Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Thắng được xinh đẹp


trước sau

Núi rừng hoang vu thỉnh thoảng truyền tới tiếng dã thú gầm lên. Có lẽ là do Dụ Thú Tán của Lục hoàng tử đã phát huy tác dụng, dã thú kêu gào càng lúc càng nhiều.

Dụ Thụ Tán giúp người ta không cần chủ động đi tìm con mồi, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nếu như bị dã thú bao vây, dứt khoát không phải là chuyện tốt.

Vèo.

Mũi tên phá không, xuyên qua rừng rậm dày đặc. Bắn trúng một con rắn màu xanh đậm đang quấn quanh ẩn trên thân cây. Mũi tên cắm vào giữa đầu rắn bảy tấc, làm cho con rắn không có khả năng sống tiếp.

Tuấn mã đỏ thẫm chạy thoát ra khỏi rừng rậm, hai người cưỡi trên mình con ngựa này, ánh mặt trời heo hắt chiếu vào trên người họ, cảm giác phong thái của cả hai nhàn nhã vô cùng.

Trưởng Tôn Vinh Cực chậm rì rì vẫy nhẹ dây cương, làm cho con ngựa bước đi thong thả, nhẹ nhàng chậm chạp bước, đi lại ở trong rừng. Giống với bộ dạng của chủ nhân đang ngồi trên lưng nó: chán chường, uể oải, có một không hai. Quả nhiên là, người nào xứng thú cưỡi đó (1), đáng thương con tuấn mã, ‘đường đường là một đại soái mã’ lại bị nô dịch thành con ngựa lười, mất mặt nhà ngựa!!!!

Con mồi tự nhiên sẽ được ám vệ mang đi, Thủy Lung cùng Trưởng Tôn Vinh Cực không thèm để ý.

Núi rừng không nhỏ, dù là con ngựa đi với tốc độ chậm rãi. Thời gian không ngắn cũng để cho hai người đi sâu vào trung tâm.

“Ồ.” Thủy Lung bỗng nhiên chuyển hướng cung tiễn, đem mũi tên cực nhanh bắn đi ra.

Chỉ thấy mũi tên mới bay ra, còn không có vào trong rừng, liền cũng một cây mũi tên màu đen khác đụng nhau, hai cái triệt tiêu sức lực của nhau, rơi xuống mặt đất. Lập tức, Thủy Lung bắn ra một mũi tên khác vào rừng. Trong tai liền nghe thấy một tiếng kêu rên bị đè nén hết sức, giống như có cái gì đó ngã xuống đất.

“Con mồi thông minh so với dã thú không có man rợ thú vị hơn, đúng không?” Thủy Lung quay đầu lại cười khẽ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vào đôi mắt hắc diệu thạch sáng rực của nàng, cảm nhận sự thoải mái tự tin bên trong đó. Đáy lòng vốn bình tĩnh như nước hồ thu của hắn giống như bị một viên đá ném vào, từng cơn sống lăn tăn, nhộn nhạo.

“Ngươi tin ta sao?” Âm thanh từ trước đến nay để lộ vẻ lười biếng, không có gì đáng kể, còn có một chút không tin.

Thủy Lung sang sảng nói: “Hiện tại chúng ta là một đội.”

Nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, môi có chút bị khô. Biểu lộ một cái tươi cười mềm nhẹ, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Huynh đệ, không muốn chơi đùa sao?”

Trưởng Tôn Vinh Cực mắt ánh phát sáng, con ngươi dời từ đôi mắt của nàng xuống cái đầu lưỡi ướt át đang liếm liếm trên môi, cùng với đôi môi đỏ au đang hoạt động hé mở lại đóng lại liên tục, cảm thấy trái tim cũng theo đó mà ngừng một nhịp. Cảm nhận không sâu sắc, lại mới lạ, đặc biệt.

“Ta không phải huynh đệ của ngươi.” Trưởng Tôn Vinh Cực kéo chặt dây cương, đôi mắt trong suốt mênh mông hơn cả trời xanh lướt qua rừng rậm xanh biếc, khinh thường nói: “Một đám sâu bọ vô dụng, dùng để pha trò cũng không đủ tư cách.”

Nói thì nói như như thế, nhưng hắn không có chừa cơ hội cho người ta ra tay, thân thể nhanh hơn suy nghĩ, dùng sức phất dây cương. Tuấn mã vẫn một mực lười biếng đột nhiên hí vang lên, phi nước đại đi ra ngoài.

Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ở ngoài sáng, kẻ ám sát ở trong tối. Chính là hai bên đều tự cho rằng mình là thợ săn, còn đối phương là con mồi.

“Về phía trước, hướng đông nam mười ba…” Thủy Lung còn chưa nói dứt câu, phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực đã sớm thúc ngựa về vị trí mình muốn chỉ rồi. Nói một nửa, nàng đặt tên lên cung, giương cung, bắn tên một loạt động tác nhưng không tới một giây, tên như cầu vòng bay vào trong rừng, lại một âm thanh kêu rên ngã xuống đất.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng dịch dây cương, con ngựa bị lực mạnh lôi kéo, vó trước giơ cao lên, ám khí đúng lúc bắn ra cách nó không xa.

Thủy Lung không cần điều chỉnh tư thế ngồi của mình, Trưởng Tôn Vinh Cực ở sau lưng nàng cũng dán chặt đi lên, vừa lúc ổn định thân thể của nàng. Ba mũi tên lên cung, hung ác bắn ra, từ âm thanh nghe tới, cũng là một trong số những người tới ám sát ẩn núp trong rừng cây.

Lúc này, bóng ngựa rơi xuống đất. Dường như tuấn mã bị hoảng sợ cho nên cắm đầu chạy về phía trước.

Thủy Lung nghe thấy tiếng xé gió bay đến, người liền nghiêng sang một bên lộn đi, thể hiện ra một thân thể mềm dẻo không thể tưởng tượng nổi. Một ngân châm độc từ ngọc giản bay qua trước mặt nàng, thân thể của nàng ở trên không lộn vòng một cái, xoay tròn, tay duỗi về phía trước, cần mượn lực.

Tay của Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tới đúng lúc, không chần chừ một giây liền nắm lấy tay nàng, hơi dùng lực kéo Thủy Lung trở về chỗ cũ, thuận tay đem mũi tên đặt lên cung tên nàng đang cầm, nắm tay của nàng kéo cung, trong nháy mắt bắn ra.

Hết thảy các động tác đều giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động thật giống như đã tập luyện qua vô số lần.

Ánh mắt hai người vừa vặn hướng về nhau, đáy lòng cùng lúc dâng lên một luồng rung động kỳ lạ. Cái loại ăn ý như phúc chí tâm linh (2) này, đối với người mới quen biết không tới một ngày như bọn họ mà nói, thật sự rất mới lạ.

Trong lòng của Thủy Lung không khỏi dâng lên một loại tâm tình tinh tinh tương tích (3), đối với Trưởng Tôn Vinh Cực, xác thực nảy sinh ấn tượng tốt.

Trước kia, nàng làm đầu lĩnh của tổ chức Long Lân. Bên dưới, mọi người đều nghe theo mệnh lệnh của nàng, nhưng không có ai có thể phối hợp ăn ý với nàng như vậy.

Ở chỗ tối, Phong Giản đứng đó nhìn xem
líu lưỡi, nói không nên lời. Nếu không phải hắn đã biết rõ trước kia hai người Trưởng Tôn Vinh Cực cùng Bạch Thủy Lung chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết nhau thì hắn cũng thật hoài nghi hai người này đã sớm hợp tác nhiều năm.

Sau nửa nén hương thời gian, trên bầu trời có một đạo khói lửa dấy lên. Đây là dấu hiệu báo tin cuộc thi săn bắn kết thúc.

Sau khi khói lửa dấy lên, đồng thời mấy sát thủ ám sát Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung cũng bắt đầu biến mất không dấu vết. Làm cho người ta không thể không hoài nghi.

Chỉ là Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung cũng không phải người bình thường. Bất kể là Bạch Thủy Lung đời trước hay Trưởng Tôn Vinh Cực, đều là người hàng năm bị thích khách làm phiền, đối với việc bị ám sát đã sớm không còn kinh sợ. Câu hỏi có liên quan đến người nào sai sát thủ tới, Thủy Lung không vội truy xét, Trưởng Tôn Vinh Cực lại càng không có hứng thú tìm hiểu.

Trên đường trở về, Trưởng Tôn Vinh Cực khôi phục lại dáng vẻ lười biếng nhưng không tiêu cực. Thậm chí, con người lúc nãy bị kích thích cũng lười biếng đi thong thả.

“Người đời đều biết Vũ vương của Tây Lăng vương triều ôn tồn lễ độ, hành động nghĩa hiệp như gió, nhưng có bao nhiêu người biết tài nghệ cưỡi ngựa bắn cũng của hắn cũng cao không kém.”

“Phía trước mới nói trên núi có hổ, nay liền hiện ra trước mắt mọi người.”

“Lục hoàng tử đúng là có bản lĩnh rất cao, con báo này cũng không thể khinh thường.”

“Tô tiểu thư, uống trà an thần có khỏe lại chưa?”

Tuấn mã đi ra khỏi cánh rừng đến chỗ nghĩ ngơi, liền có thể nghe được âm thanh nói chuyện phiếm.

“Võ vương thúc đã trở lại.” Ánh mắt sắc bén của Ngũ hoàng tử nhìn hai người.

Tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực cùng xuống ngựa.

“Không biết Võ vương cùng Bạch đại tiểu thư có săn được con mồi nào không?” Phương Tuấn Hiền híp mắt, cặp mắt như đao mỏng dường như quét lên người Thủy Lung, giống như muốn nhìn thấu nàng.

Lục hoàng tử vội vàng nói: “Vương thúc nhất định có thu hoạch khá lớn.”

Mọi người âm thầm cười nhạo ở trong lòng.

Mãnh hổ hung tàn trong núi đều bị Vũ vương săn bắn, Võ vương có thu hoạch được nhiều, cũng không sánh bằng Vũ vương.

Trưởng Tôn Vinh Cực không có lòng so đo cao thấp với bọn họ, đang muốn đi ra ngoài đột nhiên lại dừng lại, vỗ vỗ tay.

Phong Giản hiểu ý của hắn, chỉ thị ám vệ đem mấy con mồi bắt được để lên bàn.

Lúc đầu đưa lên trước mặt bọn họ là thỏ, rắn, hươu, nai mấy con mồi không lớn không nhỏ. Đám người này cũng xum xoe, nịnh nọt. Nhưng mà, sau khi thấy từng cái thi thể của hắc y nhân được ném lên, bọn đều nghẹn họng, yên tĩnh không có tiếng động.

Tổng cộng mười người, mỗi người đều bị trúng một mũi tên mà mất mạng, có thể thấy rằng người bắn tên tài nghệ rất cao.

“Ai thắng?” Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên.

Giọng nói nghe như mỏng manh khiến cho người ta thấy hắn không để ý, nhưng ánh mắt u ám, tăm tối mang theo khí thế bức người.

Phong Giản đỡ trán, thầm nghĩ: Chủ nhân như thế nào lại để ý thắng thua trong mấy trận đấu vớ vẩn này chứ? Vẻ mặt cũng thật sự là nghiêm túc nữa.

“Vương thúc săn được nhiều mồi nhất, con mồi lại có sức mạnh cực lớn, trò chơi này đương nhiên là vương thúc thắng.” Âm thanh ôn nhuận của Trưởng Tôn Luu Hiến vang lên, nhìn thi thể thích khách trên mặt đất, ánh mắt đung đưa khẽ biến không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Vương huynh nói rất đúng, người thắng là vương thúc.” Lục vương gia cũng cười phụ họa.

Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Thắng được xinh đẹp không?”

Thủy Lung đứng một bên nghe được hắn hỏi, ánh mắt chợt lóe, kinh ngạc nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó, nhoẻn miệng cười: “Xinh đẹp.”

Nếu nói trận săn bắn này có xinh đẹp hay không, chỉ có người tự mình trải nghiệm như Thủy Lung mới có tư cách trả lời.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe xong đáp án của nàng, nhìn nàng tươi cười một hồi, thản nhiên gật đầu, trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, rõ ràng không có dự định nghe câu trả lời của những người khác.

Phong Giản có phát hiện quỷ dị, khóe môi của chủ nhân nhà mình giống như có chút ý cười? Tâm tình hình như cũng rất tốt.

———————————————————————————————————-

(1) Chủ nào thì tớ đó =]] ở đây chỉnh lại thành chủ nào thì thú đó.

(2) Là một thành ngữ danh từ, ý tứ là người vận khí tới , tâm cũng biến thành linh xảo

(3) là chỉ tính tình, chí thú, cảnh ngộ giống nhau người lẫn nhau yêu mến, đồng tình, ủng hộ .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện