Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Ghét bọn họ làm phiền


trước sau

Thủy Lung thoáng sửng sốt, nét mặt Mộc Tuyết dại ra.

Thánh tôn không cảm thấy lời mình nói khó hiểu bao nhiêu, thay đổi động tác kéo tay áo Thủy Lung thành ôm công chúa: “Đồ đạc đều chuẩn bị xong.”

Đầu óc Thủy Lung không thể so với người thường. Lúc này nàng không có kinh ngạc nhiều, trái lại nàng nhìn về phía hắn nói: “Ta có thấy ngươi chuẩn bị gì đâu.”

Thánh tôn: “Ngân phiếu.”

Câu trả lời này rất tốt. Thủy Lung không thể không thừa nhận, không có thứ gì có ích hơn ngân phiếu.

Một khắc sau, nàng liền trượt xuống khỏi lồng ngực thánh tôn. Đứng trên mặt đất, đôi mắt nàng lúc sáng lúc tối nhìn hắn: “Gây họa gì rồi à?”

Mộc Tuyết vừa hoàn hồn nghe được câu này, khóe mắt không nhịn được co giật. Lời này nghe sao giống người lớn dạy dỗ trẻ con vậy nè?

Thánh tôn không chút tức giận, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp lời: “Đi với ta.”

Hắn lại kéo ống tay áo Thủy Lung, khi Thủy Lung vung tay lên, hắn liền đổi kéo tay áo thành nắm tay.

Lúc tay hai người chạm nhau, không biết có phải là ảo giác hay không. Hình như trong nháy mắt có kích thích rất nhỏ.

Đáy mắt Thủy Lung lóe lên, đã bao lâu rồi nàng chưa từng cùng người khác dắt tay? Hình như, từ lúc Tây Lăng bị loạn. Sau khi người kia mất tích đã không còn ai cầm tay. Hiện tại, cái bàn tay đang nắm tay nàng cũng ấm áp, ngón tay thon dài, lòng bàn tay vừa vặn bao lấy tay nàng.

Trong chớp mắt, hai người đều yên tĩnh. Sự khác thường trong chớp mắt lại bị Mộc Tuyết bắt được.

Khi nàng ta muốn mở miệng nói gì đó, thánh tôn đã kéo Thủy Lung ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bọn họ sẽ có người chăm sóc, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thủy Lung và Mộc Tuyết không cần nghĩ cũng biết ‘bọn họ’ mà hắn nói là ai.

Mộc Tuyết bước lên trên một bước, không tiếng động biểu đạt ý nghĩ của mình. Nàng ta không cần người khác chăm sóc, nàng ta chỉ muốn theo bên cạnh Thủy Lung.

Thánh tôn nghiêng đầu nhìn nàng ta, sau đó, đôi mắt sau mặt nạ lóe lên ánh sáng thanh u: “Hành tung của Nạp Mỗ Nhi bị phát hiện.”

Giọng nói hắn êm dịu, lúc nói chuyện với Mộc Tuyết cũng không có cố ý dịu dàng nhưng vẫn nhẹ nhàng làm rung động lòng người. Nhưng nội dung lời nói rơi vào tai Mộc Tuyết, lại khiến lòng nàng ta run lên.

Hành tung của Lung tỷ tỷ bị phát hiện? Bị ai phát hiện? Vì sao lại cố tình nói chuyện với nàng ta như vậy? Mộc Tuyết không phải là kẻ ngốc, lập tức nhận ra lời này của thánh tôn còn có thâm ý khác.

Không để nàng ta suy nghĩ nhiều, câu nói kế tiếp của thánh tôn đã làm sáng tỏ: “Ngươi nên kiểm tra chính mình một chút.”

Hai mắt Mộc Tuyết mở to, lộ vẻ kinh ngạc, nghi hoặc lại hoảng sợ.

“Ta bị động tay chân?” Mộc Tuyết thì thào, trong lòng khẽ run rẩy.

