Căn cứ Trat dùng tre dựng xây thành rất nhiều ngôi nhà sàn, ở giữa có hành lang tương liên, bốn phía trồng bụi cây chỉ có ở Đông Nam Á, có độc, lại có gai. Đàn em của Prasong chính là lính đánh thuê và tội phạm buôn ma túy và bị chia thành nhiều tiểu đội bất đồng, đúng giờ cầm súng tuần tra quanh căn cứ.
Nhìn từ bên trên, căn cứ này giống như một cái kén được bao bọc nhiều lớp, phòng thủ sâm nghiêm, cẩn thận.
Vì vậy, lúc nhìn thấy Azan Dan đường hoàng xuất hiện cách căn cứ Trat không xa, người trong đội ngũ của Nghiêm Lăng An thấy hết sức kinh ngạc.
Lính trinh sát bỏ ống nhòm xuống, làm động tác "An toàn" với phía sau.
Nhóm bộ đội đặc chủng cầm súng đề phòng bốn phía, lục tục từ trong bụi rậm đi ra.
Gần sát mục đích, ngay ban đầu khi tiến lên bọn họ vẫn thận trọng, nhưng cả đường đi một lần nguy hiểm cũng không thấy, kỳ quái hơn chính là, đã bước vào địa phương gần căn cứ như vậy rồi, vẫn không có gặp một lính đánh thuê tuần tra, cũng chưa từng phát động cảnh báo.
Đừng nói tới các binh ca, ngay cả biểu cảm của Nay Prasong, cũng từ bình tĩnh và tử khí trầm trầm ban đầu, dần trở nên nghi hoặc, phẫn nộ, khiếp sợ, khó in, đều rất đặc sắc.
Thầy pháp bảo vệ căn cứ này bỏ mình ngoài ý muốn, kẻ phản bội giam dưới tầng hầm bị người xa lạ cướp đi, cùng lúc đó, Nay Prasong và Azan Dan đi ra khỏi nhà lại chậm chạp không về, tung tích không rõ. Nhân tố bất lợi cứ trùng điệp tích luỹ, thảo nào nhân tâm trong căn cứ dao động, lười biếng phòng ngự, Nghiêm Lăng An tâm nghĩ.
Nay Prasong cũng nghĩ gần giống hắn, gã thậm chí còn dự đoán đến khả năng bết bát hơn, đó chính là thành viên trong căn cứ đã phân liệt, thậm chí ôm tiền lẩn trốn, bằng không làm dân buôn lậu ma tuy lẩn trốn nhiều năm như vậy, bọn họ sẽ không thiếu cảnh giác như thế.
Đúng lúc này, Azan Dan mặc áo trùm màu đen, chậm rãi từ phía căn cứ đi tới.
Ánh mắt Nay Prasong sáng lên.
Ban đầu gã vô pháp giãy giụa dưới pháp bảo của Viên Tú, mặc dù biết Azan Dan vào thời khắc nguy cấp bỏ mặc gã chạy trốn, nhưng không biết chuyện hắn lại viết cho Viên Tú một tờ giấy, càng không biết, ở trong lòng Azan Dan hóa ra mình đáng nhiều tiền như vậy.
Không chờ binh ca cõng gã phản ứng, Nay Prasong dùng hết sức lực cuối cùng trong cơ thể, cắn đứt sợi dây buộc gã cùng binh ca, ngã ra đất, liều mạng bò về phía Azan Dan.
"Cứu tôi! Azan Dan! Chỉ cần lần này có thể chạy trốn, tôi sẽ chia cho ngài phân nửa tài sản tôi có!"
Cách xa mấy bước, Azan Dan nghe vậy thì kinh ngạc cười, rất hứng thú bước nhanh hơn.
Bộ đội đặc chủng muốn tiến lên truy kích, ánh mắt lại bị tăng bào màu trắng che khuất, tay áo tăng bào khẽ phất một cái, bọn họ không tự chủ lui về sau hai bước.
Viên Tú hiện thân ngay bên cạnh mọi người, thần tình trên mặt bí hiểm, chẳng biết tại sao nhìn thế nào cũng giống Azan Dan đến mấy phần.
"Đừng gấp, cứ xem đã."
Prasong nhận thấy mọi người phía sau tạm thời dừng bước, trong lòng mừng như điên, dưới trường hợp tìm được đường sống trong chỗ chết, kéo tứ chi bị thương tàn phế bò cực nhanh, rất nhanh liền đến phía trước Azan Dan.
"Azan Dan, chúng ta đi."
"Ngài... Á!!" Đúng lúc này, gã như là đột nhiên nhìn thấy thứ gì đáng sợ, nụ cười mừng như điên còn chưa thu hồi, liền quát to một tiếng cơ thể ngửa ra sau, trợn to hai mắt, bất chấp binh ca sau lưng, lảo đảo quỳ gối về sau.
"Ngài, phía sau ngài!"
Azan Dan khe khẽ thở dài, giống như bất đắc dĩ đưa tay khoác vai của gã.
"Bướng bỉnh."
Chỉ là một cánh tay nhẹ nhàng, lại như có núi cao vạn trượng đè trên đó, mặc cho Prasong giãy dụa đến mức sắc mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên, cũng vô lực thoát khỏi.
"Prasong tiên sinh," Azan Dan mỉm cười nói: "Ở chung lâu như vậy, ta vẫn có đôi lời muốn nói cho anh. Lúc người khác gặp được ân nhân cứu mạng đều sẽ nói "Chỉ cần anh bằng lòng cứu tôi, toàn bộ tài sản của tôi đều là của anh!" Đến phiên anh, thì lại là "Gia sản của tôi chia cho anh phân nửa." có thể thấy ngươi quả nhiên là một tên quỷ hẹp hòi chết tiệt."
"Cậu... cậu..." Nay Prasong liều mạng giãy dụa, sức cùng lực kiệt, thở hồng hộc, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói không nên lời.
Ngay cả Nghiêm Lăng An đang đứng xem đều cảm thấy gã thật thê thảm, ngay trước mặt nhiều kẻ địch bị nói là tên quỷ hẹp hòi, ngay cả tiền mua mạng cũng không ra nổi, rồi cũng thẹn quá thành giận, bị nghẹn tắt thở.
Viên Tú vô cùng tán thưởng thoáng nhìn về trước, nói với bọn họ nói: "Có thể lên rồi."
Azan Dan như là sớm có dự đoán, đè tay Nay Prasong hơi dùng lực một chút, gã liền hôn mê bất tỉnh, còn là mặt hướng đất.
Thấy Nghiêm Lăng An nhất thời không nỡ, nếu gã chết, mình phải bồi thường bao nhiêu tiền.
"Các cậu tới rồi."
Thấy bộ đội đặc chủng đến rồi, Azan Dan không né cũng không tránh, đi thẳng lên.
Trong lòng Nghiêm Lăng An đã có dự đoán.
Quả nhiên ——
"Xem ra ban chỉ huy đã thông báo cho các cậu, hành động kế tiếp do tôi phụ trách. Nay Prasong tôi tạm thời giữ đây."
"Anh là?" Bộ đội đặc chủng hỏi.
"Đỗ Quyên."
Azan Dan duỗi tay lên không trung, một cái bóng màu xám vô căn cứ hiện lên, Kuman Thong từ trên bụng, ở vị trí trông giống cái yếm móc ra một cái đồng
hồ đeo tay, đưa cho hắn.
Đồng hồ trí năng cứ ba mươi giây sẽ nhận tín hiệu từ vệ tinh, tự động ngẫu nhiên tạo thành mật mã, mỗi cái đồng hồ không cùng phương thức mã hóa, chỉ có người thiết lập biết. Đây là liên lạc chìa khóa mật mà bất luận tổ chức hay cá nhân nào cũng không chặn được.
Tiểu đội trưởng của đội bộ đội đặc chủng móc một cái đồng hồ y hệt trong túi áo ra, rất nhanh cùng hắn so mật mã, sau đó bắt tay nói: "Anh cực khổ rồi."
Nghiêm Lăng An cũng bừng tỉnh: "Lúc tôi bại lộ trên người trúng hàng đầu thuật của thầy pháp theo mệnh lệnh của Nay Prasong, nhưng sau đó vẫn chưa thấy phát tác, là vì anh..."
Cũng không phải là Vân Tu khi cứu mình thay mình giải thuật mà mình đã tưởng từ trước, mà là Azan Dan mượn cơ hội thăm hỏi âm thầm ra tay. Nói như vậy, hắn còn là ân nhân cứu mạng của mình.
Nghĩ đến đường ca bị cổ trùng của Nay Prasong dọa cho gà bay chó sủa, suýt chút nữa có vấn đề về tâm lý, Nghiêm Lăng An quyết định... Vẫn nên đi theo vị đồng chí Đỗ Quyên này thôi.
Đó là một nhân vật hung ác á.
Đúng vào lúc này, có lẽ là do cú đánh vừa rồi của Azan Dan không đủ ác, hoặc là mấy ngày nay Nay Prasong dưới sự đánh đập cực lực của Ngưu Phát Tài nên bồi dưỡng được sức chống cự, gã lại vào lúc mọi người chưa từng chú ý, lo lắng tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, liền thấy Azan Dan từ bỏ gã, đang trò chuyện rất vui với quân nhân Hoa Hạ đuổi bắt gã.
Tên phản đồ này! Ngay lập tức, sắc mặt của Nay Prasong dữ tợn như lệ quỷ.
Cho dù tao chết, cũng không thể để mày sống dễ chịu! Ôm tâm tính như vậy, gã hét lớn: "Chúng mày còn chưa biết hả, vị Azan Dan này, hắn là người Hoa Hạ chúng mày đó! Là đào phạm mà Bộ công an bộ treo thưởng hơn cả triệu đó! Chúng mày lại đi tin tưởng lời của hắn! Không sợ bị hắn trả thù sao?"
Độc ác cười lớn, nói thẳng bí mật ra. Nay Prasong tay chống đất, chờ nhìn Azan Dan bị khinh bỉ, cùng với một trường ác đấu sắp xảy ra sau đó.
Đến khi bọn chúng lưỡng bại câu thương, nói không chừng mình lại có một chút hy vọng sống.
Gã đã chờ một giây, hai giây, ba giây, một phút, hai phút...
Không chờ được.
Quai hàm của Nay Prasong đều cười đơ rồi, nụ cười không có ý tốt trên mặt gã biến thành không dám tin tưởng.
"Hắn là tên ác ôn, tên côn đồ, kẻ giết người! Là kẻ thù của người Hoa Hạ chúng mày! Hiện tại hắn giao tao ra đây thì chỉ là tỏ vẻ mà thôi, sớm muộn sẽ có một ngày cũng sẽ phản bội chúng mày, chúng mày không biết à?"
"..."
Nhóm bộ đội đặc chủng đồng loạt nhìn qua đây, lại đồng loạt dời đi, như là đang nhìn thằng ngu.
Một lát sau, Nghiêm Lăng An sợ thật sự sẽ chọc Nay Prasong tức chết, cũng vì 2 triệu rưỡi nên có lệ trả lời gã: "À, chúng tôi biết chứ."
Nay Prasong: "..."
Người Hoa Hạ chúng mày lấy ơn báo oán, đầu óc đều báo ngu hết rồi đúng không.
──
Nay Prasong hồn nhiên không biết, tâm tình của gã lúc này thật ra lại trùng hợp vi diệu với nhóm binh ca.
Nhóm binh ca tuân thủ theo điều lệ hành động, không tiện tán gẫu trong lúc làm nhiệm vụ, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
"Nay Prasong tung hoành Tam Giác Vàng nhiều năm như vậy, chắc sẽ không bị ảo tưởng quá độ đâu há?"
Nhìn cũng phong độ mà, sao lại hơi ngu ta.
Cứ mặc cho bọn họ ở một bên mắt đi mày lại, Viên Tú mặt mỉm cười, chậm rãi tiến lên, chào hỏi: "Lại gặp mặt."
"Lần này có đồng ý đến chỗ của bần tăng nuôi chim rồi chưa?"
Nghiêm Lăng An: "..."
Nghiêm Lăng An đã nghe các điểu yêu miêu tả về cái lần Viên Tú đại sư gặp mặt giải hòa với hoàng thượng mở tiệc buffet côn trùng, dù sao liên quan đến vấn đề ăn cơm của mình, các điểu yêu đặc biệt nóng lòng, líu ríu lên như là radio bát quái biết bay.
Trăm nghe không bằng một thấy. Lúc này tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Lăng An rất có cảm xúc.
Thảo nào Viên Tú đại sư người ta có thể trở thành là cao thủ phật môn, chỉ bằng vào sức mạnh kiên trì bền bỉ kiên cường không tức giận khuyên người hướng thiện (?), làm cái gì mà không thể thành công chớ.
==
Dạo này mình bận quá, nên các bạn lại phải chờ thêm rồi huhu