Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Ôn nhu của hắn (2)


trước sau

Editor: Dungpro.

Thánh Tôn hỏi: " Được rồi,lòng tốt của ta, phải do ta sắp xếp."

Phùng Khởi Phi hiền lành nghiêm mặt nói: "Thế nhưng ta còn chưa nhận được..."

"Đây là ngươi không tin ta?" Thánh Tôn cười khẽ, đôi mắt thâm trầm khiến cho người ta áp lực bội phần, không khỏi ngừng hô hấp, "Không tin ta còn trả lời ta... Đùa ta sao?"

"Không dám!" Phùng Khởi Phi thở dốc.

Thánh Tôn gật đầu, "Đi cho ngựa ăn."

"..." Phùng Khởi Phi rầu rĩ, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Giữa bọn họ không phải hợp tác quan hệ sao, làm sao lại đột nhiên biến thành quan hệ chủ tớ. Tuy rằng nghe đối phương nói tựa hồ như không có gì sai, chẳng qua bản thân mình cũng không đáp ứng nhỉ, vậy bây giờ đổi ý còn kịp hay không? Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thánh Tôn, tự cảm thấy đã rơi vào hố sâu, không bị chôn sống đã là may mắn rồi, muốn đẩy ngươi rơi vào hố lại còn kéo ngươi quay về mặt đất sao? Có thể sao? Không có khả năng!

Vẻ mặt Phùng Khởi Phi cứng ngắc xoay người đi, nói với người ngồi cùng bàn với mình lúc trước: "Tiểu lục, đi cho ngựa ăn." Bất động thanh sắc nhìn về phía Thánh Tôn, thấy hắn không có ý phản đối, trong lòng cũng yên tâm, sau đó dặn dò người hầu của mình, "Đỉnh đầu con ngựa có một dúm lông trắng."

Thiếu niên Tiểu Lục bị gọi đứng lên, trên mặt mang theo vài phần bất bình, nói với Phùng Khởi Phi: "Thiếu chủ, bọn họ khinh người quá đáng, ngài hà tất..."

Phùng Khởi Phi nghiêm nghị nhìn hắn, ngắt lời nói: "Ngay cả lời của ta cũng không nghe sao?"

Tiểu Lục biết giữ mồm giữ miệng, cúi đầu hỏi: "Vâng."

Phùng Khởi Phi đối với tính tình của mấy người hầu nhà mình cũng hiểu được vài phần, trước khi hắn rời đi nghiêm túc dặn dò một câu, "Nghiêm túc chút, đừng gây rối."

Nếu như ngựa của đối phương bị Tiểu Lục chăm xảy ra vấn đề, bất kể là Tiểu Lục hay là những người khác đều sẽ rất bi thảm. Suy nghĩ này nảy lên trong đầu, Phùng Khởi Phi cũng không biết tại sao mình lại có thể kết luận như vậy.

(D: Ảnh bị ngược mà còn không hiểu vì sao bị ngược đó.)

"Vâng." Quả nhiên vẻ mặt Tiểu Lục chân thật hơn rất nhiều.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn sáng, tiểu nhị mở cửa lớn nhà trọ ra, đám khách nhân trên lầu cũng lục tục đi ra. Thỉnh thoảng, cũng có nhân sĩ giang hồ bên ngoài mới tới. Bất kể là người trên lầu xuống, hay là người bên ngoài mới tới, vừa vào trong khách sạn đã có thể cảm nhận được bầu không khí không thích hợp.

"Phùng đại ca?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của một thiếu nữ.

Thanh âm quen thuộc khiến Thủy Lung cũng liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo vàng nhạt, quần dài xanh đậm. Đỉnh đầu và bả vai thiếu nữ đều có chút ẩm ướt, khuôn mặt hồng nhuận, vẻ mặt tươi cười sáng sủa, đúng Yến Phi Anh nàng từng gặp mấy lần.

Đi bên cạnh Yến Phi Anh là Cường Thành và Tần Nhân.

Tầm mắt của Thủy Lung cũng không dừng trên người bọn họ lâu, mà chuyển đến ngoài cửa lớn, thấy bên ngoài mưa nhỏ, cùng với những viên mưa đá nho nhỏ.

Thánh Tôn nhìn theo tầm mắt của nàng, bỗng nhiên đứng dậy.

