Lời này là ý gì?
Bấy giờ cô chỉ mới đầu cấp hai, đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba còn tận bốn năm rưỡi. Vốn dĩ cô đã dự định vào giữa kì nghỉ hè sẽ tìm một thời gian thích hợp, viện cớ đi ra ngoài chơi với bạn bè để đến bên kia tìm anh.
Nhưng anh vừa nói như thế, không phải khiến cho ngay cả cơ hội mượn cớ của cô cũng không còn nữa sao?
Tang Trĩ có chút tủi thân: “Anh thế này không phải là đang đe dọa sao?”
“Đe dọa?” Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, miễn cưỡng nói, “Cũng có thể xem là như vậy.”
“…”
“Cô bé, không phải là em nói sao?” Anh đẩy sách bài tập lên trước mặt cô, đầu ngón tay gõ nhẹ lên nó, rồi lặp lại y nguyên toàn bộ lời nói của cô lúc nãy, “Học hành cho thật giỏi vào.”
“…”
……
Vấn đề này cũng không vì vậy mà kết thúc.
Tuy rằng nói Tang Trĩ chủ động thẳng thắn về chuyện ‘Yêu qua mạng’ lần này, nhưng đồng thời cô cũng rất nghiêm túc thăm dò ý kiến của ba mẹ….rằng cô có thể nhân dịp kỳ nghỉ đông đi đến thành phố nọ tìm ‘Người yêu qua mạng’ của cô không.
Nhìn dáng vẻ thì hoàn toàn tôn trọng bọn họ.
Nhưng cũng chính vì cô khí thế hùng hồn như thế khiến ba mẹ Tang càng thêm tức giận.
Ý nghĩ này của Tang Trĩ đối với bọn họ mà nói, thì so với những chuyện mà cô làm trước kia như ‘đánh nhau với bạn học’, ‘lên lớp không nghe giảng’, ‘phá hỏng kỷ luật của lớp’ mà nói, còn quá giới hạn gấp nghìn lần.
Cũng khiến cho bọn họ chịu đả kích vô cùng to lớn.
Dù cho Tang Trĩ đã hứa với họ rằng sẽ không tiếp tục cùng ‘Người yêu qua mạng’ này giữ liên lạc, nhưng Tang Vinh vẫn bảo Tang Diên sửa lại mật mã máy tính trong nhà, cũng tịch thu luôn điện thoại di động của Tang Trĩ.
Còn để Tang Diên quan sát cô thật kỹ, không để cô tự ý ra khỏi nhà.
Vậy nên trước khi bắt đầu năm mới, cuộc sống của Tang Trĩ những ngày ấy không khác gì ở trong ngục giam. Mỗi ngày ngoại trừ người thân trong nhà ra, cũng chỉ có thể gặp mỗi Đoàn Gia Hứa cách hai ngày một lần đến ‘thăm tù’.
Đoàn Gia Hứa không nhắc đến chuyện tình yêu qua mạng. Đến giờ dạy học, anh sẽ luôn hết sức nghiêm túc, không nhắc đến chuyện nào khác với cô. Đến tận khi có thời gian nhàn rỗi, mới thỉnh thoảng trêu đùa cô vài câu.
Sợ sẽ lộ ra sơ hở, Tang Trĩ không giống như trước nữa, sẽ không chủ động quan tâm đến chuyện của anh.
Cô chỉ biết là, việc cần làm mỗi ngày của Đoàn Gia Hứa dường như không ổn định lắm, nhưng có vẻ cũng không còn bận rộn như trước kia. Có đôi khi sau khi học xong hết bài, thì cũng không ra ngoài làm chuyện khác nữa.
Lại nằm lỳ trong phòng của Tang Diên.
Mà ngoại trừ thời gian học thêm, Tang Trĩ căn bản cũng sẽ không vào quấy rầy bọn họ. Lại thỉnh thoảng, Lê Bình sẽ bảo cô mang nước hoa quả và đồ ăn vặt vào trong, nhờ vậy mà Tang Trĩ có thể nhìn thấy những lúc đó, có rất nhiều dáng vẻ khác của Đoàn Gia Hứa.
Thỉnh thoảng anh đang hút thuốc, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô sẽ đem thuốc lá dập tắt vào gạt, sau đó nhìn cô mỉm cười nói “Bé Tiểu Tang. Che mũi lại rồi nhanh ra ngoài đi nào.”
Thỉnh thoảng sẽ là lúc anh hoặc đang chơi game, hoặc là đi ngủ, nhưng luôn có thể trong nháy mắt nghe được âm thanh cửa mở, sau đó hững hờ nâng mí mắt. Thấy cô đặt một đĩa hoa quả trên bàn, cũng không quên trêu chọc cô: “Cô bé, có chuyện gì với em thế?”
Cũng không quên nở một nụ cười như yêu nghiệt.
“Sao vừa nhìn thấy tôi đã đỏ mặt rồi?”
Một người con trai thay đổi thất thường.
Hầu hết mọi khi đều sẽ vừa bất cần đời lại không chút nghiêm chỉnh nào, nhưng cũng rất cẩn thận tỉ mỉ và dịu dàng đến cực hạn. Nhìn qua thì lưu tình khắp nơi, nhưng trên thực tế lại luôn duy trì một khoảng cách không thể vượt qua với người lạ.
Là cô ở độ tuổi vô cùng không thích hợp,
Gặp được anh, lại để cô cảm thấy bất luận ở độ tuổi nào, cũng nhất định sẽ thích anh.
Là cô ở tuổi dậy thì,
Gặp được một bảo vật, lại không muốn để cho bất kỳ ai tìm ra.
……
Trước đêm giao thừa một ngày, Tang Trĩ kết thúc buổi học thêm cuối cùng của kỳ nghỉ đông. Nghĩ đến sau này sẽ có một khoảng thời gian không gặp được anh, cô thu dọn đồ đạc một cách chậm rì, vừa nghe anh dặn dò mấy câu.
“Sau này đi học nhớ nghe giảng, không hiểu thì phải lên hỏi giáo viên hoặc là anh trai của em, nếu không nữa thì hỏi tôi cũng được.” Đoàn Gia Hứa suy nghĩ một chút, “Nếu không nói hết được thì em có thể chụp hình gửi cho tôi, khi nào tôi thấy được sẽ trả lời em.”
Tang Trĩ gật đầu.
Đoàn Gia Hứa: “Khai giảng có thi đầu vào không?”
Tang Trĩ: “Có.”
“Thi xong thì báo lại thành tích cho tôi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Tốt nhất là xếp hạng cao vào, để cho tôi có được cảm giác thành tựu.”
“Vâng.”
“Được rồi, đi chơi đi.”
Tang Trĩ cầm đồ của mình lên, khi ra đến cạnh cửa, cô lại nhịn không được quay đầu cố lấy hết dũng khí gọi anh: “Anh ơi.”
Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Tang Trĩ do dự nói: “Ngày mai anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?”
“Ngày mai?” Đoàn Gia Hứa nhíu mày, “Không đi được.”
Tang Trĩ nhìn anh, chậm rãi ‘dạ’ một tiếng.
“Tôi phải ở lại trường, vì năm mới bên trường sẽ phát hai trăm đồng tiền lì xì.” Đoàn Gia Hứa khẽ cười nói, “Chuyện mà em nhắc đến, tôi kiên trì ở lại lâu như vậy không phải sẽ uổng công phí sức sao?”
Trầm mặc vài giây, Tang Trĩ không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể gật gật đầu mở cửa quay về phòng.
Tang Trĩ đặt đồ lên bàn học, mở ngăn kéo ra, tìm một cái bao lì xì năm ngoái được cho. Tiền bên trong đã bị lấy ra hết, trống không.
Năm mới còn chưa đến, Tang Trĩ cũng không có tiền để dành.
Nghĩ đến đấy, cô ngoảnh đầu liếc nhìn thấy ống tiết kiệm tiền được cô đặt ở trên tủ đầu giường. Trên cái ống tiết kiệm này chỉ có một cái miệng nhỏ, nếu muốn lấy tiền thì chỉ có thể đập toàn bộ.
Nhưng Tang Trĩ cảm thấy cho anh tiền lì xì như thế hình như rất kỳ quái.
Cô suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng chỉ đi lấy một viên kẹo.
Sau đó lấy một tờ giấy để gấp sao, cầm bút viết bảy chữ lên mặt giấy.
—Anh Gia Hứa năm mới vui vẻ.
Gấp thành ngôi sao, cho vào trong bao lì xì.
Làm xong một loạt việc, Tang Trĩ lặng lẽ mở cửa phòng, có thể nghe thấy âm thanh Tang Diên và Đoàn Gia Hứa nói chuyện trong phòng khách. Cô trừng mắt nhìn, rón rén chạy vào trong phòng Tang Diên.
Thoáng thấy cặp sách Đoàn Gia Hứa đặt trên bàn học, Tang Trĩ mở khóa kéo không nhìn đồ vật bên trong, chỉ cẩn thận từng chút một đặt bao lì xì vào.
Tuy là nhìn qua quả thật là có chút mộc mạc.
Nhưng như thế này,
Anh năm nay ở lại đây, đã có thể nhận được hai cái bao lì xì.
…….
Đêm giao thừa, sau khi ăn cơm tất niên xong, Tang Vinh mới trả lại điện thoại di động lại cho Tang Trĩ. Cả nhà ngồi ở phòng khách xem chương trình đón xuân, Tang Trĩ cảm thấy không có hứng thú liền mở điện thoại ra nhìn.
Trong một đống tin nhắn được gửi đến, tìm thấy được tin của Đoàn Gia Hứa gửi đến.
【Chúc bé Tiểu Tang luôn luôn vui vẻ, thi đậu trường cấp ba và trường đại học mà mình mơ ước. Năm mới vui vẻ. Còn nữa, cảm ơn bé Tiểu Tang đã cho tôi một bao lì xì. 】
Tang Trĩ đắn đo nửa ngày, muốn hỏi anh về chuyện cơm tất niên ở trường có ngon không, còn muốn hỏi anh rằng ở trường có nhiều người không, muốn hỏi anh có cảm thấy cô đơn không khi ở một mình như thế không.
Muốn hỏi anh xem, có muốn đến đây cùng nhau đón năm mới không.
Nhưng cô lại không hỏi chuyện gì cả.
Tang Trĩ thở hắt ra, xóa hết những dòng mà mình đã bấm, nhập lại từ đầu.
【Cảm ơn anh, chúc anh năm mới vui vẻ. 】
Qua Tết âm lịch không được mấy ngày thì kỳ nghỉ đông cũng theo đó mà chấm dứt.
Đợt kiểm tra đầu vào hôm khai giảng, Tang Trĩ đứng thứ ba cả khóa, vật lý vô cùng khó tin khi thi được đến chín mươi điểm. Cô chụp lại thành tích đạt được, gửi qua tin nhắn cho Đoàn Gia Hứa.
Sáng ngày hôm sau, Tang Trĩ nhận được tin nhắn trả lời của Đoàn Gia Hứa.
【Bé Tiểu Tang thật lợi hại, hai ngày nửa tôi sẽ gửi quà thưởng cho em nhé.】
Vì tin nhắn này, Tang Trĩ mong đợi suốt hai ngày. Nhưng đến lúc nhận được phần thưởng, lại phát hiện không phải do đích thân Đoàn Gia Hứa mang tới, mà là anh nhờ Tang Diên mang về cho cô.
Tổng cộng có đến ba món.
Một món là khen thưởng, một món tặng bổ sung cho năm mới, một món khác là quà sinh nhật sớm.
Một hộp bút chì màu, một túi kẹo, một con thỏ bông màu hồng nhạt.
Hình như thật sự xem cô như em gái.
Một khoảng thời gian rất lâu sau này, Tang Trĩ cũng hiếm khi gặp được anh.
Tang Trĩ lén lút tìm đến tiệm rửa ảnh. Ngay cả lá gan khiến một ai đó xa lạ phát hiện ra tâm tư của cô cô cũng không có, cố ý nói với ông chủ muốn rửa mười mấy tấm ảnh trong điện thoại, nhưng thật ra thì chỉ muốn rửa một tấm anh chụp được trong kì nghỉ đông, tấm hình chụp lén Đoàn Gia Hứa kia.
Cô vụng trộm đem tấm ảnh bỏ vào trong hộp bảo vật của mình.
Thỉnh thoảng, Tang Trĩ có thể thông qua miệng Tang Diên mới biết được, các lớp
Cách cô khoảng hai nghìn cây số.
Đời này cô cũng chưa từng đi đến nơi xa như thế.
Vào một ngày nào đó tháng năm.
Giáo viên môn ngữ văn ở trên lớp giao cho mọi người một đề văn, đề tài là — ước mơ của tôi.
Tang Trĩ suy nghĩ, chậm rãi mà viết mấy dòng trên giấy, sau lại rất nhanh xé đi, nhét vào trong hộc bàn. Trong hộc bàn rối tung, nét bút ngây ngô của cô gái nhỏ, nhưng lại rõ ràng minh bạch—
Ước mơ của tôi:
1.Đậu vào Đại học Nghi Hà.
2.Đoàn Gia Hứa.
……..
Bởi vì phải làm đủ loại thủ tục cùng luận văn tốt nghiệp, Đoàn Gia Hứa giữa chừng có trở lại trường học vài lần, nhưng cũng chỉ vội đến vội đi. Trong thời gian đó Tang Trĩ có gặp qua anh vài lần, nhưng mọi lần đều rất gấp gáp.
Dường như anh không có gì thay đổi.
Vẫn là dáng vẻ không đứng đắn kia, nói chuyện cũng ngân nga mang theo trêu chọc, vẫn còn đùa giỡn cô như trước, thái độ hoàn toàn trước sau không đổi.
Tròn một năm số lần cả hai gặp nhau ít đến đáng thương.
Trong vài ngày lễ quan trọng, Tang Trĩ cũng sẽ nhận được tin nhắn của Đoàn Gia Hứa cùng với quà tặng từ anh. Thời gian nhàn rỗi, anh cũng sẽ nhắn vài tin hỏi thăm tình hình học tập của cô. Như vậy khiến cô cảm thấy, bản thân mình không bị ai đó lãng quên.
Thật sự gặp lại Đoàn Gia Hứa mà không phải trong lúc anh gấp gáp, đã là ngày năm tháng sáu, lúc anh quay về trường học chụp ảnh tốt nghiệp.
Tang Trĩ là được ba mẹ dẫn đi cùng.
Vừa đến, Tang Trĩ đã có thể nhìn thấy Tang Diên mặc áo cử nhân, cùng với Đoàn Gia Hứa đã lâu không gặp. Anh đứng dưới ánh mặt trời, dáng người cao lớn thẳng tắp, nghiêng đầu nghe Trần Tuấn Văn nói chuyện, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Ngoại trừ tóc hơi ngắn đi thì không có khác biệt gì so với trước kia.
Nhìn anh, Tang Trĩ lại không hiểu sao có chút khẩn trương.
Trên tay cô ôm một bó hoa để tặng cho Tang Diên, yên lặng đi theo phía sau Tang Vinh và Lê Bình, cũng không chủ động đi đến nói chuyện với anh.
Ở đấy có không ít người, ngoại trừ sinh viên tốt nghiệp khóa này còn có không ít người thân bạn bè của họ đến tham gia lễ tốt nghiệp. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, âm thanh của mấy trăm người bao trùm cả một khu.
Tang Trĩ nghe không rõ ba mẹ nói gì với Tang Diên, đầu nóng đến muốn say nắng. Nhưng lực chú ý lại luôn hướng về phía Đoàn Gia Hứa, trái tim cũng đập nhanh hơn, thình thịch vang lên.
Rất nhanh, khóe mắt Tang Trĩ chú ý thấy Đoàn Gia Hứa đi đến, chào hỏi Tang Vinh và Lê Bình. Bọn họ nói chuyện một hồi lâu, cô cũng không nghe rõ.
Không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn Tang Trĩ, mặt hơi nâng lên: “Bé Tiểu Tang.”
Tang Trĩ lúc ngày mới ngẩng đầu: “Anh.”
“Em có lương tâm không hả?” Đoàn Gia Hứa nở nụ cười, “Lâu như vậy rồi không gặp tôi, cũng không biết đến chỗ tôi chào một tiếng.”
Tang Trĩ không biết nên nói gì, thì thầm: “Em cho là anh quên em mất rồi.”
“Hử? Lời này mà em cũng nói được.” Đoàn Gia Hứa cảm thấy tức cười lại khó tin, “Ngày sinh nhật em tôi không tặng quà sao? Quốc tế thiếu nhi tôi không tặng quà? Em cho rằng mấy thứ đó là trên trời rơi xuống?”
“…” Tang Trĩ nhìn anh, “Đấy không phải anh hai em đưa cho em sao?”
“Tôi nhờ anh trai em đưa cho.” Đoàn Gia Hứa còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên chú ý đến chiều cao của cô, “Bé Tiểu Tang hình như lại cao hơn rồi?”
Tang Trĩ ‘á’ một tiếng.
Đoàn Gia Hứa: “Vậy ngày quốc tế thiếu nhi năm sau không cần quà đúng không?”
Tang Trĩ cau mày: “Muốn quà.”
“Được, tôi có tiền sẽ tặng cho em.” Đoàn Gia Hứa suy nghĩ đôi chút, lại hỏi, “Có phải sắp thi chuyển cấp ba không?”
“Dạ.”
“Có thể thi vào Nhất Trung không?”
“Hẳn là có thể.”
Bên cạnh có một bạn học đến muốn chụp ảnh cùng Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ biết điều tránh sang một bên. Chụp một tấm hình thì rất nhanh, không đến vài giây cô lại bị Đoàn Gia Hứa gọi đến.
Tang Trĩ lưỡng lự nói: “Sao vậy?.”
Anh chỉ chỉ vào camera: “Chụp một tấm với tôi chứ?”
Tang Trĩ thuận theo nhìn, sau đó thật yên lặng đi qua bên cạnh anh. Cô liếc nhìn khoảng cách, bèn đứng cách anh khoảng một mét.
“…” Đoàn Gia Hứa buồn bực nói, “Tôi lại chọc giận em à?”
Tang Trĩ mơ hồ khó hiểu: “Không có ạ.”
“Vậy em đứng xa như thế làm gì.” Đoàn Gia Hứa vẫy vẫy tay với cô, “Đứng gần vào nào, sao lại biến tôi như kẻ thù của em rồi.”
Tang Trĩ buộc lòng phải lại gần hai bước, biểu cảm có chút không được tự nhiên.
Sau khi chụp xong, Đoàn Gia Hứa nói với bạn học chụp ảnh hộ kia nói: “Khi nào về thì gửi ảnh chụp qua cho tôi.”
Tang Trĩ đứng bên cạnh anh. Một lát sau, cô do dự hỏi: “Anh ơi, sau này anh sẽ không quay lại Nam Vu nữa sao?”
Đoàn Gia Hứa giương mắt, khẽ cười nói: “Hử? Không nỡ xa tôi sao?”
Tang Trĩ mấp máy môi môi, gật gật đầu.
Dường như không nghĩ cô sẽ cho anh đáp án khẳng định, Đoàn Gia Hứa sửng sốt. Anh cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Tang Trĩ. Sau đó, anh giật giật khóe môi, thoáng khom lưng đối mặt với cô: “Khi nào có thời gian rảnh tôi sẽ đến tìm bé Tiểu Tang chơi, được không?”
Tang Trĩ hỏi: “Rãnh là lúc nào?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Đoàn Gia Hứa nhéo nhéo má của cô, dịu dàng nói, “Nếu như tôi có quay lại sẽ nói trước với em.”
Thật ra Tang Trĩ cũng không quá tin vào lời nói của anh, phỏng chừng đây cũng chỉ là lời nói dối mà người lớn dùng để dỗ dành trẻ con.
Nhưng cô cảm thấy có như vậy thì cũng chẳng sao cả.
Anh không đến, cô vẫn có thể đi qua đó.
Chỉ cần muốn gặp lại nhau thì nhất định có thể gặp được. Cô đã nghĩ như vậy.
Nhưng khi ấy Tang Trĩ không nghĩ đến rằng.
Lần gặp mặt tiếp theo,cũng là lần gặp mặt cuối cùng trước khi cô trưởng thành.
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay Chích Chích mười lăm tuổi.
Lời của editor:
Các thím có cảm nhận được chưa, rằng Tang Trĩ đã sắp trưởng thành, trưởng thành rồi đó, Đoàn Gia Hứa sắp vả mặt rồi đó~~~