Bỗng nhiên Mộc Tuyết kinh hãi. Dựa vào tính cách không sơ sảy của sư phụ, sao có thể mặc kệ những chuyện mình làm. Hóa ra, nàng ta còn ngây thơ cho rằng sư phụ đối với Lung tỷ tỷ rất tốt. Tuyệt đối sẽ không gây tổn thương cho Lung tỷ tỷ. Cho nên mới để mình theo bên cạnh Lung tỷ tỷ, làm bạn với tỷ ấy. Để cho Lung tỷ tỷ vui vẻ lại được an toàn. Dù cho cuối cùng nàng ta lựa chọn đứng bên Lung tỷ tỷ. Sư phụ không hề trách cứ hay làm hại nàng ta… Thì ra, nàng ta đúng là có tác dụng như vậy?

Nếu thật sự giống như nàng ta nghĩ, như vậy sư phụ vẫn như cũ thông qua nàng ta, nắm giữ tất cả hướng di chuyển của Lung tỷ tỷ?

Một hồi sau, Mộc Tuyết tự giác lui về sau, nói với thánh tôn: “Thánh tôn đại nhân muốn đưa Lung tỷ tỷ đi nơi nào?”

Sau mặt nạ, khóe miệng thánh tôn khẽ nhếch lên. Bởi vì có mặt nạ che, nên không ai nhìn được biểu tình của hắn. Chỉ nghe giọng hắn nhàn nhạt, thật tình không nghe ra cảm xúc chân thật của hắn: “Phi Kính Thiên Sơn, lúc đại hội võ lâm bắt đầu, các ngươi sẽ gặp nhau.”

Bấy giờ, Thủy Lung nói: “Nếu phát hiện, không thể giải quyết à?”

Đối với thuốc, cổ trùng và những thứ thần bí khác ở thời đại này, nàng hoàn toàn mù tịt. Nghĩ tới các loại đồ vật dùng để theo dõi kia, chắc là cổ trùng dựa vào thuốc mà Mộc Tuyết hay sử dụng.

Thánh tôn không hề dừng lại, đáp: “Chỉ phát hiện manh mối, ta không giỏi về thuật độc y quỷ mị.”

Nói thế thì, đúng như Thủy Lung phỏng đoán.

Nếu là độc y quỷ mị, trái lại là sở trường của Nhàn công tử và Mộc Tuyết.

Rõ ràng, Mộc Tuyết cũng nghĩ đến chuyện này. Nàng ta cắn môi, nhìn Thủy Lung và thánh tôn. Trong lòng nhớ lại nhưng chuyện mấy ngày nay trải qua, cảm thấy bây giờ mình đi theo Lung tỷ tỷ, cơ bản chả giúp được cái quái gì. Nhưng cứ để cho Lung tỷ tỷ đi cùng ‘kẻ có mưu đồ gây rối’ kiêm ‘người có suy nghĩ không thuần khiết’ ‘BỎ TRỐN’. Nàng ta không yên lòng tí nào.

Cho nên nói, quan tâm sẽ bị loạn.

Rõ ràng, Mộc Tuyết lại quên. Nếu so sánh nàng ta với Thủy Lung, người càng phải lo lắng chính là nàng ta.

Thánh tôn mặc kệ Mộc Tuyết xoắn xuýt, chỉ cần Thủy Lung không phản đối, hắn chẳng quan tâm cách nghĩ của người khác.

Thủy Lung bị hắn dẫn đi về phía cửa sổ, khóe miệng nàng giật giật: “Chắc chắn kiếp trước của ngươi là con mèo!”

Bước chân thánh tôn hơi dừng lại. Sau đó, hắn vô cùng tự nhiên đi về phía trước, trả lời nàng: “Nhưng bọn họ đều nói, kiếp trước ta là thần tiên.”

“Da mặt ngươi có thể dày hơn nữa không?” Thủy Lung vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng chợt nhớ chuyện mình xuyên qua đây, lập tức sửa miệng đổi thành câu châm chọc thiếu dinh dưỡng như thế.

Căn cứ vào lời đồn giang hồ, đúng là có nhiều người so sánh thánh tôn đại nhân Thăng Tiên Sơn giống trích tiên. Nhưng, nếu bọn họ thật sự gặp thánh tôn, lại là thánh tôn ở trước mặt Thủy Lung, nhất định sẽ cảm thấy ảo tưởng tan vỡ!

“Lung tỷ tỷ…” Mộc Tuyết thấy Thủy Lung đi theo thánh tôn, liền biết quyết định của nàng.

Một người đàn ông, mà còn là thánh tôn đại nhân trong truyền thuyết… Hắn thật sự có thể chăm sóc Lung tỷ tỷ sao? Mộc Tuyết không khỏi lo lắng, nhưng một khắc sau nàng ta lại nghĩ. Dường như Lung tỷ tỷ không cần người chăm sóc, dọc đường đi nói nàng ta chăm sóc cho Lung tỷ tỷ, chẳng thà nói Lung tỷ tỷ chăm sóc nàng ta thì đúng hơn. Hơn nữa, về mặt thánh tôn đối xử với Lung tỷ tỷ cận thận tỉ mỉ. Đôi lúc bọn họ cũng mặc cảm không bằng…

Nghĩ như vậy, nhiều lời muốn nói của Mộc Tuyết nghẹn trong cổ họng.

Thủy Lung biết nỗi băn khoăn trong lòng Mộc Tuyết, nàng quay đầu nhìn nàng ta: “Gặp lại ở Phi Kính Thiên Sơn.”

Thánh tôn cúi đầu nhìn Thủy Lung, giọng nói lộ ý cười: “Nàng thật sự rất tin ta.”

Thủy Lung lườm hắn, trong con ngươi đen lóng lanh khiến người ta không nhịn được muốn thăm dò. Thánh tôn cũng không ngoại lệ, nhìn thật sâu. Đáng tiếc, hắn chưa kịp hiểu rõ chủ nhân của đôi mắt đã dời tầm nhìn về phía Mộc Tuyết.

“Nếu như ngươi tới trước, thì đi tìm Đại Miêu kia.” Một câu nhẹ bỗng cắt đứt suy nghĩ của Mộc Tuyết và thánh tôn.

Không biết vô tình hay cố hoặc là cả hai đều có, Thủy Lung nói như vậy liền dừng lại. Kế đó, trong sự im lặng của hai người bọn họ, nàng mỉm cười nói tiếp: “Nói cho hắn biết, ta bỏ trốn với người đàn ông khác rồi.”

Khi nói tới hai chữ ‘bỏ trốn’, âm lượng nghiến chặt, đôi mắt lướt qua người thánh tôn một cái.

Biểu cảm của thánh tôn vẫn bị che dưới mặt nạ, không ai nhìn trộm được.

Mộc Tuyết cũng ngẩn ngơ, lộp bộp không biết nói gì.

Sau đó, nàng ta trơ mắt nhìn, hai người nhảy cửa sổ. Cứ như vậy ‘bỏ trốn’.

“…”

Lúc nhảy ra ngoài cửa sổ, Thủy Lung nhìn về phía, bóng tối không gây trở ngại cho thị giác của nàng. Vừa nhìn liền phát hiện Nhàn công tử.

Nhàn công tử dường như cũng thấy hai người, nhưng làm bộ như không thấy, thu hồi tầm mắt. Hắn lắc lư ở ngoài phòng của Thủy Lung, tựa như đang chờ gì đó hoặc là thật sự nhàm chán đi dạo.

Khóe miệng Thủy Lung nhếch lên, nàng biết Nhàn công tử là người của thánh tôn, nàng hoàn toàn không cần lo cho an toàn của Mộc Tuyết.

Rất nhanh, tầm mắt của Thủy Lung bị ánh lửa ở xa xa hấp dẫn. Nàng đứng trên mái ngói xanh, nàng có thể đoán đó là ánh lửa của lồng đèn. Hẳn là có một đám người đi về phía bên này.

Bàn tay truyền tới cảm giác bị người kéo, Thủy Lung nương theo sức lực của thánh tôn đi về phía trước: “Đây là nguyên nhân ngưởi bỏ trốn à?”

“Không phải.” Thánh tôn
lắc đầu phủ nhận, tốc độ khinh công cũng không giảm. Thủy Lung dễ dàng chạy theo, không tốn chút công sức. Hắn thờ ơ nói: “Bọn họ xứng à?”

“Không xứng.” Được rồi, Thủy Lung cũng hiểu, đám người tạp nham này căn bản không đáng để cho thánh tôn đại nhân để mắt.

Thánh tôn cười khẽ, trong lòng rất vui sướng: “Ta chê bọn họ phiền thôi.”

“Ngươi muốn sao?” Thủy Lung nhàn nhạt hỏi.

Thánh tôn vô tội nói: “Giọng điệu của nàng khiến ta có cảm giác như mình cố tình gây sự.”

Thủy Lung lườm, thầm nói: Ngươi ít cố tình gây sự lắm sao?

Nàng cũng không thèm che giấu biểu tình và ánh mắt của mình, triệt để biểu hiện rõ suy nghĩ trong lòng mình.

Thánh tôn rất vô tội nói: “Phái Thu Sơn có gần một trăm người bao vây đánh một mình ta.”

Thủy Lung không nói lời nào, mặc kệ để hắn nói tiếp. Thật ra, nàng sớm đoán được kết quả. Nhưng nghe giọng điệu rất chi là vô tội của người nào đó, còn giả vờ mình là nạn nhân đáng thương. Đúng là chuyện buồn cười.

“Ta không có đánh nhau với bọn họ.”

“Hửm?” Thật bất ngờ nhá!

“Nàng quên hả?” Thánh tôn chán nản nói: “Ta ngã bệnh đó!”

“Ta không tin một chút cảm lạnh lại ảnh hưởng đến sức lực của ngươi.” Đừng hòng dùng mánh khóe lừa gạt con nít để nàng mềm lòng. Hoặc là tìm kiếm sự an ủi từ nàng.

Thánh tôn xem nhẹ ý tứ trong lời nàng: “Vì vậy, ta dùng gậy ông đập lưng ông.”

Thủy Lung giơ mắt lên, thấy đáy mắt hắn lóe lóe. Giống như đùa dai, gian xảo, một loại gian xảo thuộc về người trưởng thành. Cũng là một dạng đáng yêu. Kế tiếp, nghe rõ hắn nói ra chân tướng, có thể không cảm thấy hắn đáng yêu nữa, ngược lại cảm thấy đáng sợ hơn.

Thánh tôn nói: “Ta lấy khẩu hiệu của thánh tôn, để đám danh môn chính phái ở thành Hồng Phong bao vây đánh bọn phái Thu Sơn.”

Cái này giọng điệu dửng dưng như đang nói ‘Hôm nay, thời tiết thật đẹp’, khiến người ta không tự chủ được xem nhẹ lời phía sau…tàn khốc cỡ nào.

Tuy Thủy Lung mới gia nhập giang hồ, nhưng trong thời gian ngắn nàng nghe không ít tin đồn và tình báo về lực uy hiếp của vị thánh tôn này. Mọi người truyền miệng hắn gần như trở thành thần tiên, giống như một loại tín ngưỡng.

Một câu của hắn, có thể thay đổi kết cục của một môn phái.

Nàng không có tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, nhưng nàng có thể đoán được kết quả. Kết quả sau này của phái Thu Sơn.

“Cho nên, thân phận của ngươi bị lộ, bọn người kia kéo tới tìm ngươi.” Thủy Lung nhìn ánh lửa của đám người đến thôn trang.

“Ờ.” Thánh tôn kéo nàng, nhảy từ nóc nhà xuống, rơi xuống cánh rừng bên ngoài thôn trang. Như vậy, tầm mắt hai người không còn nhìn thấy đám người đến thăm: “Những người này giao cho bọn Ẩn Phương xử lý đi.”

Thủy Lung cảm thấy không còn hơi thở ẩn núp ở chung quanh, nàng vô cùng kinh ngạc: “Ngươi bỏ hết thuộc hạ lại à?”

“Ta sớm chán ngán bị bọn họ làm phiền rồi.” Thánh tôn lạnh nhạt nói.

Thủy Lung yên lặng đồng tình với đám người Ẩn Phượng: Bọn họ dốc sức làm việc cho thánh tôn. Cuối cùng nhận được một câu đánh giá chính là…. Ngán bị họ làm phiền!

“Ngươi có thể thói quen?” Ngươi thích sống hưởng thụ như vậy, không có cu li ở bên cạnh, có thể thói quen à?

Thánh tôn không trả lời, từ con ngươi trong suốt của hắn có thể nhận ra hắn không lo lắng chuyện này.

Mây mỏng trôi lửng lờ, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống phủ lên hai người bọn họ. Đêm khuya yên tĩnh. Cuối đông, côn trùng càng ít kêu. Bước chân của hai người càng khẽ gần như không có tiếng động. Trong bầu không khí yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy âm thanh y phục cọ xát.

Nhưng mà, không có xấu hổ, không có ngượng ngập giống như mọi chuyện là điều hiển nhiên. Trong yên tĩnh lộ ra cảm giác ấm áp.

Thủy Lung rũ mắt, che giấu sóng mắt dưới bóng mờ. Bộ dạng đường hoàng, bệ vệ giống như muốn biến mất.

Thánh tôn thấy nàng hơi cúi đầu, mái tóc nhẹ bay, lộ ra gương mặt thanh tú ---- Gương mặt này chính là mặt nạ mới do Nhàn công tử đưa cho Thủy Lung thay.

Nhìn nàng như vậy, mọi người sẽ cảm thấy nàng ngoan ngoãn, hiền lành.

Thánh tôn nắm tay nàng, bỗng nhiên nói: “Có phải cảm thấy chung ta rất xứng đôi hay không?”

“Ừ.” Giọng mũi không có một tí thành ý, khiến người ta cảm thấy thơ ơ, có lệ.

Thánh tôn không giảm hứng thú, nói tiếp: “Không ai có thể giống nàng cùng sóng vai đi chung với ta.” Hắn nói tỉ tê: “Không cần nói, không cần làm gì hết, chúng ta cùng một nhịp thở. Ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, khát vọng sự tồn tại của nàng. Đồng thời, cho phép nàng tồn tại.”

Thủy Lung nhíu mày, không có trả lời.

Thánh tôn ngừng bước, hỏi nàng: “Tại sao nàng lại đồng ý một mình bỏ trốn với ta?”

Hình như hắn đặc biệt để ý cái từ ‘bỏ trốn’ này. Lúc nói ra lời ấy, giọng nói mềm mại đi.

Thủy Lung không giải thích: “Mục đích như nhau.”

Thánh tôn: “Nàng vì ta bỏ rơi người bên cạnh.”

Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘vì ta.’

Thủy Lung nhíu mày: “Lần này ta ở lại, kế tiếp ngươi lại tìm lý do để tách ta rời khỏi nhóm người Mộc Tuyết.” Đừng tưởng nàng không nhìn ra hắn nói trên người Mộc Tuyết có vấn đề, chính là muốn Mộc Tuyết tự động rời xa nàng.

Lần này, thánh tôn không phủ nhận: “Thật thông minh.”

Mắt Thủy Lung lóe sáng, không phải nàng thông minh. Từ khi hắn trèo cửa sổ vào, vừa mở miệng nói với nàng câu đầu tiên. Từ giọng điệu của hắn, nàng cảm nhận được bá đạo, bắt buộc và tùy hứng của hắn.

“Buông tay.” Lòng bàn tay truyền đến cảm giác vuốt ve khiến Thủy Lung rút tay: “Nhột.”

Thánh tôn nhìn nàng, ánh mắt dường như không muốn nhưng vẫn buông lỏng tay nàng.

Ngay sau đó, hắn dừng bước, khom lưng ngồi xổm xuống. Nghiêng người nhẹ giọng nói với Thủy Lung: “Lên đi.”

Bộ dáng như vậy, hẳn là nên giấu kín?

Nếu đám người Ẩn Phượng còn ở bên cạnh, đoán chừng sẽ rớt cằm. Sức chịu đựng không ngừng tăng lên, bộ dạng hóa đá.

---

Thủy Đại (khinh bỉ): Thánh tôn à, chú cứ tiếp tục ngây ngô đi há! Không thấy A Lung mang thai, không thể cõng à?

Thánh tôn (cười vô tội): Ờ… thì ra không thể cõng, vậy thì ôm. Lựa chọn duy nhất, đúng không?

Thủy Đại (hoài nghi): Phù ~ Sao ta cảm giác là… Ngươi cố ý bịa!

Thánh tôn (tiếp tục vô tội): Có ngốc hay không ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện