Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Vượt quá giới hạn


trước sau

“Lung tỷ tỷ, buổi tối ngày hôm qua có sao không ạ?” Mộc Tuyết một bên chải tóc cho Thủy Lung, một bên hỏi thăm.

Trưởng Tôn Vinh Cực công lực uyên thâm, một thoáng liền biến mất. Vì vậy mà hành động của hắn không có một chút nào kiêng nể, ở trong viện của Thủy Lung đi lại chả thèm ẩn náu. Bị người giỏi khống chế thú như Mộc Tuyết phát hiện cũng là chuyện bình thường.

Thủy Lung lắc đầu, ý bảo không có chuyện gì.

Mộc Tuyết thấy vậy cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng chải tóc cho nàng, lát sau nói tiếp: “Du Ngôn truyền tin đến, nói rằng mọi chuyện đã thành công.”

Tin tức này làm cho khóe môi của Thủy Lung câu dẫn ra nụ cười, nói: “Nói với Du Ngôn, tiếp tục ở Hắc Giao sơn phát triển sự nghiệp của Hắc Thủy bang giúp ta.”

“Lung tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn giúp Hắc Thủy bang hay sao?” Mộc Tuyết vốn nghĩ rằng, Thủy Lung chỉ đem Hắc Thủy bang làm quân cờ, sử dụng xong liền vứt bỏ.

“Hải tặc là vốn của ta.” Thủy Lung cười khẽ.

Mộc Tuyết tự nhiên sẽ không tin, chỉ xem nàng nói chơi mà thôi.

Một ngày trôi qua, việc trang hoàng phủ quận chúa cũng chậm rãi hoàn thiện. Mấy ngày nay, Bạch Thiên Hoa cũng định cư ở lại trong phủ quận chúa, mãi cho đến khi phủ tướng quân truyền tin tức, kêu hắn không được bỏ bê chuyện học hành, mới kết thúc mấy ngày thong dong kế tiếp của hắn, Bạch Thiên Hoa nhõng nhẽo muốn Thủy Lung cùng đi tới Quốc Tử Giám học chung với hắn.

Quốc Tử Giám là học viện của hoàng gia, người có thể vào đó học không chỉ có con cháu trong hoàng thân quốc thích còn có con của các vị đại thần. Một số nhân vật không có chức quan, còn lại là nhân tài được tuyển chọn kỹ càng, theo cách nói của hiện đại thì gọi là học sinh mũi nhọn.

Khi Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa tới, sắc trời còn sớm, nhưng trong lớp học của Quốc Tử Giám đã có vài đệ tử cầm sách đọc.

“Bạch đại tiểu thư?”

Một người kinh ngạc lớn tiếng kêu lên.

Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tứ hoàng tử đang ở trước mặt đi tới gần bọn họ, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tươi cười.

Thanh âm kêu lớn khi nãy của hắn cũng thành công đưa tới sự chú ý của mọi người ở xung quanh, tò mò nhìn từ đầu đến chân Thủy Lung, kinh ngạc, chán ghét, e ngại, vân vân… mọi ánh mắt phức tạp. Rất nhanh, chung quanh liền vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ.

Tứ hoàng tử rõ ràng cũng phát hiện, sự biến hóa do chính mình dẫn tới, thấy Thủy Lung không hề có dấu hiệu tức giận, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn một chút, đối với Thủy Lung cười nói: “Kể từ buổi chia tay hôm đó, ta luôn mong chờ Bạch đại tiểu thư đến Quốc Tự Giám tụ họp.” Lại nhìn sang Bạch Thiên Hoa, tươi cười càng thêm vui vẻ, cũng có chút hương vị chế nhạo: “Sớm nghe nói Bạch đại tiểu thư là một người tỷ tỷ rất yêu thương đệ đệ, lúc này đến Quốc Tử Giám học, sợ rằng vẫn là vì lo lắng cho Bạch tiểu đệ đúng không?”

