Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Những Cái Tên Không Thể Nào Biết Đến


trước sau

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, bàng hoàng đến nỗi không thể thốt nên lời. Cô chưa từng nghĩ Âu Dương Thiên Thiên thật lại bị mất trí nhớ, vậy nên bây giờ không biết phải làm gì cả, cũng không thể tính toán được những điều sắp xảy ra.

 

 

Phần kí ức đó quá kì lạ, còn cho cô cảm giác không hề tốt đẹp nữa. Nếu như tiếp nhận nó.... cô sợ... mình sẽ vén màn một bí mật nào đó to lớn đã bị che giấu mất.

 

 

Cô sẽ chịu nổi chứ? Và nó có nguy hiểm hay không? Thật khó xác định!

 

 

"..."

 

 

Sự im lặng của cô gái khiến Mã Nhược Anh ở phía đối diện trở nên lo lắng, liền lên tiếng gọi:

 

 

- Thiên Thiên, em không sao chứ?

 

 

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đáp:

 

 

- Em ổn. Chỉ là....

 

 

Cắn đôi môi run rẩy, Âu Dương Thiên Thiên dè dặt hỏi:

 

 

- Chị Nhược Anh, chị có thể giúp em một chuyện không?

 

 

Người phụ nữ cau mày, nghi hoặc hỏi ngược lại:

 

 

- Em muốn chị không nói với Vô Thần chuyện này?

 

 

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu thừa nhận:

 

 

- Vâng. Em vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra và thứ gì đang ở trong đầu em nữa, mọi kí ức cũng còn quá mơ hồ và vụn vặt, em cảm thấy... trước khi chuyện này trở nên rõ ràng hơn, thì đừng nên cho Âu Dương Vô Thần biết. Em sợ anh ấy lo lắng. Chị cũng biết tính anh ấy mà... phải không?

 

 

"..."

 

 

Đến lượt Mã Nhược Anh im lặng vì những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên, cô cắn răng, ánh mắt đảo qua lại như có chút suy nghĩ. Vài giây sau, cô mới lên tiếng:

 

 

- Được rồi. Tạm thời chị sẽ không nói cho Âu Dương Vô Thần biết chuyện của em, nhưng mà Thiên Thiên.... nếu có chuyện em không thể kiểm soát được xảy ra, thì hãy hứa là gọi cho chị ngay nhé. Tuy chị không có chuyên môn về việc này, nhưng chị sẽ tìm cách giúp em. Biết chưa?

 

 

Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục gật đầu, đáp:

 

 

- Vâng, em biết rồi.... Em cúp máy đây.

 

 

Dứt lời, cô hơi buông thỏng tay, để chiếc điện thoại rơi tự do xuống giường, tự động tắt màn hình.

 

 

Rũ mắt, Âu Dương Thiên Thiên thở dài một hơi. Sau đó cô lại ngước đầu lên, gương mặt hiện rõ sự bối rối và bất an.

 

 

Giây tiếp theo, Âu Dương Thiên Thiên đứng dậy, cô rời giường và tiến về phía chiếc gương đối diện, nhìn thẳng vào hình ảnh của mình phản chiếu trong đó. Hơi nghiêng đầu, cô đưa tay lên sờ vào hình xăm trên mang tai mình, lẩm bẩm nói:

 

 

- Rốt cuộc thứ này là gì? Nó mang ý nghĩa gì chứ? Bao nhiêu con người xuất hiện trong kí ức.... cũng đều chỉ xoay quanh cái tên của nó? Lông vũ... tuyệt sắc?

 

 

====================================

 

 

Âu Dương Vô Thần trở về không lâu sau đó, thế nhưng vừa bước vào đại sảnh, anh liền bị Kỳ Ân chặn lại.

 

 

- Cậu chủ! - Người phụ nữ lên tiếng gọi trước.

 

 

Âu Dương Vô Thần dừng chân, nhăn mặt hỏi:

 

 

- Cô làm gì vậy?

 

 

Kỳ Ân nghe thấy, nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc, nói:

 

 

- Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nói với ngài. Liên quan đến Nhị tiểu thư, rất quan trọng.

 

 

Ba từ "Nhị tiểu thư" vừa vang lên, ngay lập tức làm sự chú ý của người đàn ông tập trung đến mức tối đa. Anh mở lớn mắt, hỏi với giọng khác hẳn:

 

 

- Thiên Thiên có chuyện gì? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?

 

 

Kỳ Ân lắc đầu, nhỏ tiếng trả lời:

 

 

- Không cậu chủ, Nhị tiểu thư hiện tại rất ổn, cô ấy đang ở trong phòng và không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng mà....

 

 

Đột nhiên ngưng lại một chút, Kỳ Ân liếc mắt, dè dặt nhìn xung quanh, rồi nói tiếp:

 

 

- Ở đây không tiện để nói chuyện này, nếu trước mắt cậu chủ không có việc gì quan trọng, xin hãy dành cho tôi vài phút. Chúng ta vào thư phòng của ngài để tôi có thể nói rõ hơn.

 

 

Âu Dương Vô Thần nghe vậy, nhăn mày quát khẽ:

 

 

- Còn chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện của Thiên Thiên. Đi mau!

 

 

Nói rồi, anh nhấc chân bước đi về phía một căn phòng gần đó. Kỳ Ân quay đầu nhìn Eira và Sherry phía sau, gật đầu như thầm ra hiệu hãy chú ý canh gác cẩn thận, đừng để Âu Dương Thiên Thiên biết được. Hai cô gái cũng nhìn cô gật đầu lại, sau đó cả ba cùng chia nhau rời đi.

 

 

...

 

 

Vào bên trong thư phòng, Âu Dương Vô Thần không giữ được sự kiên nhẫn, lên tiếng:

 

 

- Rốt cuộc đã có chuyện gì? Mau nói đi.

 

 

Kỳ Ân cũng không tỏ ra vòng vo nữa, cô nhanh chóng thuật lại mọi chuyện với anh, và đương nhiên không quên kể cả những thứ cô đã nghe thấy.

 

 

....

 

 

- ..... Chuyện là như vậy, thưa cậu chủ. Nhị tiểu thư dạo gần đây thường xuyên bị đau đầu không rõ lý do, chính cô ấy cũng không biết tại sao lại như vậy. Hơn nữa, lần đau gần đây nhất đã khiến cô ấy ngất xỉu, hoàn toàn rơi vào trạng thái không thể kiềm chế được. Mặc dù Nhị tiểu thư không cho phép bất kì ai tiết lộ với ngài chuyện này, nhưng mà.... tôi cảm thấy ngài nên biết, bởi vì tình trạng của Nhị tiểu thư đã trở nên tệ hơn rồi.

 

 

Âu Dương Vô Thần nghe xong những lời mà người phụ nữ nói, anh đảo mắt, hỏi với giọng lo lắng:

 

 

- Bắt đầu từ lúc nào? Cơn đau đầu của Thiên Thiên?

 

 

Kỳ Ân mím môi, lắc đầu đáp:

 

 

- Tôi không biết, nhưng lần tôi nhìn thấy đầu tiên thì là khoảng hai ngày trước, lúc đó Nhị tiểu thư ở ngoài hoa viên, đang đi thì tự dưng lên cơn đau đầu và choáng váng đến mức sắp ngã xuống đất. Lúc đó cô ấy chỉ bảo thấy mệt nên muốn lên phòng nghỉ ngơi, tôi cũng đã nói với ngài về chuyện này rồi.

 

 

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, nhớ lại điều đó, anh thầm nghĩ.

 

 

Đúng rồi, khi Kỳ Ân nói với anh chuyện Âu Dương Thiên Thiên tỏ ra không khỏe, anh đã lên phòng và hỏi cô ấy. Ngay tối hôm đó.... Nhưng mà Âu Dương Thiên Thiên lại tỏ ra bình thường, không lẽ... cô ấy ngay từ đầu vốn đã muốn giấu anh chuyện này?

 

 

Người phụ nữ cắn môi, do dự vài giây rồi tiếp tục lên tiếng:

 

 

- Và còn một chuyện nữa cậu chủ, ngày hôm nay, khi Nhị tiểu thư lên cơn đau đến mức ngất đi, trong lúc hôn mê, cô ấy có lẩm bẩm một vài cái tên. Tôi không nghe rõ hết, nhưng mà.... trong số đó có tên của phu nhân Mary.

 

 

- Cái gì? - Âu Dương Vô Thần dường
như thốt lên ngay sau đó, anh không thể tin được điều mà Kỳ Ân nói, theo bản năng lặp lại một lần nữa:

 

 

- Mary? Mary FirstFlo?

 

 

Kỳ Ân gật đầu, khẳng định một cách chắc chắn:

 

 

- Vâng, là Mary FirrstFlo - nữ chủ của gia tộc Bush hiện tại. Sở dĩ tôi biết cô ấy đang nói về phu nhân Mary, là vì... Nhị tiểu thư còn nhắc tới một cái tên đi kèm... là David. Tôi đoán cậu chủ nghĩ đến ai mà phải không? David Bush - gia chủ đứng đầu hiện tại của gia tộc Bush.

 

 

"...."

 

 

Âu Dương Vô Thần đứng hình trước những lời của người phụ nữ, anh hoàn toàn câm nín không biết phải nói gì nữa. Bởi vì... David Bush - gia chủ đứng đầu hiện tại của gia tộc lớn nhất nước Mỹ... chính là cha ruột của anh. Còn Mary FirstFlo... là mẹ kế của anh....

 

 

Điều đáng ngạc nhiên hơn cả, là tại sao Âu Dương Thiên Thiên lại biết đến hai cái tên này chứ? Cô ấy làm sao có thể.....?

 

 

Kỳ Ân nhìn biểu hiện của người đàn ông, biết rằng anh đang rất sốc khi nghe được những điều này, nhưng chính cô cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, khi điều đó là sự thật.

 

 

Nói một cái tên Mary thì rất bình thường, có đến hàng ngàn người trên thế giới mang tên Mary, nhưng mà... nếu nói thêm một chữ David nữa, thì chắc chắn chỉ có thể là cặp đôi quyền lực nhất nước Mỹ mà thôi. David Bush và Mary FirstFlo. Điều này không thể nhầm lần được.

 

 

Là chính tai cô nghe được, là chính mắt cô nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên mấp máy môi hai cái tên đó trong lúc bất tỉnh. Vậy nên, nó hoàn toàn chính xác. Âu Dương Thiên Thiên biết về hai con người đó!

 

 

Âu Dương Vô Thần thở một hơi nặng nề, ấn đường anh sớm đã cau lại, vô thức cảm thấy khó hiểu trước tình thế hiện giờ. Liếc mắt, anh hỏi:

 

 

- Ngoài những điều đó, thì còn gì nữa không?

 

 

Kỳ Ân lắc đầu, thành thật trả lời:

 

 

- Không còn nữa, thưa cậu chủ. Đó là hai cái tên gây chú ý nhất rồi.....

 

 

Dừng một chút, như nhớ ra gì đó, Kỳ Ân liền nói tiếp:

 

 

- À không, vẫn còn một cái tên nữa. Ngoài phu nhân Mary và gia chủ David được nói tới, thì Nhị tiểu thư còn nhắc đến một cái tên khác....

 

 

Hơi cau mày, cô nheo đôi mắt đen láy, cố gắng nhớ ra điều đó:

 

 

- Hình như là tên một người phụ nữ, cái tên nghe rất lạ..... là.... Aurora... Đúng rồi, chính là Aurora.

 

 

Kỳ Ân vừa dứt lời, đột nhiên người đàn ông phía trước mặt cô di chuyển. Đột ngột sải một bước dài đến trước mặt Kỳ Ân, Âu Dương Vô Thần đưa tay lên nắm lấy bả vai cô, gằn giọng lên tiếng:

 

 

- Cô nói gì? Aurora? Cô chắc là Thiên Thiên nói ra cái tên này chứ?

 

 

Kỳ Ân mở to mắt nhìn Âu Dương Vô Thần, có chút ngạc nhiên khi thấy anh chú ý đến điều này. Cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình dùng sức, cô lắp bắp đáp:

 

 

- Vâng, tôi chắc chắn. Bởi vì.... cái tên này rất lạ, dường như không phải là tên của người Mỹ, cũng không có họ rõ ràng hay quan hệ gì với những cái tên trước đó, thế nên tôi có nhớ nó. Hơn nữa.... cô ấy lặp lại cái tên này rất nhiều lần, dường như rất để ý đến người này.

 

 

Âu Dương Vô Thần đảo mắt, đôi con ngươi đầy rẫy sự ngạc nhiên, anh buông tay, hơi lùi về phía sau vài bước, lẩm bẩm nói:

 

 

- Không thể nào, Aurora, sao Thiên Thiên có thể biết được cái tên này? Mary là tên mẹ kế của tôi, nhưng Aurora... là tên mẹ ruột của...

 

 

- Cậu chủ! - Ngay lúc đó, đột nhiên cánh cửa phòng bật mở ra, Sherry xuất hiện trong căn phòng, nhìn về phía Âu Dương Vô Thần, thái độ có chút vội vã, lên tiếng:

 

 

- Cậu chủ, người của Hứa gia đến!

 

 

*Lịch ra chap cho những ngày sắp tới là một ngày một chap nha. Nếu rãnh Tiêu sẽ viết nhiều hơn.

*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha.

 

 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện