“Tôi phải đem những chứng cứ này về, bao gồm cả khăn tay và chiếc tua rua kia.
Đúng rồi, đại nhân, hy vọng ngài có thể viết hết những gì ngài biết thành văn bản chứng từ, rồi ký tên vào, được không?”
“Rất vui lòng.” Công tước gật đầu, “Vậy những người liên quan khác có cần làm không?”
“Đúng vậy.
Cả ngài nữa bác sĩ, chứng từ của ngài cũng rất quan trọng.”
“Tôi sẽ viết hết sức tỉ mỉ, vậy… bây giờ chúng ta có thể rời khỏi nơi này được chưa?”
“À, à!” Hắn có hơi khoa trương kêu lên, “Xin lỗi, là thế này, gian phòng này khiến Jean không thoải mái, tôi cũng khó chịu.
Trước tiên ta đưa vị đại lực sĩ kia về đồn thì tốt hơn.”
Công tước hơi khom người với ông ta: “Hôm nay thật vất vả cho ngài.
Lawrence, khoá cửa căn phòng này lại rồi qua bên linh mục trợ giúp thu dọn hiện trường, ngài không phản đối chứ, ngài thám tử?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
Cũng nhiên thu xếp cho vị tiểu thư bất hạnh kia.” Người đàn ông cao ráo sửa sang quần áo một chút trước khi ra cửa.
Công tước cởi áo khoác của hắn đưa cho tôi: “Mặc vào đi, áo sơ mi của cậu cũng ướt rồi, sẽ lạnh đó.”
Tôi nhận lấy rồi nói tiếng “Cám ơn”.
Bất kể thế nào, vừa rồi hắn bảo vệ tôi trong nháy mắt đã khiến tôi rất bất ngờ, mặc dù tôi không đến mức cảm động giống như đàn bà phụ nữ, nhưng trong thái độ rõ ràng đã nhu hoà hơn rất nhiều.
Chúng tôi và thám tử Splett từ từ đi xuống lầu, tâm trạng của ông ta thoạt nhìn rất tốt, đại khái đây là một vụ phá án thành công của ông ta trong vô số án tử.
Công tước như buông xuống được gánh nặng, đã có thể mỉm cười cùng ông ta đàm luận vụ án:
“Vậy ra là cái nhìn của ngài và của tôi giống nhau sao, thám tử?”
“Bây giờ nhìn lại thì là như vậy, đại nhân.
Tất cả chứng cứ nói cho chúng ta một sự thật là: tiểu thư Bernstein giết phu nhân Berry trong buổi dạ vũ, sau đó thiết kế đẩy nữ nam tước từ trên tháp xuống, cuối cùng bị hôn phu của cô ta cắt đứt cổ.”
“Nhưng mà…” Tôi không nhịn được đưa ra nghi vấn, “Tôi có chút không hiểu quá trình tiểu thư Bernstein gây án.”
“Hả, về điều gì?” Thám tử khá hứng thú nhìn tôi, thích thú phát huy sở trường của trinh thám.
“Nếu như nói cô ta có kế hoạch giết phu nhân Berry thì tôi có thể tưởng tượng được, nhưng làm sao mà cô ta có thể đẩy được nữ nam tước Siena từ trên tháp xuống được chứ?”
“Liên quan đến cái này…” Thám tử chần chừ một chút, công tước tự nhiên tiếp lời, “Cậu biết đó, Jean, nội tâm phụ nữ khao khát lấy được là một miếng mồi thơm, huống chi các cô ấy biết thứ mà họ mong muốn chính là cùng một kiểu.
Bất cứ lúc nào cô ta nói với nữ nam tước rằng “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”, đặc biệt là lúc tất cả mọi người đã ngủ say, người đàn bà kia sẽ đi theo không chút do dự.
Nghĩ lại lời của Laurie thì đột nhiên nữ nam tước trong bữa ăn tối tâm trạng có chuyển biến tốt hơn, có lẽ vì lời mời của cô ấy đã được tiếp nhận mà nghĩ rằng sẽ có tin vui.”
“Dùng cách hẹn có lẽ sẽ có hiệu quả như vậy.”
“Nhưng cái này là không có chứng cứ.” Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, “Những thứ này đều là suy đoán.”
“Có tua rua và khăn choàng đã có thể chứng minh tiểu thư Bernstein không tránh được việc có liên hệ với cái chết của nữ nam tước Siena rồi, bác sĩ.” Thám tử nhún nhún vai, “Huống chi nếu như các cô ấy thật sự là có ước hẹn, thì sẽ không bao giờ tìm được chứng cứ kia.”
Cũng đúng, tôi gật đầu tán đồng: “Hoặc giả là như thế, hai vụ án mạng trước đó tôi có thể hiểu nguyên nhân vì sao.
Nhưng mà tại sao Warrene phải giết tiểu thư Bernstein chứ? Tôi nhớ là anh ta rất bảo vệ cô ấy, ngay tại hiện trường án mạng của nữ nam tước, anh ta cũng tỏ ra bất mãn khi tôi hoài nghi vị hôn thê của mình mà.”
“Liên quan đến cái này, bác sĩ.” Thám tử rất có lòng tin giải thích với tôi, “Không phải ngài đã nói cho công tước rằng ngài đã nghe thấy họ cãi nhau sao? Linh mục nói cho tôi biết nội dung của cuộc cãi vả khiến tôi tin rằng: Warrene tuyệt đối không yêu cô ta thật lòng, thứ gã quan tâm là mặt mũi của bản thân.
Đầu tiên là gã không dễ dàng tha thứ cho vị hôn thê yêu người khác, sau là càng không muốn để cô ta bị cuốn vào một vụ án giết người, cho nên gã duy trì thể diện của bản thân.
Chúng ta có thể suy đoán rằng trong khoảng mấy giờ sau khi công tước và tiểu thư Bernstein chia tay, Warrene lại đến phòng ngủ của cô ta.
Có thể bọn họ lại phát sinh một trận cãi vả khác, sau đó…”
“Sau đó người đàn ông này trong lúc tức giận đã cắt cổ vị hôn thê của mình.” Công tước cười gằn, “Gã ra đúng là một người tính khí nóng nảy.”
Tôi cảm thấy hắn đang cười trên nỗi đau của người khác, như thế có hơi quá đáng, hắn cũng nên