“Tứ hoàng tử, nói chuyện khách sáo một chút. Gọi ta là Bạch Thiên Hoa, Bạch công tử, Bạch thiếu đều được, nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta là Bạch tiểu đệ.” Bạch Thiên Hoa bất mãn nhe răng trách móc, nhưng trong giọng nói không có kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung như ngày xưa.

Tứ hoàng tử cũng thấy hắn có thay đổi, thầm nghĩ: Mấy ngày nay thật đúng là kỳ lạ, Bạch Thủy Lung thay đổi không nói, ngay cả Bạch Thiên Hoa vốn là một thằng nhãi không được người khác xem trọng cũng bắt đầu thay đổi, còn có Vũ vương và Phương Tuấn Hiền giống như cũng có thay đổi, hết thảy ngàn vạn lí do đều có liên quan tới nhân vật tên là Bạch Thủy Lung.

Suy nghĩ trong đầu hắn không ngừng biến hóa, thế nhưng trên gương mặt không có một chút thay đổi, cười nói: “Tốt, tốt, tốt, tuổi còn nhỏ mà nóng tính quá đi.”

Tứ hoàng tử cầm đầu, cùng Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa đi vào trong thư viện, bồi đọc [1] đi theo ngay bên cạnh. Người bồi đọc của Thủy Lung dĩ nhiên là Mộc Tuyết, còn người bồi đọc của Bạch Thiên Hoa là Hướng Dương, còn về phần Tứ hoàng tử, người bồi đọc của hắn là tam công tử của Lễ bộ thượng thư.

Trong thư viện, trừ bỏ Thủy Lung còn lại đều là nam tử.

Như thế cũng đủ để nhìn ra được Thủy Lung khác với bọn họ

Mặc kệ trước kia Thủy Lung có bao nhiêu tàn bạo, hung tàn thành tánh, nhưng sự tài hoa của nàng không ai có thể khinh thường. Chỉ bằng năng lực của nàng liền có thể tranh thủ được nhiều sự ưu ái đặc biệt. Tiểu thư khuê các bình thường không thể tùy ý ra khỏi cửa, càng không thể đến Quốc Tử Giám đi học. Nhưng mà Bạch Thủy Lung có thể, vả lại mọi người đã muốn luyện thành thói quen, cho nên không có ai nói lên nửa câu phản đối.

Lúc này Thủy Lung mới tới, mang đến không ít thuận lợi.

Ba người tùy ý ngồi xuống, Tứ hoàng tử liền kiếm chủ đề để tán
gẫu, mới nói không được mấy câu liền đem đề tài chuyển lên người Thủy Lung.

“Mấy ngày trước, Bạch đại tiểu thư làm không ít chuyện lớn nha.” Tứ hoàng tử miệng cười tủm tỉm nói: “Hiện tại thành Kỳ Dương mọi người đều bàn tán.”

Thủy Lung biết hắn nói đến sự kiện phủ quận chúa, cũng không có đáp trả, lười biếng nghe hắn nói.

Tứ hoàng tử cũng không vì vậy mà mất đi thích thú, miệng nói không ngớt: “Chuyện phủ quận chúa vừa mới ầm ĩ ra ngoài, người ngoài đều nói Bạch đại tiểu thư độc ác, nhưng ai biết được mấy chuyện đó lại là trò quỷ của Bạch đại phu nhân. Haiz ~ Ta nói này, Bạch đại phu nhân bình thương danh tiếng cũng rất tốt, té ra lại là loại người giả nhân giả nghĩa.” Lúc hắn nói, ánh mắt cẩn thận quan sát biểu tình trên khuôn mặt của Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa. Kinh ngạc phát hiện, Thủy Lung không có phản ứng cũng là chuyện bình thường, vậy mà Bạch Thiên Hoa cũng không có phản ứng gì nhiều.

Xem ra, Bạch Thiên Hoa đã quyết tâm đi theo Bạch Thủy Lung rồi sao?

Tứ hoàng tử nhìn ra đầu mối này, ánh mắt chuyển động, bỗng nhiên nhỏ giọng đối với hai người nói: “Bạch đại tiểu thư cũng biết mấy ngày hôm trước, Vũ vương huynh bí mật vận chuyển quân tư lại bị người phá hỏng.”

Thủy Lung cười khẽ: “Biết.”

Tứ hoàng tử nhíu mày: “Nhìn dáng vẻ của Bạch đại tiểu thư, hình như rất vui vẻ?” Thật ra hắn muốn nói câu: Hình như ngươi có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Khóe miệng của Thủy Lung vểnh lên, lười biếng nói: “Cái này đều bị ngươi nhìn ra.”

Tứ hoàng tử bị nghẹn lời, trong lòng kinh ngạc không ngớt. Bạch Thủy Lung đã thật sự không còn lưu luyến, si mê Vũ vương huynh? Xem ra, mặc kệ nàng có thay đổi như thế nào, thì lòng dạ lạnh lùng, vô tình, vẫn không có biến đổi, lúc đầu si mê, lưu luyến người ta. Đến cuối cùng, nói không yêu là sẽ không yêu.

Tứ hoàng tử làm bộ bất đắc dĩ thở dài: “Vũ vương huynh vì chuyện này mà bị phụ hoàng phê bình một trận, mấy ngày liên tiếp đều buồn rầu không vui, nếu không thể lấy công chuộc tội, sợ là…”

Hắn còn chưa dứt lời, chỉ dùng một đôi mắt hàm chứa ý nghĩ sâu xa nhìn Thủy Lung.

Vẻ mặt Thủy Lung không có chút thay đổi, cười khẽ nói: “Chuyện này đơn giản thôi, tìm cách bù lại số quân tư bị cướp là được.”

Tứ hoàng tử hỏi: “Bạch đại tiểu thư làm sao biết số quân tư kia bị cướp?”

Thủy Lung cười mà không nói, không phải nàng vô tình nói lộ ra, mà là cố ý nói lộ ra.

Tứ hoàng tử bị nàng nhìn chòng chọc không biết vì sao lại có chút sợ hãi, chung quy cảm thấy không phải hắn bắt được nhược điểm của Thủy Lung, ngược lại là hắn bị rơi vào bẫy của Thủy Lung. Xấu hổ ho khan một tiếng, bỗng nhiên nói: “Ta còn nghe nói, gần đây quan hệ giữa Bạch đại tiểu thư cùng Võ vương hoàng thúc cực kỳ tốt.”

Nói tới chuyện này, sắc mặt Thủy Lung có chút biến hóa.

Từ đêm đó tạm biệt, nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực không có liên lạc, trừ bỏ đêm hôm đó bị Trưởng Tôn Vinh Cực đánh úp, ban ngày ở bên ngoài, hai người cũng có ở chung với nhau, bị người ngoài nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối hai người cũng không có phá vỡ cấm kỵ kia. Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực giống như con thú mới nếm thử mùi vị của thịt, ngày thường thì biểu hiện thanh tâm quả dục, thỉnh thoảng lại táy máy tay chân, không buông tha bất kỳ cơ hội ‘ăn thịt’ nào.

Người ở bên ngoài nhìn vào, tự nhiên sẽ thấy hai người ở chung rất tốt.

“Phải, rất tốt.” Thủy Lung từ từ nói, vẻ mặt biếng nhác.

Ở chung mấy ngày, nàng cũng nắm giữ được bảy, tám phần tính tình của Trưởng Tôn Vinh Cực, chỉ có một chuyện nàng không hài lòng chính là, nhắc tới chuyện mua bán Phượng Nhãn Quả với Trưởng Tôn Vinh Cực, thì không có được câu trả lời thuyết phục.

—oOo—

[1] Người giúp đỡ trong việc học.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện