụ họa: “Mày cũng có thể nói mày là Đoàn Gia Hứa .”
“…”
Thế này còn không phải là họa vô đơn chí hay sao?
Nghe nói như thế, Tiền Phi lập tức ngừng khóc, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Cục diện bỗng nhiên ngưng bặt một hồi lâu.
Tang Trĩ không dám nhìn cái trò đùa cợt này, cứ cảm thấy một lát sau bầu không khí sẽ bộc phát.
Qua thật lâu, Tiền Phi lại đột nhiên khóc tiếp, giống như nhận được ân sủng của Hoàng đế, hai mắt đẫm lệ, mông lung và cảm động nói: “Anh em tốt!! Huhuhu, người anh em tốt!!!”
Tang Trĩ: “…”
……..
Sau khi ăn xong, Tang Diên đi trước tính tiền, thuận tiện đi lấy xe.
Đoàn Gia Hứa đỡ Tiền Phi đứng dậy, cúi đầu nhìn Tang Trĩ: “Cô nhóc, đi trước tôi nào.”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng.
Nghe thấy giọng của Tang Trĩ, Tiền Phi mở mắt nhìn về phía cô, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “À, em gái nhỏ, anh trai muốn đi gắp thú bông cho em. Chờ đấy, em muốn cái nào? Anh rất thuần thục việc gắp thú.”
Nhìn bộ dạng đi đường còn không thẳng của anh ta, Tang Trĩ do dự nói: “Không cần…”
“Không được! Anh mà đã nói thì nhất định sẽ làm được, chưa bao giờ gạt người!” Tiền Phi sờ soạng trong túi lấy ra 20 đồng, “Đi, đi gắp thú bông.”
Ra khỏi cửa hàng đồ nướng, sát vách có một chỗ trống khá rộng, đặt tới sáu cái máy gắp thú.
Tiền Phi đổi toàn bộ tiền thành đồng xu, lấy mười cái cho Tang Trĩ, nhìn vào rất khí phách: “Em muốn cái nào thì nói với anh, anh gắp cho em.”
Tang Trĩ tùy tiện chỉ vào một cái.
Tiền Phi xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới.
Tang Trĩ nhìn một vòng, thấy một cái máy gắp toàn búp bê Doraemon nên đi đến, bỏ ba đồng xu vào. Cô không biết chơi. Động tác chậm rãi, không thể nhắm chuẩn được, cứ như vậy rơi xuống.
Một lát sau, Đoàn Gia Hứa cũng đi đến đứng cạnh cô.
Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn anh.
Vừa thấy anh thì lại nhớ ngay đến chuyện vừa rồi, cảm thấy mất mặt vô cùng. Còn thêm cả chuyện thịt bò, có đôi chút không vui.
Cô không lên tiếng, lại bỏ một đồng xu vào.
Lần này vẫn như trước không gắp được.
Tang Trĩ nhìn đầu bên kia, phát hiện Tiền Phi cũng không gắp được, tâm lý mới thấy cân bằng đôi chút. Cô rầu rĩ muốn chơi tiếp, nhưng nghĩ lại vẫn là không nên lãng phí số tiền này.
Giây sau đó, Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng nói: “Cô nhóc, cho tôi một đồng được chứ?”
“…” Tang Trĩ quay đầu, không tình nguyện mà nói: “Sao anh lại muốn của em.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Tôi không có tiền mà.”
Giằng co qua lại, cuối cùng Tang Trĩ vẫn đưa cho anh một đồng xu.
Đoàn Gia Hứa đứng trước máy gắp, hỏi cô: “Muốn cái nào?”
Tang Trĩ chỉ vào một con mang mũ
Đoàn Gia Hứa: “Ừm, tôi gắp cho em.”
Tang Trĩ đứng một bên nhìn anh. Thấy anh nhắm được vào con búp bê kia, nhè nhẹ vỗ lên tay cầm, móc câu hạ xuống, chụp được con búp bê nâng lên mấy centimet, lại rớt xuống.
“…”
Mắt Tang Trĩ lập tức nhìn vào mặt Đoàn Gia Hứa.
Anh còn không có chút xấu hổ nào, xoay đầu nhìn cô: “Cho tôi một đồng nữa nhé?”
“…”
Thời gian sau đó, Tang Trĩ rất yên lặng đứng bên cạnh, nhẫn nhịn nhìn Đoàn Gia Hứa không ngừng mặt dày vô sỉ muốn lấy tiền của cô. Cho đến cái xu cuối cùng, anh mới thành công gắp được con búp bê kia ra.
Đoàn Gia Hứa ngồi xuống lấy con búp bê ra: “Thì ra gắp thú không hề dễ dàng như tôi nghĩ.”
Tang Trĩ: “Còn không bằng ra ngoài mua một con.”
“Không phải vì tôi chưa chơi qua sao.” Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu, đưa búp bê cho cô: “Ghét bỏ tôi thế à?”
Đầu ngón tay Tang Trĩ giật giật, không cầm lấy.
Đoàn Gia Hứa vẫn còn đang duy trì động tác như thế không nhúc nhích.
Qua vài giây, Tang Trĩ cụp mắt xuống nhận lấy: Cảm ơn anh.”
Đoàn Gia Hứa khẽ cười: “Bạn học nhỏ khó hiểu.”
“…”
“Gắp búp bê cho em.” Đoàn Gia Hứa đứng dậy, vuốt vuốt đỉnh đầu của cô: “Đừng có khóc nhè nữa.”
Lời này là đáp lại câu nói vừa nãy Tang Diên nói với Tiền Phi.
Anh biết rõ ràng không phải vì cái nguyên nhân Tang Diên nói. Nhưng anh lựa chọn quên chuyện đó đi, xem như mình chưa từng biết chuyện gì, vì muốn quan tâm đến cảm giác của cô.
Khí nóng từ cổ họng đi lên, lan đến bên tai nóng bừng. Lực ôm búp bê của Tang Trĩ chặt dần, khóe môi cong lên, yên lặng gật đầu.
….
Vì Tiền Phi quá say, Tang Diên về nhà anh ta trước, cùng với Đoàn Gia Hứa đỡ anh ta đi vào. Sau đó mới lái xe đến cổng đại học Nam Vu.
Đoàn Gia Hứa xuống xe, khoát khoát tay với hai người rồi bước vào trong trường học.
Bóng đêm dần nồng đậm, cửa chính đại học Nam Vụ rộng rãi sáng trưng, nhưng đèn đường bên trong lại mờ hơn mấy phần. Bóng lưng gầy gò cao lớn của người con trai dần dần chìm vào trong bóng tối rồi hòa thành một thể, mãi cho đến khi không còn thấy gì nữa.
Xe nổ máy.
Tang Trĩ thu hồi tầm mắt, hỏi: “Anh hai, anh Gia Hứa ở lại trường ạ?”
“Ừm.”
“Anh ấy sao không trở về nhà?”
“Nhà cậu ấy không ở đây.”
“Bây giờ không phải trong kỳ nghỉ sao?”
“Không biết.” Rõ ràng là Tang Diên không muốn trả lời cô, “Em lấy đâu ra nhiều câu hỏi quá vậy?”
Tang Trĩ trầm mặc một hồi, vẫn buồn bực nâng đầu về trước, hỏi: “Vừa nãy anh Tiền Phi nói có người tìm anh ấy để xin số điện thoại của anh, là thật sao?”
Tang Diên: “Nói nhảm.”
Tang Trĩ: “Vậy anh có cho không?”
Tang Diên: “Nếu cho thì làm gì có chuyện hỏi tiếp.”
“À.” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, “May mà anh không cho.”
Tang Diên đánh tay lái, không lên tiếng.
Một giây sau, Tang Trĩ lại nói tiếp: “Em thấy mấy chị ấy đến tìm anh Tiền Phi muốn xin phương thức liên lạc của anh, có phải là để hỏi anh số điện thoại của anh Gia Hứa không?”
“…”
“Anh hai, anh chú ý một chút.”
“Ngậm miệng.”
“Đừng để mấy chị lấy làm anh nhục.”
“…”
“Mặc dù trong nhà chúng ta anh là người xấu nhất, nhưng mà…” Tang Trĩ dừng lại một chút, hình như đang cân nhắc sử dụng từ nào mới ổn, sau đó thành thật nói: “Nhưng mà, ở bên ngoài, anh cũng vẫn rất xấu.”
“…”
Chương 15 sẽ được đặt pass.
Gợi ý pass chương sau:
Tên một người bạn cùng phòng của Đoàn Gia Hứa?
Pass là một dãy chữ gồm 11 chữ, viết hoa các ký tự đầu tên, không dấu cách.