Hắn khẽ động, vẻ mặt của người trong khách điếm tám phần mười cũng thay đổi. Người mới tới lại cảm giác rõ ràng được đây là dòng biến hóa không rõ, nhất thời cảm thấy không giải thích được, cho rằng xảy ra chuyện gì kì quái.

Thủy Lung cũng nhìn về phía Thánh Tôn.

Thánh Tôn khẽ cười với nàng, đi tới cửa chính, dừng ở trước cửa, ngẩng đầu nhìn mưa nhỏ trên bầu trời rơi xuống.

Khoảng chừng mười mấy giây sau, hắn quay đầu lại nói với Thủy Lung đang ở trong sảnh nhìn ra, "Giờ dậu hôm nay sẽ có tuyết."

Yến Phi Anh ở ngoài của đột nhiên nghe được tiếng hắn, sóng mắt mãnh liệt nhảy lên hai cái, nhìn sang hắn.

Cường Thành vừa vào phát hiện sự khác lạ của nàng, cũng nhìn theo tầm mắt nàng, tầm mắt dừng trên người Thánh Tôn quan sát một vòng liền dời đi, nói với Yên Phi Anh: "A Anh, sững sờ ở đó làm gì."

Yến Phi Anh há miệng, không phát ra âm thanh nào. Nàng nhìn Thánh Tôn, lại nhìn Thủy Lung một chút, phát hiện cái bụng nhô lên của nàng, sắc mặt càng thêm nghi hoặc.

Thủy Lung tự nhiên cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, nhưng không có ý muốn làm quen với nàng, nhìn Thánh Tôn ngoài cửa, đáp: "Biết rồi."

Thánh Tôn trở về, đứng ở bên cạnh nàng, hỏi: "Hôm nay không có việc gì, đến lúc đó đi xem tuyết đầu mùa được không?"

Thủy Lung suy nghĩ một chút, nhìn đôi mắt hắn lóe sáng, vẻ mặt nhu hòa, trả lời: "Được."

Nghe lời hai người nói, Phùng Khởi Phi không nhịn không được: "Lẽ nào các hạ biết xem khí tượng*?"

*观天之术: Chỗ “quan thiên chi thuật” này mình edit thành xem khí tượng cho dễ hiểu hen.

Không chỉ có Phùng Khởi Phi hiếu kỳ, mọi người ở đây kỳ thực cũng rất tò mò. Không giống học võ công có thể tùy ý học được, xem tướng, xem thiên tượng, tính toán tinh tượng *, loại bản lĩnh huyền diệu khó giải thích này cực kỳ hiếm thấy và khó học, không có trời phân thực lực nói căn bản cũng không khả năng học được lại. Tình hình chung hạ, lại loại năng lực này người của, nhất định đều là tri thức uyên bác có đại trí tuệ với lớn người có bản lĩnh.

*看相, 观天象, 算星象: Xem tướng số, xem hiện tượng thiên nhiên, nhìn sao đoán biến hóa vận mệnh.... Ngày xưa những người biết chiêm tinh hay làm quân sư cho các nhà vua rất được tôn sùng, giống như thần ấy ạ.

Thánh Tôn nói với Phùng Khởi Phi cũng không có tốt như vậy nóng nảy, nhất là đối phương còn dạy mãi không sửa, "Xưng hô chuyện gì, cần ta lập lại lần nữa?"

Phùng Khởi Phi vẻ mặt cứng ngắc, di chuyển môi không có thanh âm.

"Phùng đại ca." Yến Phi Anh gọi to một lần nữa, hóa giải tình huống xấu hổ của Phùng Khởi Phi.

Phùng Khởi Phi nhìn ba người Yến Phi Anh, khôi phục khuôn mặt tươi cười, hỏi: "Thì ra là tiểu Anh các ngươi à."

Yến Phi Anh đi tới trước mặt hắn, cười đến xán lạn, "Thật không ngờ gặp Phùng đại ca ở chỗ này, ta còn đang muốn sau khi đến Phi Kính Thiên Sơn rồi đi tìm Phùng đại ca đòi uống rượu, hắc hắc, xem ra là ông trời nghe ta, giúp ta gặp Phùng đại ca sớm như vậy!"

Phùng Khởi Phi vỗ vỗ đầu của nàng, "Vẫn còn là tinh linh cổ quái như vậy."

Yến Phi Anh cười nói: "Phùng đại ca hiện tại có chuyện gì sao? Ngày hôm nay không cho Phùng đại ca say là không được!"

"A Anh." Cường Thành bất đắc dĩ đỡ trán, nhắc nhở Yến Phi Anh không nên quá đắc ý vênh váo.

Yến Phi Anh thè lưỡi, không nói gì thêm.

Phùng Khởi Phi đối cười, nói với Cường Thành: "Không có việc gì, đây mới là dáng vẻ tiểu Anh nên có."

Mấy người đứng chung một chỗ trò chuyện vui vẻ, một tiếng gọi nhàn nhạt bỗng nhiên chen ngang vào, "Tiểu Phi."

Không biết vì sao, lúc nghe thấy tiếng gọi to đó, Phùng Khởi Phi đã vô cùng tự nhiên tự giác quay đầu nhìn về phía Thánh Tôn. Đến khi chạm đến tầm mắt Thánh Tôn, hắn mới hồn nhiên hoàn hồn, sắc mặt hơi đỏ lên.

Tiểu phi? Tiểu... Phi!?

Chính mình đáp lại, quay đầu lại, đây không phải là nói với người khác, "Tiểu phi" chính là gọi mình sao!

Phùng Khởi Phi rất muốn cứng rắn quay đầu lại, sau đó làm như không có gì phát sinh nhanh rời khỏi đây. Chỉ là, hắn không dám, tiếp tục chống lại tầm mắt Thánh Tôn, hắn đã cứng còng tại chỗ, một chút nhúc nhích cũng không có.

"Thu thập đồ trên bàn xong, đem qua đây." Thánh Tôn lạnh nhạt nói, khẽ lôi kéo tay áo Thủy Lung, nắm tay Thủy Lung đi về hậu viện nhà trọ.

Phùng Khởi Phi há miệng, muốn gọi Thánh Tôn lại, thế nhưng chờ bóng dáng Thánh Tôn đã đi mất, hắn cũng không gọi ra được.

Sau một hồi do dự, Phùng Khởi Phi cuối cùng vẫn không dám mặc kệ đồ ở trên bàn không quan tâm, cứ như vậy rời đi làm chuyện của mình.

"Phùng đại ca?" Yến Phi Anh nhìn Phùng Khởi Phi thực sự bắt đầu ra tay thu thập bọc giấy trên cái bàn, vừa đi theo giúp, vừa khẽ hỏi: "Hai vị kia là ai vậy? Vì sao dám nói với Phùng đại ca như thế?"

Phùng Khởi Phi lắc đầu, buồn buồn nói: "Ta cũng không biết." Rồi dặn dò Yến Phi Anh dặn dò: "Bọn họ rất nguy hiểm, tiểu Anh không thể đi trêu chọc biết không?"

"... Nga." Yến Phi Anh như có điều suy nghĩ, gật đầu đáp lời.

Đồ trên bàn rất nhanh được đóng gói kỹ, hai người hộ vệ của Phùng Khởi Phi ngồi ở một cái bàn khác cũng kịp thời đi tới, giúp Phùng Khởi Phi lấy đồ, theo phía sau hắn đuổi theo hai người Thánh Tôn với Thủy Lung.

Hậu viện của nhà trọ Phùng Sơn bố trí sắp đặt phổ thông, lại có cảm giác đẹp tự nhiên.

Phùng Khởi Phi bước nhanh tới, không để ý dưới bầu trời rơi mưa đá nhỏ, cùng nhau đi tới trước một gian gác nghỉ ngơi nhỏ, thấy hai người Thánh Tôn với Thủy Lung ngồi ở bên trong.

Chỉ thấy gác nhỏ đặc biệt thông gió sáng sủa, Thánh Tôn đang đứng trước một án kỷ, cầm bút lông viết gì đó trên giấy. Thủy Lung lại ngồi ở một bên giường quý phi, xung quanh để mấy tấm vải làm bình phong, cách bày biện rất khá, vừa vặn có thể chống gió lạnh, cũng không che khuất tia sáng.

Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, Phùng Khởi Phi không khỏi đã thả chậm bước chân, không biết nên nói cái gì.

"Để đồ xuống." Thánh Tôn không ngẩng đầu nói.

Phùng Khởi Phi liếc nhìn hai người tùy tùng, hai người lấy đồ trong tay đặt trên bàn.

Bầu không khí an tĩnh nhàn hạ, Phùng Khởi Phi lại cảm thấy trái tim bị mèo cào khó chịu không được tự nhiên, không cách nào dự liệu khiến tâm tình của hắn không khỏi phiền não.

Lúc này Thánh Tôn ngẩng đầu, cầm giấy tuyên thành viết xong đi tới, đưa cho Phùng Khởi Phi hỏi: "Nhìn." (D: Thánh Tôn đại nhân kiệm lời ghê gớm).

Sau đó hắn mặc kệ phản ứng của Phùng Khởi Phi, cầm lấy cái gói trên bàn, một chút đã chọn trúng một gói trong đó mở ra, lấy bao tay giữ ấm lông xù ấm áp tròn tròn đến cho Thủy Lung.

Thủy Lung tránh né, cười nói: "Không có tay làm sao lật sách."

Nàng thấy chỗ này vị trí tốt, không khí tốt, lúc rảnh rỗi thường đến đây đọc sách.

"Ta giúp nàng lật." Thánh Tôn đã sớm biết, cho nên trả lời lưu loát, hiển nhiên là đã sớm nghĩ xong đáp án.

Sau khi bao kĩ hai tay, hắn lại giày đệm lông nhung ra, lót hai tầng trong giày nhung mới mua lại đưa tay vào thử xoa bóp hai cái, sau khi cảm thấy cảm giác mềm mại và ấm áp độ đều thích hợp, xoay người đứng trước mặt Thủy Lung.

Phùng Khởi Phi đọc hết phân nửa nội dung trên giấy tuyên thành, vẻ mặt đã tức giận không ngừng được, siết chặt giấy tuyên thành trong tay, tức giận ngẩng đầu nhìn Thánh Tôn, lại đúng lúc thấy Thánh Tôn ngồi xổm trước mặt Thủy
Lung, đư tay cởi giày cho nàng, trong nháy mắt khiến hắn chấn kinh đến mức trừng mắt há miệng, sớm đã quên mất những câu hỏi mà bản thân muốn hỏi.

Hai chân Thủy Lung đi bộ bít tất trắng nõn, cũng không cần lo lắng da thịt của nàng sẽ bị người nhìn thấy.

Thánh Tôn rất tự nhiên cầm hai chân nàng, xỏ vào trong giày, sau khi giúp nàng cột chắc dây giày, dùng ngón tay ấn lên đầu mũi giày mềm, ngẩng đầu nói với Thủy Lung: "Mềm không? Ấm không?"

Nụ cười của hắn thuần túy ấm áp nhẹ nhàng đến mức có thể nhận ra vẻ lo lắng nồng đậm, rõ ràng là đang trong một dung nhan hết sức bình thường, lại làm cho người khác cảm giác sinh ra một loại tuyệt sắc vô song.

Phùng Khởi Phi thiếu chút nữa không nhịn được tự mình tát mình một bạt tai, tự mình chứng minh thật giả của một màn trước mắt này.

Vị nam tử này ôn nhu trong suốt như tuyết như ngọc, khiến bản thân mình là nam tử nhìn đến trong lòng nhộn nhạo, không khỏi sinh ra cảm động ấm áp vô tận, thật không thể tưởng tượng đây nam tử nam tử kiêu ngạo trước đó sao!

Hắn lại vì một nữ tử mà hạ mình, tự mình cởi giày cho một nữ tử, làm ra loại hành động tổn hại tự ái... Không, hắn cũng không tự mình tổn hại tự tôn, dù cho làm việc tầm thường như vậy, vẫn khiến người ta cảm thấy hắn một thân thanh cao quý khí, hắncao cao tại thượng như trước không cho nhìn gần. Nhìn xem hắn như trước, sẽ không ai cảm thấy hắn hèn mọn, càng không có người lại gần nhìn hắn, ngược lại sẽ sinh ra một loại cảm giác tự ti phức tạp không nói rõ được, nhìn nụ cười của hắn, tràn vào nội tâm gần như muốn chìm đắm vào những ấm áp tỏa ra.

Ngay cả những người đứng xem cũng có thể sinh ra cảm giác tâm tình mãnh liệt như vậy, như vậy người bị nam tử ôn nhu này đối đãi sẽ cảm thấy thế nào?

"Ừm." Thủy Lung nói một tiếng ngắn gọn như vậy đáp lại.

Phùng Khởi Phi sinh ra một tâm tình bất mãn không rõ, là vì Thánh Tôn bênh vực kẻ yếu, cảm thấy Thủy Lung phản ứng quá nhạt nhẽo rồi.

"Chỉ là..." Thủy Lung loạng choạng đứng lên, đôi mắt chứa nụ cười nhìn Thánh Tôn, "Như thế rất nặng nề, khó đi đường."

Mọi thứ đều cũng có giá của nó, giày này tuy rằng rất mềm rất ấm, chẳng qua thật sự mà nói có chút "nặng nề" rồi.

Thánh Tôn cười đến thuần lương: "Ta có thể ôm nàng."

Thủy Lung cười mà không nói.

Thánh Tôn mím môi một cái, còn nói: "Cũng có thể đỡ nàng."

Thủy Lung lại "Ừm" một tiếng, rốt cuộc cũng đáp lại.

Tất cả tự nhiên như thế, tự nhiên khiến người khác người bên ngoài không nói chen vào, càng không có tư cách đi đánh giá bọn họ ai đúng ai sai, ai đúng ai sai.

Tâm tình bất mãn của Phùng Khởi Phi đột nhiên biến mất nhanh chóng không giải thích được.

Hay là tất cả vốn nên như vậy, nếu không còn có thể như thế nào đây? Chẳng lẽ muốn cô gái kia cảm động chảy nước mắt? Hay là kích động vạn phần? Hay là thụ sủng nhược kinh*? Không đúng không đúng, ngược lại dáng dấp không quan tâm hơn thua này mới là tự nhiên, chân thực nhất.

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà sợ hãi.

Tuy rằng, hắn vẫn ở chỗ cũ bị việc làm của Thánh Tôn chấn kinh đến không cách nào tỉnh lại.

"Nhìn xong rồi?." Một thanh âm quen thuộc kéo thần trí của Phùng Khởi Phi trở về.

Phùng Khởi Phi thấy Thánh Tôn không biết đã đứng ở trước mặt mình lúc nào, mấp máy môi, giọng nói có chút khàn khàn, "Các hạ..." Vừa mới mở miệng, hắn đã cảm thấy ngực khó chịu, người bay ra khỏi gác nhỏ, rơi xuống trong cơn mưa nhỏ ở bên ngoài.

"Thiếu chủ!" Hai người tùy tùng nhìn thấy một màn này, lập tức đi tới chỗ Phùng Khởi Phi, chậm rãi đi tới chỗ Thánh Tôn như lâm đại địch.

Dưới bầu trời mưa nhỏ đụng tới nội lực Thánh Tôn phát ra trước đó bốc hơi lên.

"Điều thứ nhất viết chuyện gì?" Thánh Tôn nhẹ nhàng nói với Phùng Khởi Phi.

Phùng Khởi Phi che ngực, khẽ ho khan hỏi: "Xưng hô không được sai lầm."

Đôi mắt Thánh Tôn trong mưa bụi càng lộ ra vẻ trong suốt, nhưng cũng mông lung không rõ, "Ta không cần ngươi hộ chủ như bọn họ, chỉ cần trên đường đi lao động một chút."

Phùng Khởi Phi mím môi không nói

"Thường ngày được hầu hạ quen, nên hiểu được hầu hạ người khác nên làm những gì."

Phùng Khởi Phi vẫn như trước không nói.

Không ai thấy bóng dáng Thánh Tôn, chớp mắt hắn đã đi tới bên cạnh Phùng Khởi Phi, nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Không trả lời câu hỏi của chủ tử, là thất trách nhỉ."

Phùng Khởi Phi bị dọa đến tóc gáy trong nháy mắt dựng đứng, lảo đảo lui về phía sau.

Thánh Tôn duỗi chân một cái, khiến hắn ngã trên mặt đất.

Phùng Khởi Phi bị nước bẩn dính đầy người, nhất thời không nhịn được buồn bực, tức giận nói: "Ngươi khinh người quá đáng!"

Thánh Tôn dễ dàng đánh bay hai người tùy tùng hộ chủ ra ngoài, ngồi xổm xuống khiến tầm mắt ngang hàng với Phùng Khởi Phi, nghi hoặc hỏi: "Nhận thức ta là việc chính, chỉ cần mấy ngày làm chân chạy một chút, làm việc đoan chính một chút, là có thể có vị trí minh chủ võ lâm, buôn bán tốt như vậy vì sao không muốn?"

Thái độ của hắn quá ôn hòa, khiến Phùng Khởi Phi quên mất nguy hiểm, theo tâm ý lạnh lùng nói: "Ngươi nói giúp ta trở thành minh chủ võ lâm thì nhất định có thể trở thành minh chủ võ lâm sao?"

"Đúng."

Phùng Khởi Phi ngây ngẩn cả người, đối phương trả lời vừa bình tĩnh lạnh nhạt vừa nhanh chóng, mạnh mẽ tự tin khiến hắn lại một lần nữa cảm thấy, chỉ cần đối phương nói có thể thì nhất định là có thể.

Thánh Tôn mỉm cười hỏi: "Biết nên làm như thế nào rồi sao?"

Phùng Khởi Phi mím môi, ánh mắt phức tạp khẽ hỏi: "Như vậy các ngươi tính toán quan hệ hợp tác, vì sao không phải là..."

Áp lực kinh khủng đập vào mặt khiến lời nói dở của Phùng Khởi Phi bị đánh gãy, sắc mặt hắn tái nhợt đổ mồ hôi liên tục, trừng mắt kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt đột nhiên thay đổi.

"Hợp tác?" Khóe miệng Thánh Tôn kéo lên khinh thường, chậm rãi đứng lên, "Ngươi có tư cách gì hợp tác cùng ta, hay là ngươi cho rằng ngươi có thể làm chuyện gì cho ta hài lòng?"

Phùng Khởi Phi há miệng, nói không nên lời. Hắn ngay cả đối phương là ai, đối phương muốn cái gì cũng không biết, có thể hứa hẹn cho đối phương chuyện gì chứ!

"Hay là ngươi còn không rõ lắm, ta cũng không phải không phải ngươi thì không thể." Thánh Tôn một bộ biểu tình "Ngươi cho là mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao?"."Chọn trúng ngươi, chẳng qua là trùng hợp ngươi xuất hiện trước mắt của ta mà thôi."

Phùng Khởi Phi vừa tức giận vừa tự ti, còn xóa sạch sợ hãi tiềm tàng sâu nhất, môi hơi run.

"Cuối cùng hỏi ngươi một lần nữa, biết nên làm như thế nào rồi sao?" Thánh Tôn nhàn nhạt hỏi.

Một giây, hai giây, ba giây, không trả lời.

Chân Thánh Tôn đạp về phía mặt Phùng Khởi Phi, nhẹ nhàng nói nhỏ, như Giang Nam mưa bụi vậy mềm nhẹ vừa mỏng lạnh, "À, không biết thì thôi vậy."

"Đã biết! Ta đã biết ——!" Giọng nói vừa kinh khủng vừa khàn khàn.

Đế giày dính nước mưa cách mặt Phùng Khởi Phi không quá ba cm, thậm chí một giọt nước bẩn rơi vào trong miệng Phùng Khởi Phi đang thở dốc, Phùng Khởi Phi lại như không có cảm giác, mở to hai mắt nhìn, vừa kinh sợ vừa khẩn cầu nhìn Thánh Tôn.

"À." Trên mặt Thánh Tôn lộ ra một tia tiếc nuối, chậm rãi thu hồi chân, khẽ lắc đầu nới với Phùng Khởi Phi: "Biết sớm một chút không phải tốt rồi sao, không cần tìm ngược."

Phùng Khởi Phi: "..."

Hắn đã vô lực phản bác, trái tim gần như không thể phụ trách.

(da jia hao: Chào cả nhà. Hôm nay mình hết bận đợt 1, từ hôm nay sẽ cố gắng 2 ngày 1c phục vụ cả nhà. Tuy nhiên là "cố gắng" chứ không "hứa" nhé, m còn bận chăm Bấy Bi nên không hứa và cũng không có lịch đăng được.) Mong mọi người ủng hộ nhie nhie. Tung hoa, tung hoa mừng em trở lại....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện