Nhưng khuôn mặt ai cũng tràn ngập nụ cười rạng rỡ, máy ảnh đã ghi lại được những nụ cười hân hoan ấy, đem những khoảnh khắc đẹp lưu lại trở thành ký ức.
Đáng tiếc không phải tất cả kỷ niệm đều đẹp, lại có một vị khách không mời mà tới ghé thăm.
Không đợi Diệp Hàm kịp chú ý, Trình Mộng Đình đã trợn mắt nói:"Má nó, ả họ Lâm ghê tởm kia lại đến rồi.
Sao cô ta còn có mặt mũi tới đây chứ! Hàm Hàm, cứ mặc kệ cô ta đi.
"Diệp Hàm nghe xong, đã biết là Lâm Duyệt Giai tới.
Vì bảo lưu nên cô ta đã bị chậm trễ việc học, muốn lấy được bằng tốt nghiệp thì phải học xong hết các tín chỉ, nên cô ta không tốt nghiệp cùng khóa với họ.
Diệp Hàm căn bản không có cảm giác gì, cô thản nhiên nhìn qua, cảm giác đối phương hình như đã gầy đi rất nhiều so với người trong trí nhớ của cô, hai mắt sưng húp, quầng mắt xanh đen, cánh môi khô nứt, cả người lộ ra vẻ tiều tụy mà mắt thường ai cũng thấy được.
Nếu Trình Mộng Đình không nhắc, có lẽ cô phải nhìn kỹ thì mới nhận ra người đó chính là Lâm Duyệt Giai.
Còn Lâm Duyệt Giai đã nhìn thấy Diệp Hàm từ lâu.
Cô dường như được sinh ra để đứng dưới ánh đèn sân khấu, giống như kiểu “hạc giữa bầy gà”, cô chính là hạc, giữa đám đông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Ngoại hình của Diệp Hàm trong bộ đồng phục cử nhân đã đạt đến một tầm cao mới về vẻ đẹp, vẻ ngoài cổ điển đi đôi với vẻ điềm tĩnh của người trí thức, khí chất lại tuyệt hảo, nếu đại học S tổ chức cuộc thi bình chọn ảnh tốt nghiệp đẹp nhất, Diệp Hàm chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
Sự tương phản này khiến tâm trạng của Lâm Duyệt Giai trở nên vô cùng tồi tệ, và ý định thể hiện ban đầu của cô ta ngay lập tức tan thành mây khói.
Lâm Duyệt Giai sinh ra trong một gia đình bình thường, giống như