Chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Cũng như thực vật cần phân đạm để mọc lá, phân lân để ra hoa và kết trái, phân kali để ra rễ! Các giai đoạn sẽ sử dụng phân bón khác nhau và mỗi loại thực vật lại có sở thích khác nhau, bón quá nhiều phân thì sẽ gây ra cháy mầm non.
Nhưng dung dịch dinh dưỡng thực vật chỉ có một bình, làm sao có thể đáp ứng được nhu cầu của các loại thực vật khác nhau?Diệp Hàm nhìn chằm chằm chất lỏng màu xanh nhạt trong tay một lúc, sau đó nhanh chóng thả lỏng, cầm nó đứng dậy.
Nghĩ nhiều như thế làm gì, miễn là nó có tác dụng là được.
Những ngón tay trắng nõn thanh tú của cô nắm lấy bình sản phẩm công nghệ cao này, Diệp Hàm chuẩn bị đến gần tối thì thử một phen.
Vài ngày trước, ký túc xá công nhân vườn bách thảo cuối cùng đã được cải tạo xong nhờ sự nỗ lực của đội sửa chữa.
Mặc dù là sửa lại một cách đơn giản thôi, nhưng về phần vật liệu thì Diệp Hàm không hề tiết kiệm, đều chọn vật liệu bảo vệ môi trường, hàm lượng formaldehyde* thấp hơn nhiều so với tiêu chuẩn quốc gia, thông gió một thời gian là có thể chuyển vào ở.
(Hợp chất hữu cơ formaldehyde, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh)Nhân viên bán thời gian đã nghỉ việc một tuần trước.
Trước khi rời đi, rất nhiều người đã để lại phương thức liên lạc cho Diệp Hàm, hi vọng khi có yêu cầu gì thì liên hệ với bọn họ, xem ra là rất hài lòng đối với công việc này.
Về phần hai nhân viên toàn thời gian Vương Hồng Niên và Lưu Xuân Linh, cũng được Diệp Hàm sắp xếp cho nghỉ phép hai ngày—vì khoảng thời gian trước quá cực khổ, để bọn họ nghỉ ngơi một chút cũng là việc nên làm.
Thế nên mới dẫn tới tình cảnh chỉ còn một mình Diệp Hàm ở lại vườn bách thảo Nam Sơn rộng lớn, mà như vậy cũng khiến cô dễ dàng tiến hành thí nghiệm hơn.
Đợi đến khi mặt trời nghiêng về phía Tây, ánh sáng không còn chói mắt, Diệp Hàm bèn cầm dung dịch dinh dưỡng thực vật