Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Khẩu vị của Tang Trĩ đột nhiên khá hơn, cầm bát lộc cộc từng ngụm ăn xong bát cháo. Cô từ chối đề nghị Tang Vinh lái xe đưa cô đến trường, mang cặp lên lưng, giống ngày thường ngồi xe buýt đi học.
Đi nhanh đến trạm xe, Tang Trĩ cúi đầu xuống, tốn hết sức lấy ra thẻ học sinh trong cặp.
Khóe mắt liếc tới cửa hàng giá rẻ bên cạnh, cô do dự một chút rồi đi vào.
Diện tích cửa hàng này không lớn, bày ra đồ uống trong cái tủ lạnh đặt ở cổng ra vào. Tang Trĩ nhìn chằm chằm hàng sữa bò kia, nháy mắt rồi lại nháy mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn thấy cô ngây người đứng một hồi tại chỗ, nhân viên thu ngân không nhịn được hỏi: “Bạn học nhỏ, em muốn mua sữa bò sao?”
Đổi lại lúc bình thường thì chắc chắn Tang Trĩ sẽ lười so đo với người ta. Nhưng giờ phút này, không hiểu sao lại bộc phát, chỉ chỉ vào đồng phục trên người mình: “Em đã học cấp hai rồi nên chị đừng gọi em như vậy nữa.”
Không thèm đợi nhân viên cửa hàng đáp lại, Tang Trĩ nói tiếp: “Em không mua, em chỉ đến nhìn thôi.”
Nói xong câu hẹn gặp lại, cô lập tức đi ra khỏi cửa hàng, đón trúng một chuyến xe buýt chật ních toàn người. Tang Trĩ vội vàng đi lên, thuận theo dòng người chen chúc trong xe, tìm một vị trí vắng vẻ mà đứng.
Xe lắc lư cực kì kinh khủng.
Theo quán tính, Tang Trĩ đứng không vững chút nào, nắm lấy vòng cầm tay phía trên rồi mà vẫn lắc lư, vô cùng tốn sức. Bác tài thắng gấp một cái, cô không khống chế được mà ngã nhào về phía trước, trong lòng bỗng hốt hoảng. Một giây sau, có người nắm chặt cặp sách của cô, kéo về sau.
Những tiếng rên rỉ phàn nàn không ngừng vang lên.
Tang Trĩ duỗi tay, miễn cưỡng nắm lấy cái cán đỡ phía xa. Cô rụt người về khe hở phía sau, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Phó Chính Sơ.
Thiếu niên cao chừng một mét bảy, cao hơn cô những một cái đầu. Thân hình và ngũ quan vẫn chưa phát triển, nhìn qua vừa nhu hòa vừa non nớt, vậy mà trên mặt lại cố tình đắp lên vẻ chững chạc thành thục: “Không sao chứ?”
Tang Trĩ gật đầu, không tiếp lời.
Phó Chính Sơ nhường vị trí của mình lại cho cô: “Cậu đứng chỗ này đi.”
Chiều cao của cậu đủ để nắm lấy cái vòng treo, Tang Trĩ cũng không khách khí, nói “Cảm ơn.”
Trầm mặc.
Qua nửa ngày, Phó Chính Sơ thốt lên một câu: “Mình nghe Ân Chân nói, cậu bị gọi phụ huynh thật à?”
Tang Trĩ nhìn về phía cậu, không vui vẻ mà nói: “Sao cái gì cậu ấy cũng nói cho cậu vậy?”
“Không phải hôm qua cậu không đến hiệu sách sao? Nên mình mới tiện thể hỏi thăm một chút.” Phó Chính Sơ hơi căng thẳng: “Không có ý gì khác đâu, mình chỉ muốn nói với cậu, mình cũng bị gọi phụ huynh mà thôi.”
Tang Trĩ dừng lại: “Cậu cũng bị gọi phụ huynh đến?”
“Ừm.”
“Nguyên nhân là gì?”
Nhất thời không nghĩ ra được nên trả lời như thế nào, Phó Chính Sơ úp úp mở mở nói: “Trên lớp không nghe giảng.”
Tang Trĩ gật đầu: “Mình cũng y thế.”
“Sao cậu lại không nghe?”
“Quá đơn giản.” Tang Trĩ nói: “Không muốn nghe.”
“…” Phó Chính Sơ gãi đầu một cái, lặng lẽ nói: “Mình cũng thế.”
Tang Trĩ hồ nghi hỏi: “Nhưng lần trước thi cả khóa không phải cậu xếp ngược từ dưới đếm lên sao?”
Cơ hồ có thể tưởng tượng ra có mấy giọt mồ hôi rơi xuống thái dương, cậu hơi liếc mắt rời đi, tay nắm chặt vòng treo, cảm xúc trên mặt giả vờ nhàn nhạt: “Ừm, đề bài quá đơn giản, mình lười làm.”
Có vẻ cảm thấy lời giải thích này hợp lý, Tang Trĩ bình tĩnh “À” một tiếng, không nói thêm gì.
Cục diện lại một lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh. Đến mức có chút xấu hổ.
Phó Chính Sơ ho nhẹ một cái, chủ động đánh vỡ bầu không khí xấu hổ: “Lần trước cậu thi được cao hay thấp?”
Tang Trĩ: “Đứng nhất.”
“…” Phó Chính Sơ khẽ cắn môi, rất nhanh đã buông ra, nhếch miệng tỏ ra không quan trọng: “Được, mình lần sau cũng cố chơi một tí cho lên nhất.”
Tang Trĩ quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Cậu muốn đứng nhất ư?”
Phó Chính Sơ gật đầu, hơi nhụt chí mà hỏi: “…Sao vậy?”
“Không, chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút.” Tang Trĩ cũng không đem mấy lời này để trong lòng, nói như là đương nhiên: “Có mình ở đây, không thể nào đâu.”
“…”
Cứ như vậy, không hiểu sao hai người họ bỗng nhiên trở thành kẻ địch.
Sau đó Phó Chính Sơ cũng không biết nên nói gì cho phải. Về mặt này thì cậu không có kinh nghiệm, cũng không thể mặt dày tìm mấy cái chủ đề nghe lúng túng được, đành trầm mặc theo.
Đến trạm sau.
Tang Trĩ xuống xe trước, bước nhanh về phía trường học.
Phó Chính Sơ đi theo phía sau cô, vắt nát óc nghĩ cách làm sao để xoay chuyển cục diện. Còn chưa tìm được manh mối nào thì đã bắt gặp một nam sinh quen mặt. Nam sinh ấy chào cậu một tiếng, rất tự nhiên quàng tay lên cổ kéo cậu đi về phía trước.
Bước chân thiếu niên vừa lớn mà nhanh, rất nhanh đã vượt qua Tang Trĩ.
Phó Chính Sơ quay đầu hô to: “Tang Trĩ, mình đi trước nha.”
Tang Trĩ qua loa khoát tay với cậu.
Nam sinh kia cũng nhìn qua Tang Trĩ một cái, ý vị thâm trường “A” một tiếng, sau đó cười há há không ngừng.
Phó Chính Sơ nhấc chân đạp cậu ta một cái, ánh mắt không tự giác lại nhìn về phía Tang Trĩ.
“Cậu bị điên à?”
Tang Trĩ cũng không để ý bọn họ đang nói gì.
Một chữ cô cũng không nghe lọt tai, càng hoàn toàn không thèm để ý. Tất cả những gì trong đầu hiện giờ đều là về việc mời phụ huynh, và người con trai gặp mặt ngày hôm qua.
Ngày hôm qua vội vàng qua loa, vì có Tang Diên ở đó, Đoàn Gia Hứa mới đáp ứng sẽ đến giúp cô, nhưng mà cũng không nói rõ ràng điều gì cả. Tang Trĩ không có cách để liên lạc với anh anh, không có cách nào nói cho anh biết để bốn giờ rưỡi anh đến đây.
Không biết mấy giờ anh sẽ tới nữa.
Bởi vì luôn nghĩ tới chuyện này mà cả ngày Tang Trĩ không hề nghe bài giảng, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi bị thầy cô phê bình một vài lần, cô mới bớt lại một chút.
Đồng hồ treo tường không ngừng chuyển động.
Đúng bốn giờ hai mươi phút chuông tan học vang lên, kết thúc tiết học cuối cùng.
Nghĩ rằng Tang Trĩ sẽ cùng trở về nhà với anh trai cô, nên Ân Chân cũng không chờ cô về, chào tạm biệt rồi ra khỏi phòng học.
Tang Trĩ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thế là lấy một tập vở từ trong ngăn bàn ra tiếp tục vẽ tranh. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ một chút cô lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mấy giờ, phát hiện cũng đã gần tới năm giờ rồi.
Trong phòng học rộng rãi, lúc này chỉ còn lại một mình cô.
Cô sửng sốt một chút. Đoàn Gia Hứa còn chưa tới.
Tang Trĩ không rõ là do anh không biết cấp hai tan học sớm, hay là đã quên đi chuyện này. Cô miễn cưỡng ổn định tinh thần, muốn tiếp tục vẽ tranh, nhưng lần này lại mất hết tâm tư, trong đầu đã loạn thành một nùi rối tung.
Lại chờ thêm một vài phút nữa.
Tang Trĩ nghe thấy được tiếng đóng cửa bên ngoài của các lớp khác truyền đến. Có lẽ là do tác động tâm lý, cô cảm thấy lúc này rất yên tĩnh, so với ban nãy còn yên tĩnh hơn.
Một mình, dù làm ra một động tác nhỏ thôi cũng được phóng đại lên hết cỡ.
Câu nói mà hôm trước anh đã nói, giờ giống như một trò đùa vậy.
Tang Trĩ không chờ được nữa, bỗng nhiên đứng dậy.
Cái ghế phía sau động đậy, trượt dài một cái, đâm vào người cô đau nhức. cô đứng nguyên một chỗ, vành mắt dần dần phiếm hồng. Cô cưỡng ép bản thân nghiêm mặt, đè nén tâm tình đang rất ấm ức lại.
“Đi thôi.”
Tang Trĩ tiện tay vơ hết mấy cuốn sách vào trong cặp sách, rồi đeo lên lưng đi ra khỏi phòng.
Lần đầu tiên được tan học sớm, bốn giờ hơn đã kết thúc chương trình một ngày. Lúc này vừa qua năm giờ, trên hành lang đã trống rỗng, chỉ có rải rác vài người.
Tang Trĩ cúi đầu, chạy chậm xuống lầu.
Bước đi của cô rất nhanh, cũng
Ngay cả nói cũng không buồn ngẩng đầu, cứ như vậy đi tiếp.
Đồng thời người bị cô đụng trúng lên tiếng: “Bạn học, em biết đường đến lớp một đi như thế nào không?”
Âm điệu người con trai hơi cao, âm cuối rất tự nhiên mà kéo dài ra, lúc nói chuyện lại mang theo chút biếng nhác không cách nào diễn tả được, giống như đang kề sát bên tai, khẽ gãi một cái vào lòng người.
Hơi quen quen.
Tang Trĩ quay đầu lại.
Đoàn Gia Hứa đứng cạnh lan can, quần tây áo trắng. Tóc cắt ngang trán hơi dài, che đi lông mày, ngũ quan sắc nét lại xinh đẹp. anh cụp mi mắt xuống, lúc này đang nhìn mặt của cô, khóe môi thả lỏng: “Tang Trĩ?”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh mấy giây, rất nhanh sau đó liền cúi đầu xuống, không nói chuyện.
Chú ý tới con mắt đỏ hồng của cô, Đoàn Gia Hứa ngồi xổm xuống nhìn nhìn: “Vừa khóc sao?”
“…”
Anh cảm thấy buồn cười: “Sợ đến thế cơ à?”
Tang Trĩ mím chặt môi, không í ử một chữ.
Đoàn Gia Hứa: “Đừng khóc, tôi đi nghe mắng thay em.”
Tang Trĩ nhìn về phía anh.
Đoàn Gia Hứa xoa xoa đỉnh đầu cô, hỏi: “Đường đến văn phòng như thế nào?”
Tang Trĩ không chịu trả lời câu hỏi của anh, chỉ trích: “Nào có ai đến muộn như anh chứ?”
Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa nhướng đôi lông mày, tốt tính mà trả lời: “Thế thì mấy giờ nên đến?”
Tang Trĩ cứng nhắc nói: “Em bốn giờ hai mươi đã ra về rồi.”
“Sớm vậy à? Do tôi không biết mà. Tôi xin lỗi với em được không nào?” Ngữ khí của Đoàn Gia Hứa rất không đứng đắn, giống như đùa với một sủng vật nhỏ: “Tôi nhận sai với em.”
Bởi vì anh đến nên cảm xúc của Tang Trĩ đã tiêu tan đi một nửa, nói ra một câu: “Không cần.”
Đã tan học được một lúc lâu rồi.
Sợ giáo viên chờ lâu, Tang Trĩ cũng không làm loạn thêm nữa: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Văn phòng.”
Đi lên lầu một, rẽ trái là tới phòng của giáo viên làm việc.
Hai người đứng ngoài cổng cách năm mét thì dừng lại.
Tang Trĩ suy tư một hồi, bàn giao với anh vài câu: “Cái này em rất có kinh nghiệm. Một lát nữa chắc chắn là thầy ấy sẽ ngồi tố cáo em với anh, rồi anh chỉ cần phụ họa với ông vài câu là ổn.”
Đoàn Gia Hứa không tập trung ừm một tiếng.
Chuyện làm ngày hôm nay, với Tang Trĩ hay bất cứ đứa trẻ nào khác cũng đều là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Liên hợp với một người khác để lừa gạt thầy giáo.
Vẻ mặt Tang Trĩ vô cùng ngưng trọng: “Còn nữa, anh ơi, anh cố gắng ít nói chuyện lại. Nếu như bị bại lộ bắt được, hai chúng ta đều coi như xong đời.”
Đoàn Gia Hứa liếm láp môi cười: “Sao nghe qua lại dọa người quá vậy.”
Tang Trĩ rất khẩn trương, phô trương thanh thế mà nhìn anh: “Gan anh phải lớn lên.”
“Được.” Đoàn Gia Hứa cười ra tiếng: “Tôi sẽ dũng cảm.”
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai giáo viên ở lại.
Một người là Trần Minh Húc, một người khác là chủ nhiệm lớp sáu, cũng là giáo viên tiếng anh lớp một của cô, họ Trương. Bàn làm việc của hai người đặt song song, Trần Minh Húc đang chấm bài, một có một không mà nói chuyện cùng thầy Trương.
Tang Trĩ đi qua: “Thầy ơi.”
Trầ Minh Húc ngẩng đầu: “Đến rồi?”
Tang Trĩ cúi đầu nói: “Dạ, anh hai em tới ạ.”
Đoàn Gia Hứa đứng bên cạnh cô. Ngược lại không có chột dạ như cô, nói chuyện bình tĩnh mà thẳng thắn: “Chào thầy, em là Tang Diên, là anh trai của Tang Trĩ.”
Lúc đầu Tang Trĩ còn lo là anh sẽ bị sợ hãi đến mức không nói ra lời, nhưng lại ngoài ý muốn nghe được hai chữ “Tang Diên”, mà ngữ khí của anh lạ vô cùng trấn địn, không một chút gợn sóng, mang theo mười phần lực lượng.
Cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Trần Minh Húc đứng lên, vội nói: “Tôi là chủ nhiệm lớp của Tang Trĩ, họ Trần. Làm phiền em đi một chuyến, ngồi trước đi đã.”
Thầy Trương ở một bên trêu ghẹo: “Lần này đã là lần thứ bao nhiêu rồi hả.”
Trần Minh Húc hạ gọng, tức giận nói: “Ông không phải cũng như vậy hay sao?”
Nghe nói như thế, Tang Trĩ lúc này mới chú ý tới trong văn phòng còn có người thứ năm. Phó Chính Sơ đứng ở phía sau thầy Trương trong một nơi hẻo lánh, không hình không tiếng, như một người trong suốt.
Sau đó ánh mắt hai người bắt gặp nhau.
Bước chân Phó Chính Sơ hơi nhúc nhích, giống như đang giãy giụa. Rất nhanh, cậu đi tới đứng cách Tang Trĩ hai mét, vừa đúng ngay trước mặt thầy Trương.
Khoảng cách của hai người rút ngắn.
Tuổi tác giống nhau, bộ dáng ngày thường cũng đẹp mắt.
Rất dễ dàng làm người ta liên tưởng tới một ý niệm trong đầu.
Đoàn Gia Hứa ngồi trên một cái ghế gần Trần Minh Húc, ánh mắt nhìn hai người bọn họ đánh giá, mang theo một tia ý vị thâm trường, sau đó vẫy vẫy tay với cô:
“Tới đây.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn bất thường: “Sao vậy ạ.”
Trần Minh Húc một bên đang tìm tư liệu, không chú ý tới tình huống bên này của bọn họ.
Đoàn Gia Hứa một tay nâng mặt, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Tang Trĩ.
Tang Trĩ dừng mấy giây, thỏa hiệp đi lại.
“Cô bé.” Anh cúi người xuống, dùng âm thanh thì thầm mà nói với cô: “Yêu sớm sao?”
Thời điểm khi anh nói hai từ phía trước, Tang Trĩ rất bất mãn. Nhưng mà anh vừa nói xong câu đó, đầu óc cô nháy mắt trống rỗng: “Cái gì?”
Sau khi kịp phản ứng, khuôn mặt Tang Trĩ nháy mắt đỏ bừng, như một trái cà chua chín, không biết là do tức giận hay gấp đến mức này. Cô sợ bị giáo viên nghe thấy, đè nén âm thanh cả giận mà nói: “Anh mới yêu sớm.”
“Ừm? Thật ra tôi ngược lại cũng muốn lắm.”
“…”
Đoàn Gia Hứa một lần nữa dựa vào thành ghế, lười biếng mở miệng: “Đây không phải là tuổi tác được phép yêu sớm.”
Lời tác giả:
Có phải là nghĩ đã yêu sớm đâu, nhưng thật ra thì tuổi ác đúng là không cho phép.