Không đề cập tới ngô thử yêu Thư Hạo dùng thời sau khi quay phim để khổ luyện nghịch bùn, trở lại Linh Phố Thước Mộc ――
"Đại sư, thực vật mọng nước được khai quang này bán bao nhiêu tiền?"
Có lẽ tư thế Viên Tú bưng nhiều thực vật ra sân quá rung động, qua mười mấy giây, rốt cuộc có người mở miệng hỏi giá tiền.
"Giá khuyến mãi, một chậu một trăm." Viên Tú nói.
"..." Mọi người yên lặng.
Tình cảnh nhất thời hết sức xấu hổ.
Thậm chứ người ban đầu không tin vị đại sư tuấn tú xuất trần này là tên lừa đảo, lúc này cũng có chút hoài nghi hòa thượng thách giá, ác ý làm thịt khách.
Đồ lưu niệm ở khu du lịch bán đắt một chút thì có thể hiểu, nhưng giá của anh cũng quá cao đi. Bên ngoài một chậu thực vật mọng nước không tới mười tệ, chỗ anh một chậu một trăm, sao không trói pháo tên lửa bay lên trời luôn đi?
"Ồ..." Thấy du khách hoài nghi, Viên Tú không nhanh không chậm lại tăng thêm một câu: "Chỉ là làm ăn nhỏ, thứ cho không trả giá. Tới trước có trước, sẽ còn tăng giá."
Du khách: "..."
Anh có thể thôi đi, ai rảnh hơi trả giá vì một chậu thực vật mọng nước một trăm tệ chứ, còn tới trước có trước, mua về để sau này tăng tỉ gia làm đồ gia truyền hả? Nằm mơ đi!
Sự tự tin của hòa thượng này có chút bành trướng đó!
Họ không biết là, mấy tháng sau khi thấy#Thực vật mọng nước đã khai quang, cầu phúc trừ tà tốt cho sức khỏe còn giảm béo, Viên Tú đại sự của Hiệp hội Phật Hoa Hạ tự tay gia trì, nhiều vị đại năng có tiếng liên thanh đề cử, không linh không trả tiền# trong trang chính thức của vườn thực vật hở một tí là đạt được hàng trăm hàng ngàn, còn lượng tiêu thụ không ngừng khen ngợi như thủy triều, tâm tình của họ là:
→_→
Như vậy.
Nghèo khó không chỉ hạn chế ở trí tưởng tượng tui, còn hạn chế ánh mắt của tui sao?!
Mạch não của người có tiền cuối cùng là phát triển làm sao?!
Vô luận thế nào, mặc dù những thực vật mọng nước này dưới ánh nắng ngoài lớp kính cửa sổ chiếu vào trông tươi xanh mọng nước, linh khí dồi dào, sống động chói mắt, tràn đầy sinh lực, tại chỗ vẫn không có một du khách nào đồng ý dâng ví tiền vì nó.
Mà Trần Tĩnh, do dự hồi lâu cũng mua chậu kim tiền thảo đã nở hoa trên tay cô lúc nãy.
Tám trăm tám mươi tám một chậu, đủ đắt tiền.
Nhưng bỏ tiền mua cũng an cả lòng.
Tang Lỗi thấy cô trả tiền, kéo Nguyên Đan qua một bên hỏi mấy câu, cũng móc ví ra, ôm một chậu cỏ tình yêu màu hồng trở về bên cạnh Trần Tĩnh.
"Tớ có hỏi tiến sĩ Nguyên." Anh nói với Trần Tĩnh, ánh mắt có chút tránh né không dễ nhận ra.
Nam sinh nhìn chằm chằm sườn mặt Trần Tĩnh, lỗ tai hơi ửng đỏ.
"Chẳng qua nếu để trong nhà, có thể phù hộ tình yêu thuận lợi, sẽ không mang đến ảnh hưởng không tốt cho người mình thích."
"Vậy không tệ nha," Trần Tĩnh thuận miệng nói: "Có điều trước kia chưa từng nghe nói cậu có bạn gái... Hay nha đầu đá, ngay cả tớ cũng lừa gạt gắt gao?"
"Không." Tang Lỗi bị cô trêu ghẹo nhìn chăm chú, có chút ngượng ngùng nói: "Chẳng qua tớ đơi phương thích người ta, còn chưa kịp tỏ tình đâu."
"Vậy thì tốt quá," Trần Tĩnh khích lệ anh: "Đừng chờ, hôm nay chính là một ngày may mắn, nhanh lên... Ừm, có cỏ tình yêu trợ công, nhất định có thể thành công, thành công nhớ nói cho tớ nha!"
"Nhất định." Tang Lỗi dời ánh mắt, nhịp tim đột nhiên nhanh mấy phách.
Anh hít sâu, tự cổ vũ mình.
Hai người cũng không có chú ý, Lương Thư Mỹ bên kia đưa mắt đặt lên chậu cỏ trong ngực Tang Lỗi, trong ánh mắt là sợ hãi, lại chứa nét kinh nghi.
"Cỏ tình yêu, cỏ tình yêu..." Cô tự lẩm bẩm: "Nếu như đây là cỏ tình yêu, vậy trên người mình sẽ ra sao đây?!"
Cuối cùng linh phố Thước Mộc cũng chỉ bán hàng cho mỗi hai du khách.
Cơ mà Viên Tú trông cũng không lo lắng gì.
Hắn dĩ nhiên không lo lắng, chỉ mỗi tiểu đạo sĩ và tiểu hòa thượng, đã cống hiến ngạch doanh nghiệp mấy trăm ngàn rồi.
Còn cao hơn phí sáng tạo một bộ phim quảng cáo của Thư Hạo nữa là!
Mục tiêu của tiểu hòa thượng rất chuyên nhất, cậu nhắm trúng một loại thực vật mọng nước, vung tay lên, gói mấy trăm chậu, sư huynh sư đệ sư thúc sư ba trong chùa mỗi người một chậu, để trong phòng ngủ tiện cho lúc thiền định sớm tĩnh khí ngưng thần.
Viên Tú mặc dù không phải là hòa thượng đứng đắn làm việc không cầu hồi báo, nhưng cũng không có ăn xén nguyên liệu, mỗi chậu thực vật mọng nước đều được hắn dùng chân nguyên phật môn chính thống ủ dưỡng hơn nửa tháng, vận linh lực nhìn thử, thực vật màu lục bính sinh cơ dồi dào, trên lá mơ hồ có phật quang màu vàng di động.
Ngày xưa Thích Ca Mâu Ni ngộ đạo thành phật dưới cây bồ đề, cây bồ đề trên đỉnh đầu ngài về sau được phật quang bao phủ, trên trời giáng xuống đại công đức. Cây bồ đề này về sau truyền lưu tổng cộng có ba mươi sáu hạt bồ đề chứng đạo trên đời, hạt nào cũng giá trị liên thành. So ra, những thực vật mọng nước được Viên Tú khai quang này, đại khái cũng tương đương với hạt bồ đệ chứng đạo phiên bản yếu yếu yếu yếu yếu yếu yếu yếu yếu yếu hóa.
Mặc dù mua nhiều thực vật mọng nước như vậy, nhưng giá cả tiện nghi nha, mới có một trăm tệ, ngay cả một chuỗi phật châu gỗ đàn bình thường cũng không mua nổi.
Quá lời luôn! Tiểu hòa thượng ôm thực vật mọng nức, trên đầu trọc tròn trịa tựa hồ hiện lên tiểu tinh linh vui sướng.
Tiểu đạo sĩ thì khác với cậu, mặc dù cũng là một phần tử mua sắm cuồng nhiệt, nhưng cậu lựa chọn chủng loại tương đối tạp, nhắm vào nhu cầu mọi người trong quán khác nhau lựa chọn thực vật tương ứng, hết sức chăm chỉ.
Trong đó mười chậu hoa trú nhan đắt tiền nhất là đưa cho các sư phụ sư tỷ, tổng cộng một trăm ngàn tệ Hoa Hạ. Nghe nói hoa này là nguyên liệu chính để luyện chế Trú Nhan Đan, cứ bứt cánh hoa xuống mà uống, là có thể khiến dung nhan phụ nữ trì hoãn lão hóa, tất nhiên được các nữ tu nâng niu.
Loại hoa này trong tu chân giới cũng không rẻ, cũng chỉ có Cố Lâm Uyên mới tùy tùy tiện tiện lấy ra mấy chậu, dù sao trong lời đồn hắn là một Ma tôn thu cả một hậu cung, hết sức hoang dâm vô độ, cái hắn có chính là người a dua nịnh hót hiến kỳ hoa dị thảo tặng cho hắn mỹ nhân lấy lòng.
Trước khi Vân Tu đến Cố Lâm Uyên đã ném đống hoa cho khổng tước, để hắn nuôi trong vườn hoa (→ Chú thích: Tất nhiên, có bị ăn trộm một hai cây không thì cũng không biết), sau khi Vân Tu tới, liền bị hắn lấy ra toàn bộ làm quà tặng cho Vân Tu.
"Nghe nói loại hoa này rất lưu hành trong quỷ quái giới," Cố Lâm Uyên nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Đám tiểu yêu kia ai cũng dùng số tiền lớn để cầu nuôi một cây, luyện chế thành Trú Nhan Đan để dung nhan mình mãi mãi trẻ đẹp."
Dùng hai câu ngắn ngủi an lợi cho lễ vật mình, hắn từ phía sau cầm một bó trú nhan hoa nhét vào tay Vân Tu, không cho cự tuyệt nói: "Vừa vặn chỗ ta còn rất nhiều, toàn bộ đều cho ngươi."
Nhìn bó hoa gói tinh mỹ, còn thắt cái nơ con bướm trong tay (→ Chú thích: Đây tuyệt đối là phẩm vị của Ngưu Phát Tài), Vân Tu làm thụ đồng sinh cùng thế giới, chỉ
cần ma pháp giới không bị hủy diệt, thì vẫn là nam tinh linh khỏe mạnh trẻ tuổi mãi mãi, trầm mặc một chút.
"???"
Y nhìn cá chạch trong cao ngạo ẩn ngầm mong đợi, giả vờ không thèm để ý nhưng trong bóng tối lóe lên ánh mắt tiểu tinh linh "Tới đây khen ta đi" nhà mình, khó hiểu cảm thấy có chút manh.
"Tốt vô cùng." Tâm tình vui thích nhận hoa, Vân Tu khích lệ cười với Cố Lâm Uyên: "Ta đi nghiên cứu một chút, xem có cải biến bỏ vào vườn thực vật chúng ta hay không."
Tiền của nữ giới lại dễ kiếm nhất nha!
Giống cải biến chính là bó hoa màu vàng đỏ bây giờ tiểu đạo sĩ đang cầm trong tay.
Cánh hoa nhỏ dài, mở rộng độ cong hết sức ưu mỹ, đứng từ xa cũng có thể ngửi mùi thơm thấm người mà hoa tản ra.
Không cần luyện chế thành đan dược, chỉ cần trường kỳ ở bên cạnh trú nhan hoa bản cải biến này, mùi thơm của nó đã có thể từ từ cải thiện thể chất con người, trì hoãn lão hóa, thậm chí còn bồi dưỡng dung nhan ở trình độ nhất định.
Khiến ngoại hình từ từ tám mươi điểm tăng lên tới chín mươi điểm cũng không phải việc khó gì.
Tiểu đạo sĩ chưa về quán, cũng đã có thể dự đoán được mười chậu hoa này sẽ bị các sư tỷ sư muội cướp đoạt thế nào.
Linh thực được đại tu sĩ tự mình bồi dưỡng thế này, còn an toàn sức khỏe hơn đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da bên ngoài nhiều, còn tăng thêm thuần tự nhiên.
Mới mười ngàn tệ một chậu, tất nhiên phải mua mua mua!
Cậu còn mua đến khi số dư trong Ant Credit Pay còn số không mới dừng, chậu hoa bên cạnh chất thành một ngọn núi nhỏ.
Tiểu đạo sĩ nhìn những thực vật khác trong vườn, có chút chưa thỏa mãn chép miệng một cái.
Các sinh viên đến tham quan thấy thế thán phục không thôi: Người xuất gia mấy người cũng có tiền như vậy sao?!
Cuối cùng tiểu hòa thượng và tiểu đạo sĩ thiếu chút nữa bởi vì mua đồ quá nhiều, không đem về quán/miếu của mình đươc.
Dù sao thiếu niên công phu cũng có hạn chế thể lực, mấy trăm chậu hoa như vậy, xe tham quan của Ngưu Phát Tài cũng không nhét lọt, để hai người họ tự dọn, không muốn biết dọn đến khi nào.
Cuối cùng vẫn là Viên Tú giải quyết vấn đề này.
Hắn quay sang nháy mắt, không lâu lắm, một nhân viên dắt tới một lão hoàng ngưu.
"Để nó kéo đi."
Viên Tú thuận tay tìm kiếm bên cạnh linh phố, từ một đống cuốc tìm được một chiếc xe ba gác tồi tàn.
Hắn gắn xe ba gác sau lưng lão hoàng ngưu, gắn xong cái dàm, gọi tiểu hòa thượng tiểu đạo sĩ khuân đồ lên.
"Con trâu này có thể kéo không?"
Hai tiểu sư phụ đều nghe lời, nhưng một sinh viên bên cạnh có chút bận tâm.
"Đừng làm vỡ chậu hoa nha." Mấy trăm ngàn tệ lận đó.
"Không thành vấn đề." Viên Tú nhìn cậu ta, cười sờ sừng trâu: "A Hoàng là giống tốt, mười mấy mẫu đất nơi này của chúng tôi đều dựa vào một con trâu này kéo cày, làm được hết!"
Lão hoàng ngưu cùng có ngoan ngoãn ngẩng đầu "Ùm" một tiếng.
Lao động vinh quang nhất!
Tiểu đạo sĩ không khỏi ngẩng đầu nhìn nó một cái.
Như vậy đại yêu tiền bối còn không từ bỏ tự mình tu hành, mỗi ngày kiên trì kéo cày, làm một tiểu bối ngay cả kỳ Luyện Khí cũng chưa thành, mỗi ngày cậu phải tu luyện càng cần cù khắc khổ hơn, học tập vị tiền bối ngưu yêu này!
Ngưu Phát Tài không biết hành động của mình khích lệ một hậu bối trẻ tuổi, gã kéo xe ba gác, dễ dàng đi đường.
Nhân viên dắt trâu tới vườn thực vật cũng leo lên ghế điều khiển xe tham quan, chuẩn bị đưa các du khách trở về.
"Ủa, giám đốc trâu đâu?" Có người hỏi: "Không phải giám đốc đưa chúng ta tới sao? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà."
"Ờ, giám đốc Ngưu tương đối bận rộn." Nhân viên ngồi ghế điều khiển không nhanh không chậm trả lời: "Gã còn những việc khác phải làm, trước khi đi đã dặn tôi tới phục vụ chư vị."
"Vậy à." Sinh viên trong xe điện hết sức thấu hiểu.
Người ta làm tổng giám đốc của một vườn thực vật lớn như vậy, có thể đi tham quan với họ một chuyến đã rất tốt rồi. Nói không chừng bây giờ có chuyện gì quan trọng phải làm, nói ví dụ như nói chuyện làm ăn ký hợp đồng các loại.
... Không hề.
Giám đốc Ngưu đang nhàn nhã bước chân, kéo xe ba gác trên trăm ký, đi phía sau xe điện của họ.
Vừa đi vừa thỉnh thoảng gặm cỏ xanh ven đường hai cái.
Nghe các sinh viên nghị luận, giám đốc Ngưu nhai nhai cỏ trong miệng, bình tĩnh nghĩ trong đầu: Nếu như ta không biến mất, ai tới kéo xe cho các ngươi đây?
Trong Linh Phố Thước Mộc chỉ còn lại một người.
Lương Thư Mỹ.
Cô bày tỏ mình còn muốn ở đây tham quan một hồi, không đi cùng các sinh viên.
Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, Trần Tĩnh cũng không nói gì, chẳng qua chỉ móc hết túi giữ ấm còn lại trong ba lô Tang Lỗi đưa cho cô.
"Cám ơn."
Lương Thư Mỹ cúi đầu, đứng trước vườn hoa, nhìn chằm chằm cỏ tình yêu tư thái khác nhau, lắc lư cành khô màu hồng bên trong, ngón tay siết chặt, dùng sức nắm hàng rào cách ly.
"... Cỏ tình yêu?"
"Câu từng thấy loại cỏ này sao?"
Chẳng biết lúc nào, Nguyên Đan đi tới bên cạnh cô.
"Đây là một loại thực vật thú vị, từ rất sớm đã bị chàng trai cô gái không biết tâm ý nhau dùng để thăm dò cảm tình của nhau, lâu ngày, có công hiệu xúc tiến tình yêu giữa đôi lứa."
"... Có thể hoàn toàn thay đổi tâm ý một người không?"
"Rất khó." Nguyên Đan nói: "Nếu như bị thầy pháp lợi hại luyện thành Tình Giáng hoặc là Đào Hoa Giáng, có một ít có thể... Tất nhiên, vô luận luyện chế thế nàom cũng không tạo được tác dụng của cây thực vật kia lên người cô."
"Không có mạch đập, không có nhịp tim. Nếu như không có cây thực vật trên người chống đỡ, bây giờ cô đã là một người chết rồi." Trong ánh mắt cảnh giác kinh dị của Lương Thư Mỹ, Nguyên Đan bình tĩnh nói.
Y vẫy tay với điểu yêu đang bay ngoài cửa sổ, để họ hỗ trợ truyền lời.
"Mời Vân tiên sinh tới, đây là lĩnh vực y am hiểu."
>>Từ chương 29 tới đây vẫn chưa hết một ngày đâu nha:>>