Nghiêm Hựu Chi nói chuyện với đường đệ một hồi, bị hai thiếu nữ xinh đẹp mời đến phòng ăn.
"Tiên sinh đã sắp xếp xong xuôi, những vị khác đi cùng ngài cũng ở đó."
Người truyền lời là hai tỷ muội hoàng oanh, họa mi yêu mấy ngày nay phụ trách chăm (giám) sóc (thị) Nghiêm Lăng An.
Nghiêm Lăng An tự giác có chút quen thuộc với các nàng, vì vậy vừa đứng dậy vừa nói đùa: "Cảm ơn, tôi phát hiện hai em hôm nay lại trở nên xinh đẹp hơn."
Hoàng anh cười ngòn ngọt: "Nghiêm tiên sinh thật giỏi nói chuyện."
Hoạ mi thì trong mắt mỉm cười nhìn một vị Nghiêm tiên sinh khác: "Xin mời, đừng để tiên sinh chờ lâu."
Tóc gáy trên lưng Nghiêm Hựu Chi đều dựng lên, anh nhét quả trái cây cuối cùng còn lại vào túi mình, bước nhanh về phía trước vỗ một tát vào gáy đường đệ của mình: "Nói cái gì đó? Không lớn không nhỏ."
Đừng có nghĩ tiền bối yêu tu người ta không ăn thịt người thì tùy đùa giỡn người ta nha!
Cậu vì sao hôm nay người ta trở nên đẹp hơn không? Đó là bởi vì ăn sống rất nhiều cổ trùng hung tàn, bổ sung protein và khoáng chất đó!
Suy tính về sau có nên mua ít canxi vitamin có ích đối với lông vũ của loài chim cho hai vị tiền bối yêu tu này để quan hệ thân thiết hơn không, Nghiêm Hựu Chi rất sợ đường đệ lại nói ra câu gì dọa người hơn nữa, đơn giản từ trong túi móc ra một tấm Tĩnh Âm phù, dán lên lưng hắn, kéo Nghiêm Lăng An mặt không rõ tình huống đi theo sau lưng hai điểu yêu.
Lúc này anh cũng không đau lòng Tĩnh Âm phù một vạn năm một tấm nữa rồi.
"Vị đạo hữu này thật biết điều." Hoàng anh lén truyền âm cho hoạ mi.
"Đúng vậy, đừng bảo là trước giờ hắn chưa từng thấy điểu yêu nha." Bản thân cũng là yêu đi ra từ địa phương nhỏ, hoạ mi yêu bỗng dưng phát hiện các tu sĩ của những đại môn phái thích lạc thú làm chuỗi khinh bỉ xuất thân.
Đang khi nói chuyện thì cũng đã đến phòng ăn, Nghiêm Lăng An thẳng đến bị đường huynh lột Tĩnh Âm phù rồi đặt lên ghế, cũng không hiểu được bốn chữ "không lớn không nhỏ" có ý gì.
Trên bàn cơm, Vân Tu và Cố Lâm Uyên đã ngồi tại chủ vị, vị trí bên dưới họ là Viên Tú và Trọng Hề, xuống chút nữa mới là hai anh em nhà họ Nghiêm và nhóm bộ đội đặc chủng.
"Các em không ăn sao?" Ánh mắt Nghiêm Lăng An cứ nhịn không được bay về phía Vân Tu, sau khi bị Cố Lâm Uyên trừng mắt, mới như có như không hỏi hoàng oanh.
"Sao chúng tôi có thể cùng ăn cơm với tiên sinh được chứ?" Hoàng anh trả lời.
Lại nói mới nãy đều đã ăn tiệc buffet dã ngoại rồi, không đói bụng.
Nàng khẽ thi lễ, lui xuống.
Cũng không biết có phải muốn trêu Nghiêm Lăng An hay không, vừa đến trước cửa, thiếu nữ mặc áo màu vàng nhạt hóa thành một con chim lớn chừng bàn tay, ì ạch từ cửa bay ra ngoài.
Nghiêm Lăng An... Choáng váng.
Do đường huynh nhà mình, hắn là biết trên thế giới này có tồn tại một ít sức mạnh phi tự nhiên, nhưng làm đệ tử của chưởng môn một môn phái tu chân Hà Lạc phái, bản lĩnh đường huynh nhà mình tối đa cũng chỉ xem phong thuỷ, tính lành dữ, bói ra điện thoại di động của trưởng bối nằm trong túi nào của tên trộm, vân vân các loại.
Nói tới yêu quái, hắn quả thật không tin.
"Thật hay giả?"
Nghiêm Lăng An nhìn Nghiêm Hựu Chi, muốn từ chỗ của anh đạt được đáp án, không có kết quả.
Ánh mắt Nghiêm Hựu Chi toàn bộ rơi lên người Vân Tu trên thủ vị, thoạt nhìn còn ngốc hơn cả hắn.
Quý nhân... Chẳng lẽ không phải nên là dáng vẻ tiên phong đạo cốt đức cao vọng trọng sao? Vị này, tiên phong đạo cốt thì có, nhưng nhìn thế nào cũng quá trẻ đẹp rồi nha?
Nhìn dáng vẻ vô cùng cung kính của yêu tu bên dưới đối với Vân Tu, trong lòng anh âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ, vị này cũng là một đại yêu?
Anh bắt đầu âm thầm thăm dò yêu tu tóc bạc này —— chẳng lẽ là thiên nga? Không biết không vận mấy rương cá tôm nuôi trong Động Đình hồ có thể hay không lấy lòng được vị cao nhân này không.
Ặc, không thể trách Nghiêm Hựu Chi tư duy hạn hẹp, trong cả căn phòng này anh thấy đều là điểu yêu, nên theo bản năng sẽ không suy ra những động vật khác.
Từng món ăn tinh mỹ được các thị nữ đưa lên như nước chảy.
Những món ăn này là do trư yêu làm, trước kia hắn chính là đầu bếp của Ma cung, là một tay nấu ăn ngon.
Cảm nhận được linh lực bám trên thức ăn, Nghiêm Hựu Chi nhịn không được, lại một lần nữa hít sâu vào một hơi.
"Xem đi, quả nhiên là một tu sĩ nông thôn." Các điểu yêu bưng thức ăn nháy mắt với nhau.
Yêu tinh nông thôn thích bà tám, đám điểu yêu loi nhoi này còn là một kẻ lão làng trong đó. Thế là chỉ mất một lúc, Nghiêm tiên sinh cao phú soái, hộ khẩu kinh đô, có nhà có xe, công tác ngành đặc biệt ở Trung ương đã trở thành em bé tu sĩ đáng thương, đến từ nông thôn, không có kiến thức, ngay cả mấy linh quả có lỗ sâu đục cũng chưa từng gặm lần nào trong miệng bọn họ.
—— Ừm, chỉ có thể nói, sự bần cùng của (thời đại mạt pháp) đã hạn chế sức tưởng tượng của hắn.
Các điểu yêu thấy được cái bóng của mình trên người Nghiêm Hựu Chi, nhất thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác thân thiết mơ hồ, vì vậy mấy điểu yêu bưng thức ăn cười híp mắt lấy mấy món ăn mà các nàng cảm thấy ngon nhất đặt trước mặt Nghiêm Hựu Chi.
Nhện chiên giòn, chân nhện nướng than, cùng với rết cuộn thơm ngào ngạt.
Trư yêu nấu cơm sau khi xem chương trình mỹ thực Đông Nam Á trên ti vi thì đặc biệt có cảm ngộ, lĩnh ngộ cảnh giới nấu nướng mới, những con côn trùng này đều nhờ cậy điểu yêu lấy tài liệu trực tiếp từ hoa viên của Ma cung, vừa mập vừa thơm vừa tươi, linh khí rất sung túc.
Bọn họ còn cố ý đem những món dùng tài liệu khác, chỉ có mùi thơm nức mũi ánh sáng mê người, trên thực tế không hữu ích gì đối với tu vi đặt ra xa xa.
Đó cũng là đem ra đều lừa phàm nhân.
"Ăn đi." Điểu yêu bưng thức ăn thương tiếc nói.
Đáng thương.
Nghiêm Hựu Chi: "..."
Có phải thực đơn của mấy người đối với thực đơn của con người có gì hiểu lầm hay không?
Anh vốn định cự tuyệt, nhưng đảo mắt nhìn mấy con người chung quanh, toàn bộ đều hài lòng tiếp thu.
Nghiêm Lăng An không nói, dù sao nằm vùng ở Đông Nam Á ba năm, chưa từng anh cũng đã thấy
người khác ăn rồi, ngay cả nhóm binh ca mới trốn từ trong miệng cổ trùng ra, cũng không có một chút gánh nặng tâm lý, mỗi người một con nhện chiên, gặm thật nồng nhiệt cứ như gặm cua.
Còn như Cố Lâm Uyên ngồi ở thủ vị, không có điểu yêu nào dám đặt côn trùng trước mặt hắn. Đều biết vị này có chút thiếu chú trọng, sợ hắn bỗng dưng bất mãn đột nhiên muốn lấy tài liệu ăn gà nướng ngay tại chỗ.
Trước mặt hắn, là thức ăn dùng linh cốc và thịt linh thú tỉ mỉ nấu nướng.
"Loại nhện này dùng rơm củi chiên giòn lên là ngon nhất." Có một binh ca thuần thục dùng chiếc đũa tách một con nhện, lấy thịt nhện trắng nõn ra, còn cùng với mấy người chung quanh giao lưu về thực đơn, "Nhất là thịt bụng, mềm mại mọng nước, kèm với tỏi băm và muối, cực kỳ thơm, trước đây chúng tôi ở trong trại thường hay bắt ăn lắm."
"Tôi cũng ăn rồi, thật hoài niệm quá."
"Thật ra thì tôi chưa ăn nhện bao giờ, thế nhưng hồi nhỏ mẹ thường hay chiên ong và dòi cho tôi. Mùi vị đó, tuyệt."
Nghiêm Hựu Chi: "..."
Nghĩ đến những cậu lính đặc biệt này rất nhiều người đều xuất thân từ Vân Nam, anh lặng im, cầm lên một cái chân nhện.
Hóa ra là mình đánh giá thấp Hoa Hạ đất rộng của nhiều cùng với trình độ thực đơn phong phủ của người Hoa Hạ.
Lỗi của mình.
──
Người Hoa Hạ đều có thói quen nói chuyện trên bàn cơm, mặc dù Vân Tu đã ở trong thế giới khác hơn một nghìn năm, nhưng truyền thống tốt đẹp này cũng không đánh mất.
Khi ăn được phân nửa, y nhìn sang phía Nghiêm Lăng An: "Thoạt nhìn vết thương của Nghiêm cảnh quan đã tốt lắm rồi?"
"A?" Nghiêm Lăng An mặt hốt hoảng dùng chiếc đũa gắp nhện, con nhện đang co lại cũng sắp bị hắn kẹp thành thịt vụn rồi. Nghe thấy tên của mình, hắn ngẩng đầu bay bổng lên tiếng: "A."
Vân Tu: "..."
Y nhìn thoáng qua thị nữ bưng thức ăn. Vì tiết kiệm thời gian, mấy điểu yêu này vừa ra khỏi cửa thì đã trở thành nguyên hình bay đến phòng bếp rồi, làm việc vô cùng ra sức.
Cho nên đây là... thế giới quan của chủ nghĩa duy vật tan biến, bị đả kích đến mức mất đi năng lực nói chuyện rồi?
Nghiêm Hựu Chi không nhìn nổi đường đệ ngu xuẩn, ở dưới mặt bàn mặt đá đá bắp chân của hắn, "Hỏi cậu kìa."
"Đã tốt rồi." Nghiêm Lăng An ngẩng đầu, môi giật giật, phức tạp nói: "Cám ơn các cậu đã cứu tôi từ trong tay Nay Prasong."
Nguyên bản hắn còn hoài nghi vì sao vết thương của mình lại khỏi nhanh như vậy, nhưng nếu đây đều không phải là người bình thường, tự nhiên cũng có vài phương pháp không bình thường rồi.
Chỉ là... Nghiêm cảnh quan lại lén liếc Vân Tu một cái, âm thầm ưu thương.
Chủng tộc không xứng, tình yêu này của hắn xem ra đã mất rồi.
"Tốt." Viên Tú tự nhiên đón lời nói: "Nếu đã như vậy, chuyện Nghiêm cảnh quan đã đồng ý với chúng tôi cũng đừng quên."
"... Đương nhiên." Nghiêm Lăng An cuối cùng cũng nhớ ra mình đã đồng ý những chuyện gì. Hắn vừa nói vừa lén nhìn xuống Nghiêm Hựu Chi.
Giúp đám người hoặc yêu vô cùng không phù hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội khoa học di dân đến nước Hoa Hạ, hắn chẳng lẽ đã làm trái pháp luật bí mật nào đó của quốc gia rồi ư?
Nhưng lúc đó tình thế bức bách, cũng không thể nói lời không giữ lời, cùng lắm thì hắn ngồi tù thôi, nhà tù của Hoa Hạ dù sao cũng thoải mái phòng giam của Nay Prasong.
Một con tiểu hồ ly bên chân Vân Tu khẽ kêu một tiếng, truyền âm nói: "Những gì phàm nhân này nói đều là lời thật lòng."
Nói xong hắn rũ cái đuôi to màu đỏ, chuồn thật nhanh từ giữa bàn chân của những khách nhân này.
Không chuồn mà được sao? Không thấy ánh mắt của Ma tôn đều không đúng rồi à.
Thật là, gia tộc đưa hắn tới làm lô đỉnh cho Ma tôn, ban đầu còn suy nghĩ làm sao tranh sủng của quân với những thiếp thị khác, nhưng đến nay cũng chưa từng muốn tranh đoạt nam nhân với Ma tôn nha.
"Thấy không?" Hướng mặt trời ở cửa, hai con mèo đang nằm úp sấp liếm lông cho nhau. Một con ngẩng đầu, nhìn nhìn hồ yêu từ trong phòng ăn chạy ra, giáo dục một con khác: "Đây gọi là kẻ thức thời là yêu tuấn kiệt, học đi. Chẳng phải đều nói trong quỷ quái giới, hồ ly tinh ranh nhất à."
"Mấy con hồ ly chết giẫm này trời sinh biết tranh sủng, chúng ta có thể làm sao? Ai, đáng tiếc Ma tôn không thích chuột, bằng không chúng ta ra ngoài đào vài cái hang chuột, từ lớn đến nhỏ sắp một hàng ngoài cửa phòng Ma tôn, nở mày nở mặt hết sức."
Dâng hết chiến lợi phẩm lên, vừa nhìn là biết mèo ngoan rồi nha.
"Meo meo." Miêu yêu liếc nhau, quyết định lần sau lúc bị gọi vào trước mặt Ma tôn, phải nói chuyện càng ỏn ẻn một ít, cọ cọ thì càng ít sức một ít, tốt nhất lại lộ cái bụng lăn lộn gì gì đó.
Tôn nghiêm của miêu yêu không quan trọng, nhưng vị trí sủng vật của Ma tôn, tuyệt đối không thể thua cho con hồ ly chết giẫm kia!