Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Ai lợi dụng ai


trước sau

Editor: Tiểu Ngữ

Nhóm quý nữ ngươi nói một câu ta tiếp một lời, bọn họ đều nói tốt cho Giáng Tử, giống như Bạch Thủy Lung bất cứ lúc nào cũng có thể hại nàng ta,vẻ mặt Chu Giáng Tử vừa nóng nảy lại vừa bất đắc dĩ, con ngươi ngập nước thỉnh thoảng liếc về phía Thủy Lung, há miệng lại không nói ra được lời nào, giống như im lặng nói với nàng: Đây không phải là kết quả mà ta nghĩ, ta muốn giúp ngươi giả thích nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Nói thật ra cái loại mánh khóe kiểu này, rơi vào trong mắt Thủy Lung đúng là xem không đủ thậm chí nàng còn cảm thấy có chút thất vọng.

Trình độ chỉ có như thế thôi sao, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ ranh.

Trong những người này, chỉ có Trưởng Tôn Thanh Thanh là không nói gì, Thư quý phi cũng chỉ mở đầu nói vài câu rồi ra vẻ nhàn thục (thanh nhã + hiền hậu) bưng chén trà nhấm nháp, mặt mày cười cong nhìn nhóm khuê nữ, giống như đang xem trò hay.

Từ xưa tới này ở Tây Lăng quốc, nhóm quý nữ trong thành Kỳ Dương luôn sợ hãi và ghen tị với Thủy Lung, sợ là vì nàng tàn bạo kì quái, ghen tị là vì địa vị của nàng, ghen ghét vì nàng được hoàng thượng sủng ái, lúc nào cũng được thăng phẩm cấp. Rõ ràng là danh tiếng xấu như thế lại được đương triều vương gia yêu thích, trở thành chính phi của hắn.

Cái loại tình cảm phức tạp như thế này, làm cho các ả tuyệt đối không bỏ qua bất kì cơ hội nào để đả kích nàng. Hơn nữa hôm nay công chúa và quý phi đều có mặt ở đây, lại đang ở trong cung, khiến các ả cho rằng Bạch Thủy Lung sẽ không dám làm ra chuyện gì quá đáng. Vì thế, các ả liền đem tài ăn nói của mình thể hiện hết ra ngoài.

Cái gì gọi là mắng chửi không mang theo dơ bẩn, toàn bộ đều được các ả diễn giải đi ra.

Thủy Lung chờ một hồi lâu mấy gã quý nữ này mới im lặng xuống, nàng chậm rì rì nói: “Chính miệng Võ vương gia nói trên triều đình đã nói.”

Nhóm quý nữ bị một câu của nàng gợi lên hứng thú.

Tuy rằng chuyện Võ vương gia xông thẳng vào triều cầu hôn Bạch Thủy Lung, mọi người trong giới quý tộc đều biết. Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện dễ nghe gì, cho nên các phiên bản truyền đi cũng không được rõ ràng, tựa như các nàng đều ở trong khuê phòng chờ lấy chồng, tự nhiên sẽ không có biện pháp biết nhiều việc xảy ra ở bên ngoài.

Ánh sáng trong mắt Thủy Lung vừa lóe nhìn về vẻ mặt vô tội của Chu Giáng Tử, nói: “Cả đời hắn chỉ cưới một người vợ, không lập thiếp.”

Lời ấy vừa nói xong, toàn trường đều yên tĩnh.

Sắc mặt của Chu Giáng Tử hết đỏ rồi lại trắng.

Lời này của nàng rõ ràng là cố ý nói cho mình nghe!

“Quận chúa Hoa Dương.” Nét mặt Chu Giáng Tử nghiêm túc lại, màu sắc hơi tái nhợt, hai mắt tràn ngập kiên quyết, giọng điệu sốt ruột nói: “Võ vương gia chính là vương gia của một nước, sao có thể cưới một chính phi, cái này không hợp quy củ.”

“Quy củ?” Thủy Lung nói: “Ta không nhớ rõ trong luật pháp của Tây Lăng có quy định vương gia nhất định phải tam thê tứ thiếp.”

Chu Giáng Tử: “Trong luật pháp của Tây Lăng không có, luật pháp của các quốc gia khác cũng không có. Bởi vì… quy củ này không cần phải ghi lại, theo tiền lệ các vương gia đều phải như vậy.”

(Ngữ: Con này điên thích chung chồng với người khác @@, con gái thời xưa thật…)

Thủy Lung dường như thật sự bị ả chọc tức, lạnh lùng nhìn Chu Giáng Tử: “Ngươi gấp như vậy để làm gì? Vì muốn trở thành nữ nhân của vương gia à?”

“Phải.” Chu Giáng Tử gật đầu, hai mắt tỏa sáng, tràn ngập sự cố chấp của cô gái trẻ: “Ta thích Võ vương gia, ta muốn trở thành nữ nhân của hắn.”

Lý Lệ Nghiên ngồi bên cạnh ả vội nói: “Giáng Tử không được nói lung tung, nếu lời này bị truyền ra ngoài, sau này có nam nhân nào dám lấy ngươi.”

Chu Giáng Tử vẫn cố chấp nói: “Ta không sợ. Nếu phải gả đương nhiên phải gả cho nam nhân mình yêu thích, bằng không không cần phải lấy chồng, một mình sống cô đơn thì sao?”

Chúng nữ tử nghe lời ả nói liền ngây người, ánh mắt nhìn ả cũng không có gì khác thường, lại không có ý khinh bỉ, ngược lại là tràn đầy thương tiếc, ít đề phòng ả.

Chỉ có Trưởng Tôn Thanh Thanh và Thư quý phi là vẫn giữ vẻ mặt bình thường.

“Ha ha, đúng là có chút bản lĩnh.” Trưởng Tôn Thanh Thanh rũ mắt xuống, thì thào nói. Âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để Thủy Lung nghe được.

Thủy Lung nghe vậy liếc ả một cái… thì thấy Trưởng Tôn Thanh Thanh cũng đang nhìn nàng, ánh mắt kia tràn đầy hứng thú, giống như ngầm nói: Hiện giờ ngươi nên làm cái gì hả?

Thủy Lung vô tình trở thành con hát làm cho người ta xem giải trí, nhưng mà tuồng kịch này cũng là do nàng khơi mào, tất nhiên là phải do nàng kết thúc.

Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Thanh Thanh nhếch môi cười, nụ cười tự nhiên mềm mại lại như có tính xâm lược vô cùng.

Trưởng Tôn Thanh Thành nhìn mà ngây người.

Ba!

Một tiếng đập bàn vang lên đồng thời đánh thức Trưởng Tôn Thanh Thanh. Ả ngẩn đầu quay lại, chỉ thấy Thủy Lung đứng dậy, cả người toát ra sát khí lạnh thấu xương làm người ta sợ hãi, khuôn mặt cứng ngắc bình thường cười yếu ớt thì thôi, nhưng bây giờ lại không chút cảm xúc giống như hung thần ác sát ở trong mắt nhóm quý nữ.

Ban nãy không phải vẫn cười nói vui vẻ hay sao, làm sao lại biến thành bộ dạng này?

Trưởng Tôn Thanh Thanh cũng bị biến đổi đột ngột này của Thủy Lung làm giật mình.

“Dám dòm ngó người của ta, ngươi chán sống sao?” Thủy Lung quát lớn với Chu Giáng Tử.

Trán Chu Giáng Tử đổ mồ hôi lạnh, bộ dạng hoảng sợ như bị Thủy Lung hù dọa không nhẹ, vẫn cố chấp như cũ nói: “Quận chúa Hoa Dương, tình yêu của nam nữ là chuyện rất bình thường, ta yêu Võ vương gia là chuyện của ta. Võ vương gia có thể ghét ta, không cưới ta, thậm chí có thể đem ta vứt bỏ như đôi giày… những chuyện này đều là chuyện của Võ vương gia. Quận chúa Hoa Dương nếu vì mấy lời này của ta mà động tay động chân, e là làm cho thiên hạ chê cười.”

“Ngươi cảm thấy ta sợ sao?” Thủy Lung không giận mà cười.

“Quận chúa Hoa Dương có thể không sợ, nhưng vài ngày nữa ngươi sẽ là vương phi, ngươi cũng nên vì mặt mũi của hoàng gia mà suy nghĩ.” Chu Giáng Tử nói.

“Ngươi nhất định muốn đối nghịch với ta, không phải là Võ vương thì không được, phải không?” Thủy Lung hỏi.

Chu Giáng Tử không nói gì, nhưng là dùng im lặng thắng có tiếng.

Thủy Lung lành lạnh nhìn ả, nàng đột nhiên nhảy lên, đi tới trước mặt Chu Giáng Tử nắm lấy vạt áo của ả, nhẹ nhàng nhấc ả lên.

“Quận chúa Hoa Dương.” Trưởng Tôn Thanh Thanh không nhanh không chậm lên tiếng: “Nơi này là hoàng cung.”

Chỉ một câu đơn giản, mọi người đều hiểu rõ Trưởng Tôn Thanh Thanh đang cảnh cáo cái gì.

“Chậc.” Thủy Lung không
vui đem Chu Giáng Tử ném đi, nghiêng người dựa sát vào ả, dùng âm thanh chỉ đủ để hay bên nghe được.

Lý Lệ Nghiên ngồi bên cạnh bị bộ dạng hung thần của Thủy Lung hù dọa không dám nhúc nhích, đừng nói là nói đỡ cho Chu Giáng Tử, hoặc là giúp ả đẩy Thủy Lung ra. Chỉ có thể tê cứng ngồi trên thảm lót, nhìn Thủy Lung và Chu Giáng Tử mặt đối mặt nhau, sau đó thấy môi Thủy Lung nhẹ nhàng hoạt động, tựa như đang nói gì đó, tiếp theo liền lui về sau, hình như là rất buồn bực phất áo rời đi.

Tốc độ đi đường của nàng rất nhanh, bước vài bước liền đi hơn một trăm thước, nhảy qua một bức tường cao, biến mất.

“Quận chúa Hoa Dương!” Vũ Ương phản ứng kịp thời, lúc đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng của nàng đâu. Bà biến sắc, nghĩ tới nhiệm vụ thái hậu giao cho bà, bà cảm thấy hối hận bản thân lo xem cuộc vui quên mất nhiệm vụ, thế mà để cho Thủy Lung chạy mất.

“Ha ha…” Một thanh âm cười khẽ vang lên, ngay sau đó một loạt tiếng cười liên tiếp nhau vang lên.

“Ha ha hiếm khi nhìn thấy Bạch Thủy Lung phải ngậm đắng nuốt cay như vậy.” Cô gái áo tím cười đùa nói: “Vẫn là công chúa và Chu Giáng Tử lợi hại, khiến Bạch Thủy Lung có giận mà không dám nói!”

Trưởng Tôn Thanh Thanh không nhẹ không nặng răn dạy: “Đừng nói xằng bậy, quận chúa Hoa Dương là người các ngươi có thể bàn tán sao? Nếu truyền ra ngoài, các ngươi ra khỏi hoàng cung, ta không dám đảm bảo cho các ngươi.”

Lời ả vừa dứt, chúng quý nữ không dám cười nữa, không khỏi đổ mồ hôi thầm nghĩ lúc nãy mình có quá đáng hay không, nếu bị Bạch Thủy Lung ghi thù thì làm sao đây?

“Giáng Tử, ngươi không sao chứ?” Lý Lệ Nghiên mới hoàn hồn, thấy Chu Giáng Tử vẫn cúi đầu, tay cầm vạt áo của mình chỉnh sửa lại, bộ dạng giống như sợ hãi, không khỏi khiến ả lo lắng.

Chu Giáng Tử nhẹ nhàng gật đầu, một hồi sau mới ngẩng đầu lên: “Ta không sao.”

Nhưng sắc mặt ả tái nhợt, trán tuôn mồ hôi lạnh, đâu giống không có chuyện gì.

Lý Lệ Nghiên đưa tay nắm lấy tay ả, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao. Ngươi là cháu ruột của hộ quốc công, ngươi không có làm chuyện gì sai lại càng không nói gì sai. Bạch Thủy Lung cũng không thể làm gì ngươi. Nếu như làm lớn chuyện này, hoàng thượng là người chí công vô tư, sau này Bạch Thủy Lung nhất định sẽ chịu trừng phạt, ngươi mới là người vô tội.”

Chu Giáng Tử không yên lòng gật đầu, cười gượng gạo, bộ dạng yểu điệu, ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng không đành lòng.

Lúc này, ai biết được trong lòng Chu Giáng Tử đã lạnh buốt.

Ả nhớ rõ lúc Thủy Lung thình lình tới gần ả, cặp mắt kia không hề tức giận, trái lại ánh mắt đó bình tĩnh như hố băng ngàn năm, người nào nhìn vào đó đều giống như bị đóng băng. Mặt băng trong suốt đem diện mạo của chính ả chiếu ra, khiến cho tim ả đập nhanh suýt chút nữa lộ ra sơ hở.

Nàng nói: Ngươi có thể thử coi.

——– Ngươi có thể thử coi ——

Lúc nói ra những lời này, nàng không hề tức giận cạy nghiệt, trái lại mềm mại lạ lùng.

Chẳng qua lời nói mềm nhẹ lại khiến cho Chu Giáng Tử sinh ra cảm giác bất an.

Trước đó, bộ dạng tức giận của nàng đều là giả sao?

Chu Giáng Tử không nhịn được nghĩ như vậy.

Nếu như thật, lúc ban đầu ả tự nhận mình có dụng ý lợi dụng Bạch Thủy Lung, trên thực tế từ lúc Thủy Lung mở miệng nói chuyện, ả mới là người bị Bạch Thủy Lung lợi dụng, đúng không?

Nhưng Bạch Thủy Lung lợi dụng ả làm gì? Vì để ả thừa nhận ả thích Võ vương gia sao?

Chu Giáng Tử không nghĩ ra, trong lòng càng không yên.

(Ngữ: Đúng là ngu, ta đoán được rồi, ngươi còn chưa nghĩ ra.)



Thủy Lung bay qua khỏi tường cao, một đường đi thẳng lại không biết mình đi tới chỗ nào, cho tới khi đụng phải một gã thái giám, đi về phía hắn hỏi đường, mới biết đường ra khỏi hoàng cung ngoằng ngoèo này.

Vẻ mặt nàng thanh đạm, dáng vẻ không có chút nào giống như tức giận ngập trời.

Thật ra, trước lúc đùa giỡn nàng đã có ý định gây xích mích, mặt kệ là nhận lời ước hẹn của Khuynh Nhan công chúa, nên cố tình đi giày bẩn lên thảm lớt, vừa mở miệng liền khiêu khích… chính là vì muốn khơi dậy hứng thú của đám quý nữ.

Nguyên nhân nàng làm như vậy cũng là vì muốn rời khỏi hoàng cung này, miễn cho bị bà thái hậu kêu về Tường Minh cung.

Hiện tại, nàng xác định thái hậu có ý nghĩ không thuần khiết với Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng tự nhiên sẽ không ngây ngốc làm thân với bà. Tường Minh cung là địa bàn của thái hậu, bên trong đều là người của bà ta, ngày cưới của nàng càng ngày càng gần, mặc kệ là thiên thời địa lợi hay nhân hòa đều không có lợi cho nàng.

Chưa nói tới nàng còn chưa nắm chặt mọi thứ, tạm thời nên né tránh thì hơn.

Nhưng không ngờ đi tới gần thác nhỏ, trời xui đất khiến giúp nàng câu được một con cá lớn, một mỹ nhân ngư nhìn trộm Đại Miêu nhà mình.

À! Có lẽ đem tình địch gọi là mỹ nhân ngư có chút thùy mị hơn, tướng mạo ngược lại giống như con kỳ nhông, độc ác một chút thì gọi là cá ăn thịt người.

Thủy Lung tự mình giải trí suy nghĩ.

“Đầu tiên là một đại mĩ nhân, sau đó lại là một tiểu mĩ nhân, quả nhiên là con mèo biết ăn vụng.” Thủy Lung nhje giọng nói.

Chỉ là báu vật của nàng đã cầm vào tay, chưa từng có dự định nhường cho bất kì kẻ nào.

Không biết con mèo nhà nàng đang ở bên cạnh vị mĩ nhân nào nhỉ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện