Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Thủy Thiên Triệt lâm thời


trước sau

A Nhĩ Mạn mới không nói mình vì hình tượng nên mang vải cột, bình tĩnh giải thích ----

“Kiểu tóc mới. Xin hãy cho bổn trạm phỏng vấn.”

Người ở chỗ này: "..."

Sau một hồi tẻ ngắt khó hiểu.

Vẻ mặt A Nhĩ Mạn dửng dưng, tùy ý lắc lắc tóc trước đôi mắt,vẻ mặt trầm tĩnh thoạt nhìn rất có lực uy hiếp.

“Bạch Thủy Lung, nàng không cảm thấy việc làm của tiểu đệ nhà nàng rất quá đáng à.”

Bạch Thiên Hoa bị hắn ta nhìn có chút chột dạ, cảm thấy người này tức giận lên thật là hung hãn, còn kinh khủng hơn cả Lang Vương trên thảo nguyên. Tóc màu nâu sẫm gần như đen, cặp mắt màu xanh sẫm, sâu kín giống như cơn sóng có chút nguy hiểm nổi lên.

“Ta nhớ người của Khương Thục đánh nhau rất tốt.” Thủy Lung mỉm cười, dễ dàng đem bầu không khí nguy hiểm hóa giải.

“Hiếu chiến là đánh chính diện, còn đánh lén sau lưng là hành vi vô sỉ nhất.” Nàng cho là có thể đem chuyện giải quyết đơn giản như vậy à? Đừng có nằm mơ!

Thủy Lung nhún vai, bình tĩnh như cũ: “Ngươi coi như hắn là tên vô sỉ đi.”

Bạch Thiên Hoa: ". . ."

A Nhĩ Mạn nghẹn họng, lát sau mới nói: “Nàng vô sỉ mới dạy dỗ ra như thế.”

“Yên tâm, người nhà của ta, ta tự biết dạy dỗ thật tốt.” Không nhọc người ngoài như ngươi nhúng tay vào.

“Nhưng hắn đánh ta!” Ta mới là người bị giày vò, còn không để ta trút giận một chút?

“Ờ, ngươi không nhắc suýt chút nữa ta cũng quên. Để ta xem xem ngươi bị thương ở chỗ nào? Sau – khi xem xong ta mới biết có phải đánh thật hay không.” Tính cách bảnh chọe của nhà ngươi, sao ta không biết được? Dùng vải cột lại thì tưởng là che giấu được à?

A Nhĩ Mạn im lặng.

Bạch Thiên Hoa sùng bái nhìn Thủy Lung.

“Nàng được lắm.” Thủy Lung mang bộ dạng cố tình gây sự, A Nhĩ Mạn gầm nhẹ: “Hắn có đánh hay không đánh chẳng phải nàng rất rõ ràng sao, ta mặc kệ, nàng phải chịu trách nhiệm!”

Phía sau, biểu tình bốn gã tùy tùng liền vặn vẹo.

Bạch Thủy Lung này đúng là yêu nữ, vừa đứng trước mặt nàng. Hình tượng Lang Vương cuồng phách lãnh khốc của vương tử A Nhĩ Mạn hoàn toàn không còn nữa. Cái loại hàng đang khóc lóc om sòm trước mắt là ai vây? Thật sự là vương tử của bọn họ sao?

“Ngươi tìm ta chịu trách nhiệm hửm?” Thủy Lung híp mắt, cười đến tà khí lẫm liệt: “Ngại quá, ngươi không phải là mẫu người ta thích.”

Lời này nói xong, có người vui mừng, có người xấu hổ.

Người vẫn luôn im lặng – Trưởng Tôn Vinh Cực khinh thường liếc A Nhĩ Mạn, ánh mắt như đang nói: Nghe thấy chưa? A Lung chướng mắt ngươi, ngươi đừng có mặt dày không biết xấu hổ đứng ở đây xin người ta chịu trách nhiệm! (TN: ha ha ha giống ‘tiểu tam’ có bầu tới cửa đòi ‘ông chồng’ phụ trách; ‘vợ chính’ ngồi sa lon hả hê nhìn ‘tiểu tam’)

“&%$#@....” Tiếng chửi rủa bô bô vang lên.

