Trần Tĩnh và các sinh viên được xem miễn phí một cảnh đấu võ hoành tráng.
Khi đang xem ngon lành, Ngưu tổng ngồi trên ghế tài xe không tiếng động đột nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn lên lầu, chỉ thấy lỗ tai gã giật giật, sau đó sắc mặt biến đổi, xuống xe, hai ba bước liền đi tới trước mặt hai người đang đánh đấu.
"Đừng đánh đừng đánh," Ngưu Phát Tài vóc dáng cường tráng đứng giữa tiểu hòa thượng và tiểu đạo sĩ, giơ cánh tay, một trái một phải vừa vận tiếp được hai khúc củi đang vung đến uy vũ lướt gió, xoay cổ tay ném đi, giống như ném rơm rạ giống nhau khiến bọn nó bay bổng trở về góc nhà.
"Có gì từ từ nói nha các tiểu sư phụ." Trên gương mặt thật thà của gã mang nụ cười hiền lành, hòa khí khuyên họ: "Trên thế giới này không có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được bằng đàm phán hết, không nên tùy ý táy máy tay chân."
Tiểu đạo sĩ: "..."
Gương mặt trắng nõn của cậu hiện lên một màu hồng nhạt, nhanh chóng buông bàn chân đang móc trên chân tiểu hòa thượng để khiến cậu ta bị vấp té.
"Ai muốn táy máy tay chân với con lừa ngốc này!"
Ngưu Phát Tài: "..."
Gã gãi đỉnh đầu không còn tồn tại sừng trâu, trong lòng ghi nhớ lại.
À, hóa ra từ táy máy tay chân không thể dùng với hai người nam sao? Thụ giáo.
Làm một lão hoàng ngưu không học tư thục, chỉ toàn tự học thành tài, Ngưu tổng không dùng thành ngữ tốt lắm, có thể lý giải.
Trần Tĩnh vốn tưởng rằng hai người thiếu niên còn phải không được tự nhiên một hồi nữa, ai ngờ Ngưu tổng cúi đầu nói một câu với họ, họ liền lườm nhau một cái, rồi ngoan ngoãn ngồi về xe điện.
Một người ngồi ở bìa bên trái hàng thứ nhất, một người ngồi ở bìa bên phải hàng cuối cùng, cách cả một đường chéo, thực sự rất là xa.
Trần Tĩnh: "..."
Thấy hai thiếu niên giỏi võ thuật này như là thấy giáo viên chủ nhiệm, trong nháy mắt từ một con gà mái mổ nhau biến thành hai con chim cút khéo léo, trong lòng cô âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Đừng nhìn Ngưu tổng người ta có một gương mặt đàng hoàng, năng lực làm việc quả là không lời nào để nói, bằng không sao có thể lên làm tổng giám đốc chứ?
...
Kỳ thực Ngưu Phát Tài không có nói gì với hai người thiếu niên cả, gã chỉ là chỉ hướng xe tham quan sắp đi: "Hôm nay là ngày đầu tiên linh phố tư nhân của Vân tiên sinh mở cửa tham quan, một người có thể đem một chậu linh thảo về, các cậu không đi sao?"
"..."
Đương nhiên đi! Không đi là đồ ngu!
Tiểu hòa thượng và tiểu đạo sĩ liếc nhau, hai người họ đều là mầm non xuất sắc nhất thế hệ này trong sư môn, được các trưởng bối ký thác kỳ vọng cao, bằng không cũng sẽ không gánh vác trong trách đi vườn thực vật tranh mua rau cải.
Phải biết rằng, cơ hội có thể tiếp xúc gần với đại tu sĩ, lôi kéo làm quen chắp nối quan hệ ăn vạ với y thế này, trong quán (miếu) có thể làm cho các sư huynh đệ khác tranh vỡ đầu!
Nếu không phải là hai người họ nhỏ tuổi, thuận tiện bán manh, nói không chừng thật sự không đến lượt.
Hoặc nhiều hoặc ít, hai người đều nghe các sư phụ sư huynh sư thúc sư bá đi làm ở công ty Hoa Tu nói về chuyện của Vân tiền bối, có người nói, Vân tiền bối tu vi sâu khó lường, trong tay pháp bảo vô số, còn có một đàn đại yêu làm thuộc hạ, am hiểu nhất chính là nuôi dưỡng linh hoa linh thảo.
Cũng không phải chưa từng ăn rau dưa giành đượcc từ vườn thực vật Quỷ Quái, ngay cả rau cải trắng cũng có thể trồng ra mùi vị trân quý hiếm lạ của Ngự Thiện Phòng, tính chân thực của lời đồn này còn cần hoài nghi sao?
Kết quả là, tiểu đạo sĩ quay đầu lại, cùng tiểu hòa thượng đang ngồi hai mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt sấm chớp rền vang.
Con lừa ngốc, đấu tiếp!
Được! Ai cướp được linh thảo giá thấp, người đó chính là gà con!
...
Trên xe tham quan.
Trần Tĩnh còn đang suy nghĩ trong long, mua hai chậu mấy mười đồng về là được, đỡ cho về sau không thích rồi lại thấy lãng phí, liền thấy tiểu đạo sĩ cúi đầu, từ dưới đạo bào lấy điện thoại c ra, khổ đại cừu thâm ấn một cái, mắt cũng sắp dính lên điện thoại rồi.
Cậu nhóc này trông cũng không giống kiểu nghiện internet nha.
Trần Tĩnh nghĩ nghĩ, thiện ý nhắc nhở cậu ta: "Tiểu sư phụ, bên này địa thế cao, có thể nhìn thấy toàn cảnh vườn thực vật, phong cảnh rất đẹp."
Mà nhàn rỗi thì nhàn rỗi, so với chơi điện thoại, còn không bằng dùng sắc lục kéo dài liên miên, đậm nhạt vừa vặn để tắm mắt.
"À. Đa tạ thí chủ nhắc nhở." Tiểu đạo sĩ nói cảm ơn, đầu đang cúi vẫn không nhúc nhích, búi tóc trên đỉnh đầu đạo sĩ nảy lên theo tốc độ xe.
"Bần đạo đang xin hạn ngạch Ant Credit Pay, đỡ cho lát nữa mua sắm không trả tiền nổi."
Nợ tiền Ant Credit Pay thì không sao, bại bởi hòa thượng thì không thể nhịn!
Trần Tĩnh: "..."
Thì ra... là như vậy sao?
Bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của ta.
Chỗ ngồi của Trần Tĩnh ở phía sau tiểu đạo sĩ, khi Ngưu Phát Tài đột nhiên đạp phanh, xe điện nảy lên, cơ thể của cô nghiêng về trước, vừa vặn thấy trang web trên điện thoại của tiểu đạo sĩ.
Ngạch trống đỏ lòm trên màn hình, một chuỗi chữ số thật là dài phía trước số lẻ làm đau nhói mắt cô.
Trần Tĩnh: "..."
Đố kị khiến cho ta dựng tường chia ly.
Cô quay đầu đi, dùng mỹ cảnh chung quanh rửa mắt, thuận tiện hòa hoãn nội tâm thù người giàu của mình.
──
Ngưu Phát Tài từ ghế tài xế nhảy xuống xe, tháo dây an toàn hai bên xe điện, nói với du khách trên xe: "Chúng ta đến rồi."
Khu triển lãm trung tâm của vườn thực vật tuyệt nhiên bất đồng với lối kiến trúc hiện đại hóa của các khu triển lãm khác.
Trần Tĩnh mới vừa xuống xe, ngẩng đầu một cái, đã bị nó chấn động rồi.
"Trời ơi! Lớn quá đi!"
Không có vết tích của xi măng cốt thép, trước mắt là ngay ngắn một cây khô được móc rỗng, trải qua thiết kế xảo diệu hình thành nhà cây.
Khác với nhà cây thông thường chính là nó vĩ đại.
Thân cây đã chết có màu nâu, lại giống như là có sinh mệnh vẫn đứng thẳng như trước, giống như là một người lính nhập ngũ nhiều năm có chết cũng vinh quang, bảo vệ cửa của khu triển lãm.
Thân cây rất to chừng mấy chục người mới ôm hết, cành khô sum xuê, cao vút trong mây.
Một bên nhà cây có cửa hình vòm, hai bên cài đặt cửa kiếng tự động, nhằm thêm vài vết tích hiện đại hóa cho nhà cây cổ xưa.
Đây chính là lối vào khu triển lãm rồi.
"Hoan nghênh đến Linh Phố Thước Mộc." Ngưu Phát Tài từ trong túi âu phục móc ra một cái thẻ từ, quét ngoài cửa, rồi nhập mật mã vào.
"Tích" một tiếng, thông tin của nhân viên được phân biệt tự động, cửa kính mở ra.
Những
khu triển lãm khác dọc theo đường đi cũng vào không ít, nhưng cũng không trông thấy Ngưu tổng thận trọng như bây giờ, đã quẹt thẻ lại xác nhận mật mã. Trần Tĩnh mẫn cảm nhận thấy, trình độ an ninh của linh phố này sợ rằng không thấp, nói không chừng bên trong còn có thực vật quý hiếm gì đó.
Mà tiểu đạo sĩ nhanh chân hơn cô một bước, đã bước vào ngưỡng cửa tu chân thì vào lúc vừa mới đến gần nhà caya, liền cảm nhận được một áp lực bàng bạc, đến từ đại thụ nhìn như đã chết trước mặt này.
Cậu chịu áp lực, sắc mặt có chút tái nhợt, sau lưng đầy mồ hôi, nhưng cứng cổ, vô luận như thế nào cũng không lui lại nửa bước.
Cũng may đại thụ cũng không có ác ý, sau khi Ngưu Phát Tài quẹt thẻ, áp lực thần thức đánh thẳng này cứ như trước giờ chưa từng xuất hiện vậy, yên tĩnh biến mất.
Thậm chí tiểu đạo sĩ còn có thể cảm nhận được linh lực trong trong cơ thể mình trải qua áp súc vừa rồi, trở nên càng thêm cô đọng một ít.
"Đa tạ tiền bối."
Cậu cúi đầu, cung kính chắp tay thi lễ với đại thụ. Đuôi mắt vừa vặn liếc thấy tiểu hòa thượng bên cạnh cũng đang trán đầy mồ hôi chắp hai tay.
Ánh mắt hai người đụng nhau, lại là một hồi điện quang hỏa thạch.
Lỗ mũi trâu /Con lừa ngốc chết tiệt, bắt chước tôi!!!
Nói thật, tuy bên ngoài các khu triển lãm an ninh rất nghiêm mật, tốn rất nhiều tiền, nhưng đó cũng là lừa bịp phàm nhân, Ngưu Phát Tài kỳ thực không hề sợ bị trộm.
Trước không nói bản thân khu triển lãm này là vật sống, thì cứ nhìn con chó vườn buộc ở cửa...
Chó vườn giương mắt lên, màu vàng nghệ, trong suốt vô cùng khiếp người. Ngưu Phát Tài liều mạng nháy mắt với gã, kêu gã nâng cái đuôi kẹp giữa mông lên, lung lay cho mọi người xem.
Có chó giữ nhà nào thấy người không điên cuồng ngoắc đuôi biểu thị hoan nghênh đâu? Cao lãnh như vậy làm sao hấp dẫn du khách?
Chó vườn: "..."
Bản thể của con chó này, là lang yêu, con lang đâm quàng đâm xiên ấy.
Đại hôi lang yêu cao lạnh bởi vì bộ dạng có chút tà khí, không thích hợp tiếp khách hoặc phát ngôn, vì vậy chỉ có thể làm ổ ở cửa làm đại đội trưởng đội an ninh.
Thậm chí bởi vì sợ nguyên hình của gã dọa người ta, khi lang yêu làm người còn có thể mặc đồng phục an ninh, thật chỉnh tề, khi làm động vật cũng chỉ có thể cải trang, ngụy trang mình là con chó nông thôn Trung Hoa.
Lang yêu có chút khiết phích, ngại chó vườn quá bẩn, đánh nhiều lần báo cáo muốn biến thành Husky đều bị Vân Tu bác bỏ.
Lý do của Vân Tu rất đơn giản: Ai lại cho Husky làm chó giữ nhà? Chê nó đạt thành nhận thức chung với phần tử phạm tội tốc độ không đủ nhanh sao?
Lang yêu: "..."
Gã ở trong lòng điên cuồng khinh bỉ họ hàng gần này, rõ ràng giống sói nhất, kết quả xem chó thành như vậy, bị nhân loại làm thành memes đi lại, quả thực khiến mặt mũi lang tộc đều mất hết!
Không làm được Husky, đại hôi lang yêu chỉ có thể mỗi ngày khổ sở sử dụng thủ thuật che mắt cho mình, biến nhỏ cái đuôi rối bù đuôi, màu long soái khí biến ổi tạp, lại lè lưỡi, ỉu xìu nằm úp sấp ngoài cửa.
Hoàn mỹ!
Trông giống như con chó vườn bên đường tùy tiện là có thể bỏ vào túi đi làm nồi thịt chó thơm lừng, nhưng nếu ai dám tự tay...
Ha hả.
Hắn chính là sói mà Ma tôn nuôi, siêu hung dữ á!!!
Con sói siêu hung dữ cuối cùng vẫn cúi đầu trước mệnh lệnh của Ma tôn, mất tự nhiên mà dựng đuôi, lắc trái lắc phải, còn tỏ ý mà thè lưỡi, gâu hai tiếng.
Trong nhà một bạn học của Trần Tĩnh cũng nuôi chó, làm một người yêu chó, có chút nghi ngờ nói với Ngưu Phát Tài nói: "Tiếng kêu của con chó này sao là lạ? Quá thấp rồi. Đuôi thoạt nhìn cũng cứng đờ, chẳng lẽ bị bệnh chó dại gì?"
Ngưu Phát Tài: "..."
Đây chính là nhóm du khách đầu tiên của vườn thực vật, làm sao có thể khiến họ để lại ấn tượng không tốt?
"Có không?" Gã như không có chuyện gì xảy ra kéo đại hôi lang yêu qua đây, ôm vào ngực, hung hăng vuốt cằm và bụng của gã.
"Không có gì, Hôi Hôi rất ngoan, có lẽ là đêm qua ăn thịt bò khô cay xứ Xuyên, sưng cổ họng, còn có chút tiêu chảy, cô đừng nhìn nó bây giờ không có tinh thần, bình thường lại rất khỏe, còn có thể bắt con chuột nữa."
"Có phải hay không, Hôi Hôi?"
"... Gâu!"
Lang yêu thấy gã mượn tay áo che che làm ra khẩu hình miệng hai chữ "Ma tôn", chỉ có thể nhảy xuống đầu gối của gã, hoạt bát đuổi theo cái đuôi của mình xoay một vòng, còn chạy đến bụi hoa bên cạnh biểu diễn một hồi đuổi bươm bướm xuẩn manh sinh động, chọc cho du khách cười ha ha.
Đại hôi lang: "..."
Chờ Ngưu Phát Tài dẫn các du khách vào khu triển lãm rồi, gã liền đứng tại chỗ xì xì xì.
Hôi Hôi?
Một con trâu, một con sói, cả hai đều là đực, trong thế giới động vật còn là thiên địch, kêu thân mật như vậy làm chi?
... Còn vừa kêu vừa nắnbụng gã nữa, lại khiến gã buồn nôn muốn chết