Đêm đó, mặc dù có chút mệt nhưng Diệp Hàm vẫn tưới nước cho cây trồng trong vườn bằng dung dịch dinh dưỡng pha loãng.
Ánh đèn lờ mờ nên cô không kiểm tra kỹ, sau khi tắm xong thì lại lập tức ngủ thiếp đi, cũng không nghe thấy tiếng cây cối điên cuồng hút nước và âm thanh của quá trình nhảy mầm.
Vương Hồng Niên và Lưu Xuân Linh đã hết kỳ nghỉ phép, khi hai người bước vào vườn cây thì lập tức có cảm giác mọi thứ không giống trước đây.
Cảm giác đầu tiên chính là cây cối, bụi cây hai bên đường trở nên tràn đầy sức sống, lá cây xanh như ngọc, như vừa được nước mưa gột rửa, xanh biếc bừng sáng, nơi nào cũng tràn đầy sức sống.
Nhưng họ cũng không nghĩ nhiều, sau hơn nửa tháng xới đất, làm cỏ, bón phân và chăm sóc cẩn thận, xem ra cuối cùng cũng có hiệu quả.
Cảm giác thứ hai là nước hồ đã trở nên trong vắt, có thể nhìn rõ đáy, trong làn nước gợn sóng có thể nhìn thấy những loài thực vật thủy sinh trôi nổi dưới nước, thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả lông tơ trên thân lá sen.
‘Trước đây nước hồ có trong như này không?’Vương Hồng Niên đang đứng bên hồ suy nghĩ, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng của mình, ông ấy hơi hoảng sợ.
Nó như một tấm gương, có thể in rõ bóng người.
Vương Hồng Niên nhìn hồ nước nhân tạo trước đó hôi hám và đục ngầu giờ đã trở nên trong vắt như thế này, nghe nói đã tốn rất nhiều tiền để xử lý nó.
Ông ấy nghĩ đến những thiết bị khó hiểu được đặt trong hồ nước và quá trình thi công phức tạp, có lẽ cũng đã có hiệu quả.
Mà phía bên này Lưu Xuân Linh cũng ngửi thấy mùi thơm của hoa sen từ xa.
Thơm nhưng không nồng, lưu hương dài và tươi mát, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái…Bà ấy bước trên hành lang nối thẳng đến giữa hồ, vừa nhìn về phía xa thì không khỏi sửng sốt.
Lưu Xuân Linh nhìn thấy những bông sen mới chớm nở mấy ngày trước đều đã nở rộ, nụ nhỏ