Vẻ mặt Thủy Lung hờ hững như không nghe thấy.

A Nhĩ Mạn trợn tròn mắt, hận không thể bóp chết Thủy Lung.

Thủy Lung không sợ ngược lại còn cười, trêu đùa: “Nhưng thật ra có chút cảm giác, Tiểu Dã Lang.”

Cố tình, trong tiếng cười đùa có chút âm thanh khàn khàn mê hoặc lòng người, dung mạo tinh xảo như tranh vẽ. Phút chốc, có loại phong tình khiến người ta hít thở không thông, hồn xiêu phách lạc.

A Nhĩ Mạn ngẩn ngơ, một khắc sau,hắn bị ánh mắt lạnh lùng của Trưởng Tôn Vinh Cực đông lạnh, hoàn hồn. Bà nó! Xém chút nữa quên, người trước mắt không những là yêu nghiệt chọc người ta tức chết không đền mạng, tính cách như yêu nghiệt, bộ dạng cũng giống yêu nghiệt, không cẩn thận là bị câu hồn đi, chết như thế nào cũng không biết.

“Ê ê ê, yêu nữ, quản người của nàng cho tốt nha.” Đừng để hắn phóng khí lạnh lung tung, lạnh muốn chết luôn à, ánh mắt kia giống như đang nhìn người chết á.

Thủy Lung mang vẻ mặt bụng thì thương, sức không giúp nổi.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe câu ‘người của nàng’ của A Nhĩ Mạn liền sung sướng, nhưng không có nghĩa là hắn bỏ qua cho đối phương.

Từ khi con sói thúi này tới đây, ánh mắt của A Lung luôn đặt trên người hắn ta, thật là khiến người ta chán ghét.

“Ngươi cũng biết ta và nàng là người một nhà?”

Đối mặt với câu hỏi của Trưởng Tôn Vinh Cực, A Nhĩ Mạn thầm kêu không tốt. Con mèo này lại muốn bùng nổ. Hắn lập tức nhìn Thủy Lung chớp chớp mắt, ý bảo, nàng mau đứng ra thu phục con mèo này đi.

Thủy Lung vứt cho hắn ánh mắt ‘ngươi tự cầu nhiều phúc’ cộng thêm gương mặt tươi cười mang hàm ý ‘do ngươi tự mình tìm phiền phức.’

Trong tình huống này, A Nhĩ Mạn nên nhanh chóng bác bỏ, cố tình hắn còn nháy mắt ra hiệu với Thủy Lung, chuyện này không phải chọc con mèo lớn kia giận hơn hay sao?

Quả nhiên, đúng như suy nghĩ của Thủy Lung, trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, hành vi này của A Nhĩ Mạn không khác gì liếc mắt đưa tình với Thủy Lung, nhìn kiểu nào cũng không vừa mắt, bực bội.

“A! Nói ra tay liền ra tay à!!!!” A Nhĩ Mạn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực đi tới trước mặt hắn.

Bùm đùng phách ——

Hai người cùng đánh nhau.

Chiêu thức của Trưởng Tôn Vinh Cực như mây trôi nước chảy, thay đổi quỷ dị. Cách đánh của A Nhĩ Mạn nghiêng về nguyên thủy, hung ác và độc địa hơn, từng chiêu từng thức cũng tương đối sắc bén, giống như dã thú muốn xé rách đối phương.

Thủy Lung gật gù cắn hạt dưa, nói với Bạch Thiên Hoa: “Nhìn cho kỹ. Cao thủ như vậy quyết đấu không giống bình thường nha.”

“Dạ.” Từ trước tới nay, đối với lời của Thủy Lung, Bạch Thiên Hoa chưa bao giờ có ý kiến.

Sau một chun trà, hai người tách ra.

Trưởng Tôn Vinh Cực đứng ở trước mặt Thủy Lung, từ trên cao nhìn xuống Thủy Lung, bộ dạng lạnh lùng, kiêu ngạo.

Đầu tóc của hắn hơi rời rạc chút xíu, quần áo hơi nới lỏng, thoạt nhìn có thêm vài phần tiêu sái, lười biếng hơn lúc bình thường, vẻ mặt kiêu căng, lạnh nhạt khiến người ta không dám tới gần.

Thủy Lung lấy Ngưng Ngọc Cao đã chuẩn bị sẵn ra, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Cúi xuống.”

Sóng mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe lóe, cúi người nhưng vẫn lạnh nhạt, kiêu ngạo như cũ, không nhìn được đem khuôn mặt đưa tới sát mặt nàng.

Má bên phải của hắn có vết máu hơi nhạt, giống như bị đồ vật sắc bén cắt qua.

Ngón tay của Thủy Lung oạt thuốc mỡ, bôi lên trên mặt hắn.

"&. . . , &. . . ¥" Cách đó không xa, lời mắng chửi bằng tiếng chim vang lên, A Nhĩ Mạn căm uất kêu to: “Thì ra các người đã có chuẩn bị từ sớm, chờ ta đến tới cửa để bị cách ngươi đánh đúng không?” Ngay cả thuốc mỡ cũng chuẩn bị xong!

Thủy Lung liếc hắn: “Ngươi cũng biết bản thân tự đưa tới cửa hả?”

"Nàng, nàng, nàng. . . Yêu nữ à! Không phải hắn chỉ bị rách chút da thôi sao, nàng nhìn ta chút đi, đau chết mất! Đem thuốc đưa cho ta!” Cánh tay của ta, chân của ta, thắt lưng của ta, đều gãy hết rồi.

Bạch Thiên Hoa đứng cách đó không xa, nhìn A Nhĩ Mạn chật vật từ dưới đất bò dậy, nhìn hắn tan he răng há miệng, đột nhiên, hắn cảm thấy thương thương thay cho hắn ta, dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn ta.

A Nhĩ Mạn hung hăng trừng Bạch Thiên Hoa. Thằng nhóc! Đừng tưởng ông đây không nhìn ra trong ánh mắt của ngươi có chút hả hê nhé!

Thủy Lung đem Ngưng Ngọc Cao ném cho A Nhĩ Mạn.

A Nhĩ Mạn chuẩn bị đón nhận, lại thấy Ngưng Ngọc Cao bị một bàn tay trắng nõn chặn ngang.

Nét mặt A Nhĩ Mạn nát vụn: “Trưởng Tôn Vinh Cực, rốt cuộc lòng dạ của ngươi nhỏ nhen cỡ nào hả?”

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn bộ dạng xem thường, biểu cảm hững hờ, cầm Ngưng Ngọc Cao trả Thủy Lung, chậm rãi nói: “Cái này để cho người dùng.” =)))))))))))))))

“…” Thủy Lung phát hiện kỹ năng châm chọc khiến người ta tức chết của Trưởng Tôn Vinh Cực không kém tẹo nào.

“Trưởng Tôn Vinh Cực ngươi chọc giận ta!!!” Sắc mặt A Nhĩ Mạn nghiêm túc, đôi mắt hung hăng.

Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên nhìn hắn ta, bộ dạng thơ ơ lạnh lùng, nói: “Con chó lông nâu.”

“A a a a a a a!” Lần thứ hai, nét mặt A Nhĩ Mạn vụn nát: “Ông đây liều mạng với ngươi!!!”

“Tới!” Trưởng Tôn Vinh Cực gấp gáp.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm rất căng thẳng.

A Nhĩ Mạn hung ác nhào tới phía Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó phanh gấp, bĩu môi: “Đừng có hòng khích tướng ông đây. Ông đây lười đánh nhau với ngươi.” Trong lòng căm giận, đánh không lại là đánh không lại, nếu là đánh thật, chỉ có một mình ông đây bị đánh tàn phế!!!!!

Nội lực mạnh mẽ trong tay Trưởng Tôn Vinh Cực không có chỗ
phát, đành phải chém ra bên cạnh.

'Ầm ầm' một tiếng, tảng đá cứng nhắc phá vỡ thành hố lớn.

Trong lòng A Nhĩ Mạn nhảy dựng, thầm nghĩ mình quả nhiên có khả năng dự đoán, bằng không cho dù chính mình là xương đồng da sắt cũng không chịu nổi tàn phá.

“Sau này, còn dám ở bên ngoài tạo tin đồn về A Lung…” Trưởng Tôn Vinh Cực kéo Thủy Lung trở lại ghế ngồi.

Nói một câu không đầu không đuôi, tràn đầy nguy hiểm khó lường, khiến người ta không khỏi hoảng hốt.

A Nhĩ Mạn ngây người một lúc, sau đó, hắn mới hiểu nguyên nhân mình bị đánh. Hắn căm uất à, không cam lòng à: “Ta chế tạo ra tin vịt gì hả, chỉ nói có hai câu khen ngợi yêu nữ, đã bị dân chúng Tây Lăng quốc truyền thành mối tình si cuồng dại giống như duyên định ba đời, ta chết oan!”

Bạch Thiên Hoa càng chột dạ không thôi.

A Nhĩ Mạn cẩn thận xem xét, vừa nhìn mặt Bạch Thiên Hoa liền đoán sơ sơ sự thật. Hắn trừng Bạch Thiên Hoa, sau đó kêu oan với Thủy Lung: “Yêu nữ, lẽ nào nàng đối xử như thế này với đồng bọn? Nàng nhìn ta bị người của nàng đánh đây này…”

Thủy Lung cắt lời hắn: “Nếu ngươi không chiếu cố gương mặt đó của ngươi, thì đâu có bị đánh thê thảm như vậy?”

A Nhĩ Mạn bị nói trúng tim đen, mặt không đỏ, hơi thở không gấp phủ nhận: “Cái gì? Nàng đừng có kiếm cớ!”

Thủy Lung hừ lạnh: “Ngươi dám nói ngươi không ganh tỵ Đế Duyên có dung mạo tuấn lãng, được mĩ nhân Khương Thục yêu thích hơn ngươi, nên ngươi mới đánh vào mặt hắn chứ gì.”

Lần thứ hai bị nói trúng tim đen, A Nhĩ Mạn vẫn kiên cường chính trực: “Đừng có vu oán ta, ta đường đường là nam tử hán, sao lại để ý dung mạo chứ.”

“Ta cũng cảm thấy ngươi có khuôn mặt tràn đầy mùi vị đàn ông, đỏm dáng hơn cả đàn bà.”

“…” A Nhĩ Mạn sắp không giữ được da mặt rồi.

May mà Trưởng Tôn Vinh Cực không nhìn nổi hình ảnh hai người ‘nói chuyện với nhau thật vui vẻ’, đưa tay đem mặt Thủy Lung bưng về phía mình.

Thừa dịp này, A Nhĩ Mạn vội quay đầu, hai tay chà xát mặt mình, thở mạnh một hơi. Lúc quay lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, hắn đã khôi phục dáng vẻ vương tử Khương Thục rồi.

“Được rồi, lời thừa không cần nói nhiều, nói chuyện chính.” Lời thừa nói cũng không lại nàng, đều là tự mình tìm khổ, không bằng không nói.

Thủy Lung đi thẳng vào vấn đề: “Câu trả lời của ngươi.”

Vẻ mặt A Nhĩ Mạn thành thật, nghiêm túc: “Ta đồng ý.” Nói xong, hắn nhìn thoáng Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết vẫn im lặng, thấy Thủy Lung không có phản ứng, liền biết bọn họ đều là người một nhà của nàng. Nói tiếp: “Nhưng ta có một vấn đề nho nhỏ.”

“Nói.” Quay đầu trừng Trưởng Tôn Vinh Cực. Tay ngươi đặt ở đâu vậy? Không thấy đang nói chuyện chính à?

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn thản nhiên. Mặc kệ chính cái gì sự, lực chú ý của nàng chỉ có thể đặt trên người của ta!

A Nhĩ Mạn nhìn hai người hỗ động nhau, vẻ mặt nghiêm túc liền sụp đổ: “Tình huống thực tế của Tây Lăng không tốt, ta có thể không tham gia vào phương diện này không?”

“Ngươi nói cái gì?” Bạch Thiên Hoa biến sắc. Cái gì gọi là tình huống thực tế của Tây Lăng không tốt? Cái gì gọi là không tham gia vào phương diện này? Phương diện này là cái gì?

Thủy Lung trấn an nhìn hắn, nói với A Nhĩ Mạn: “Yên tâm, đối tượng hợp tác của ngươi chỉ có thành Nam Vân. Ngươi cũng biết, thành Nam Vân đã không thuộc Tây Lăng rồi.”

“Nhưng mà thành chủ là ngươi.” Ánh mắt A Nhĩ Mạn chuyển động qua lại trên người Trưởng Tôn Vinh Cực và Bạch Thiên: “Phu quân và người thân của nàng ở Tây Lăng, bao gồm cả nàng cũng là người Tây Lăng, nếu Tây Lăng xảy ra chuyện, nàng có thể đảm bảo nàng không xen vào chuyện của Tây Lăng không?”

"Ta không cần cam đoan với ngươi." Thủy Lung lạnh nhạt nói: “Thành Nam vân và Khương Thục chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi, ta cho ngươi đầy đủ lợi ích, ngươi cho ta vật tư mà ta cần. Nếu ngươi bằng lòng buông tha lợi ích trước mắt, như vậy không cho ta giao dịch vật tư cũng được.”

A Nhĩ Mạn trầm mặc một hồi: “Được, ý của nàng ta hiểu.”

Thủy Lung cười cợt: “Ngươi thật sự hiểu rõ hay là giả vờ hiểu?”

A Nhĩ Mạn dở khóc dở cười, bỗng nhiên nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ngươi nên trông coi yêu nghiệt nhà ngươi cho tốt, nếu không suốt ngày nàng ấy trêu chọc ra một đống hoa đào nát, cũng đủ khiến ngươi bận rộn rồi.”

Trường Tôn Vinh Cực hừ nhẹ, "Không cần ngươi lo.”

Mắt Thủy Lung lóe sáng, như cười như không nhìn chăm chú A Nhĩ Mạn. Tốt lắm, đều quản tới trên đàu nàng rồi.

A Nhĩ Mạn nhìn thấy ánh mắt này của nàng, lập tức hối hận nẫu ruột. Ai u này! Đầu của hắn đột nhiên bị rỉ sắt à? Trốn tránh yêu nghiệt này còn không kịp, vậy mà còn đi trêu chọc nàng để bị ghi thù, xem ra mấy ngày nay nên ở nhà, không thể ra đường chạy loạn, nếu không thiên tai nhân họa dìm chết lại không biết chỗ kêu oan.

“Ưm, không còn sớm nữa, ta cáo từ.” Không nói thêm lời nào, liền bỏ chạy.

Phía sau, Thủy Lung chậm rãi nói: “Nghe nói, mấy ngày nay, ngươi đều lượn lờ trong của hàng của ta.”

“…” A Nhĩ Mạn do dự nhiều lần, tạm dừng chân lại, nói với Thủy Lung: “Được rồi. Trước kia, nàng đưa cho ta thứ đó, mùi vị không giống trong cửa hàng.”

“Đương nhiên không giống.” Thủy Lung mỉm cười nói: “Các ngươi đều là chế tạo đặc biệt…” Dưới ánh mắt mong chờ của A Nhĩ Mạn, Thủy Lung càng cười nhu hoa hơn: “Chuẩn bị đủ bạc, đảm bảo có thể làm cho người nhà của ngươi sẽ thỏa mãn.”

A Nhĩ Mạn có dự cảm, lần này, hắn nhất định đổ nhiều máu.

Chờ A Nhĩ Mạn ra khỏi phủ Võ vương, mảnh đất trước cửa lớn phủ Võ vương, đột nhiên hắn dừng chân, hỏi bốn tùy tùng ở sau lưng: “Vì sao ta lại đến nơi này?”

Tùy tùng một đáp: “Đến để xem Võ vương gia và Võ vương phi của Tây Lăng đã về chưa.”

A Nhĩ Mạn gật đầu: “Nói như vậy, mục đích của ta đã đạt được.”

Tùy tùng hai: “Bị đánh.”

Tùy tùng ba: “Bị chế nhạo.”

Tùy tùng bốn im lặng nói: “Đoán chừng, không bao lâu sau còn phải chịu một lần xui xẻo nữa.”

“…” A Nhĩ Mạn nghe bọn họ nói, sắc mặt càng lúc càng đen, sau đó giống như hiểu được, nhìn bốn người tùy tùng, sau đó nặng nề nói: “Các ngươi biết nhiều quá há!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện