Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Suy nghĩ sáng suốt


trước sau

“Đế Duyên ăn cùng ta chứ?”

Thủy Lung cố tình hỏi, sau đó liền thấy hai mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe sáng lên trong chớp mắt.

Nàng đã nói như vậy, tự mình bưng bình rượu lên, rót vào ly rượu không lớn không nhỏ của hai người, tiếp theo liền cầm đôi đũa lên gắp thịt ăn. Không có một chút ý định động đến đĩa điểm tâm ngọt, vẻ mặt động tác hết sức ung dung tự nhiên.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng một hồi mới đưa tay cầm lấy bánh cá nướng lên, ưu nhã bỏ vào trong miệng ăn, nét mặt không có gì đặc biệt, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy hình như hắn không phải đang ăn món ngọt mà hắn yêu thích, hoặc là thức ăn hiếm thấy.

Thủy Lung nhìn hắn, tay bưng ly rượu lên hớp một ngụm, chợt nghe âm thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực ở bên tai: “Nếu ta không thích ăn, A Lung cũng không thích ăn à?”

Thủy Lung cảm thấy không biết trả lời làm sao, lại buồn cười, ngước mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Vốn là ta chuẩn bị riêng cho ngươi.”

“Ừ?” Động tác cắn bánh cá nướng của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi ngừng lại, ánh mắt gợn sóng nhìn Thủy Lung, sắc mặt có chút lạnh. Nói giọng mũi, mơ hồ lại vô cùng kinh ngạc và nguy hiểm.

Thủy Lung để ly rượu xuống, liền bổ sung: “Khi đói bụng ăn thịt cá không tốt lắm, trước ăn nhiều món ngọt một chút để lấp bụng, giờ cơm tối còn rất nhiều thời gian.”

Trưởng Tôn Vinh Cực miễn cưỡng gật đầu, nhìn nàng nói: “A Lung càng ngày càng biết làm cho người ta vui vẻ.”

Thủy Lung thản nhiên nói: “Như vậy không tốt sao.” Ta chỉ khiến ngươi vui vẻ mà thôi.

Trưởng Tôn Vinh Cực tiêu diệt xong một cái bánh cá nướng, liền cầm một miếng bánh khác lên: “Không đủ tỉ mỉ.”

“Hửm?” Thủy Lung bày ra bộ dạng khiêm tốn xin chỉ bảo.

Trưởng Tôn Vinh Cực dịu dàng nói: “Nàng biết ta đói bụng, cho dù chưa tới giờ ăn cơm tối, cũng nên sai người đi chuẩn bị thức ăn, như vậy mới có thể biểu lộ lòng thành.”

Thủy Lung nghe hắn nói như thế, nàng kinh ngạc trong nháy mắt. Thì ra người này cũng hiểu được chuyện đối nhân xử thế sao? Nhưng trước giờ nàng chưa từng thấy hắn làm qua, suy nghĩ qua.

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên liền biến mất, nàng biết Trưởng Tôn Vinh Cực là người vừa phức tạp lại vừa đơn giản, rất là mâu thuẫn, hắn thông minh giống như yêu nghiệt, thế mà ở phương diện khác lại ngây thơ khủng khiếp. Một suy nghĩ của hắn có thể giết người, cũng có thể giết người. Mọi việc hắn chỉ nghĩ thoáng một cái liền thông suốt, nhưng bản tính lại khó dời, có lẽ là bản tính trời sinh không thể thay đổi.

Một người mâu thuẫn như vậy, tràn đầy nguy hiểm, những cũng tràn đầy sức hấp dẫn chết người.

A, đúng rồi. Hắn khinh thường nói dối, có đôi lúc thích nghĩ một đằng nói một nẻo.

Thủy Lung cảm thấy lòng mình thừa nhận Trưởng Tôn Vinh Cực, không nhanh không chậm trả lời: “Bây giờ ta kêu người đi làm cơm.”

Trường Tôn Vinh Cực: “Không cần, ta chỉ nói như vậy thôi.” Khi hắn nói chuyện, bất tri bất giác lại tiêu diệt thêm một cái bánh cá nướng. Hắn dùng khăn lau tay, nói với Thủy Lung: “Tâm ý của A Lung chỉ cần dùng trên người của ta là được, không đủ tỉ mỉ cũng chẳng sao, ta có thể bao dung.”

Ta đây có cần cám ơn ngươi đã bao dung đối với ta hay không?

Thủy Lung lại thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, giọng điệu lại chân thành tha thiết như thế. Người này thật đúng là dễ trêu chọc, nhưng trêu chọc quá mức… Nhất định sẽ bùng nổ, lực sát thương lại rất lớn, không thể nào thu dọn nổi. Cho nên nàng không có ý định khiêu khích hắn nữa, gật đầu một cái liền bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều rất ít uống rượu, bởi vì uống rượu dễ làm hỏng việc. Nếu không phải ở trong tình huống an toàn một trăm phần trăm, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bản thân uống say.

Một ly rượu một ngụm thịt, khi đôi đũa của nàng rơi vào đĩa thịt lần nữa, đôi đũa của nàng bị một đôi đũa khác kẹp lấy. Nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy sắc mặt hơi lung túng nhìn nàng chòng chọc.

“A Lung không hiểu lời ta nói sao?”

Thủy Lung nói thầm trong bụng: Ăn một bữa cơm cũng không được yên. Phương diện này hoàn toàn không có một chút tự giác cũng vì nàng. Nàng bỏ đũa xuống, cầm miến bánh nướng, đưa tới bên miệng Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Ăn điểm tâm.”

Trường Tôn Vinh Cực ngẩn ra, không chút suy nghĩ liền cúi đầu cắn miếng bánh nướng, tiếp theo liền híp mắt hưởng thụ cảm giác được nàng “hầu hạ.”

Chỉ là Trưởng Tôn Vinh Cực hình như quên mất, nữ tử bình thường hầu hạ đút thức ăn, đều cẩn thận đút tới miệng nam nhân, chứ đâu có dáng vẻ nhàn hạ cầm bất động, để mặt cho nam nhân nghiêng người qua cắn thức ăn như vậy.

Chỉ thế thôi cũng đủ khiến Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy mình được cưng chiều rồi… Nhưng chưa có đạt tới trình độ kinh hãi.

Mỗi khi hắn ăn xong một miếng, Thủy Lung liền lấy một miếng khác lên, trong lúc thuận miệng nói: “Lệnh bài của Ngọc Lâu là chuyện gì?”

“Cướp.” Trưởng Tôn Vinh Cực tùy tiện trả lời, giống như chuyện hắn đang nói không đáng giá một xu. Sau đó, hắn lại liếc nhìn Thủy Lung: “Ban đầu định diệt môn.” Nhưng lại nhớ tới, có lẽ nàng cần nơi đó.

Thủy Lung nghe hiểu ra ý tứ phía sau của hắn, kẽ chau mày: “Nghe ngươi nói như vậy, thế lực ngươi rất lớn có thể cướp được Ngọc Lâu, vì sao lại đem nó tặng cho ta, lại không đem thế lực lớn của ngươi cho ta?”

“Nàng chịu nhận?” Trường Tôn Vinh Cực hỏi lại.

Ánh mắt Thủy Lung lóe sáng, sau đó nhìn hắn thật sâu. Một lúc sau, nàng nở nụ cười, lắc đầu.

Trưởng Tôn Vinh Cực đem Ngọc Lâu không còn chủ nữa tặng không cho nàng, nàng sẽ nhận. Thế nhưng nếu hắn đem thế lực của mình tặng cho nàng, nàng sẽ không nhận.

Cho dù nàng đã coi Trưởng Tôn Vinh Cực là người một nhà, nhưng đồ vật này nọ vẫn nên phân chia của ta của ngươi rõ ràng, chỉ có đồ vật riêng tư của bản thân là không thể đụng vào.

Nếu Trưởng Tôn Vinh Cực đem thế lực hắn vất vả gây dựng đóng gói tặng cho nàng, nàng nhĩ thuộc hạ của hắn nhất định sẽ không phục, nàng cũng không cam lòng làm một chủ nhân có tiếng mà không có miếng, chẳng thà tự mình gầy dựng sự nghiệp còn hơn.

Nàng cười, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau xót, cúi đầu mới phát hiện đầu ngón tay bị Trưởng Tôn Vinh Cực cắn.

“Hử?” Sao đột nhiên lại không vui? Nàng nói cái gì sai à?

Trưởng Tôn Vinh Cực cắn tay nàng mạnh hơn chút nữa, đau đớn khiến Thủy Lung biết ngón tay mình bị cắn chảy máu rồi. Mùi vị tay đứt ruột xót này, loại đau nhói có thể tê liệt đến tận đáy lòng.

Vẻ mặt của nàng không thay đổi, cũng không kêu đau một tiếng, đợi Trưởng Tôn Vinh Cực bày tỏ thái độ. Quả thực, có đôi khi nàng cũng không thể nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực.

“A Lung cũng nên đọc nhiều sách hơn.” Trưởng Tôn Vinh Cực rốt cục cũng thả lỏng miệng, nhìn ngón tay Thủy Lung nhỏ máu, hắn khẽ nhíu mày.

Rõ ràng hắn nghĩ nên nghiêm khắc trừng phạt Tiểu Hỏa Hồ vừa khiến hắn yêu thích vô cùng, lại có đôi khi chọc hắn tức giận bực bội vô cùng này. Nhưng cuối cùng kết quả chỉ có một, không thể hạ quyết tâm cắn đứt cái ngón tay này của nàng, mới vừa nếm được mùi
vị máu tanh ngọt của nàng, hắn liền không nỡ.

Bây giờ thấy ngón tay nàng chảy máu, cảm thấy rất chướng mắt, hắn muốn vết thương này lập tức phải lành lặn lại.

Nhưng, hắn không hối hận đã cắn ngón tay Thủy Lung, nên nghiêm khắc trừng phạt nàng. Hắn cảm thấy, Tiểu Hỏa Hồ này, có đôi khi nên bị phạt.

“Sách gì?” Thủy Lung hỏi.

Trường Tôn Vinh Cực nói: “Mười chín bài nữ luận, thái độ làm vợ của người.”

Mặc kệ là Thủy Lung hiện tại hay là Bạch Thủy Lung ngày trước, cả hai đều chưa từng xem qua loại sách thế này. Cho dù Thủy Lung ở hiện đại có đọc qua nàng cũng đã sớm quên, cho nên nàng căn bản không biết bên trong sách nói về cái gì. Nhưng, chỉ dựa vào lời này của Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng cũng đoán được nội dung bên trong.

“Thái độ làm vợ người, chính là xem chồng là bầu trời của mình, theo bên cạnh chồng…” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng nói ra nội dung bên trong sách, nhưng cũng không có nói ra tất cả, ý tứ đại khái chính là người làm vợ, phải ở bên cạnh chồng cả ngày, vĩnh viễn đi theo bên cạnh chồng, vì chồng chăm sóc mọi công việc trong nhà, để chồng không cần lo lắng chuyện nhà.

Thủy Lung im lặng nghe, những vẫn không hiểu rõ. Tại sao Trưởng Tôn Vinh Cực lại nổi nóng đột ngột như vậy.

Sau cùng, nàng nghe được tổng kết cuối cùng của hắn: “Nàng là vợ của ta, thế lực của ta có thể chăm lo công việc hậu phương, nàng có thể toàn quyền quản lý, vốn là nàng không cần yêu cầu ta tặng.”

Vẻ mặt của hắn vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, đôi mắt rũ xuống, mang theo sức ép hào hùng, nhìn thật sâu vào giống như không cho nàng có bất kỳ cơ hội nào thoát đi, cứng rắn dồn ép nàng phải đối mặt thừa nhận.

Trong lòng Thủy Lung chấn động, dư âm thật lâu mới tan biến.

Nếu nói như vậy, câu hỏi ‘Nàng chịu nhận?” của hắn, thật ra là thử nàng? Thăm dò phản ứng của nàng sao?

Hắn đột nhiên tức giận không vui, cắn mạnh khiến tay nàng chảy máu là vì nàng chỉ cười mà không nói, thừa nhận bản thân không chịu nhận đồ của hắn sao.

“A Lung, nàng còn chưa hiểu rõ thân phân của mình sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực đè thấp giọng, khiến cho lực áp bức càng mạnh hơn.

Thủy Lung nhìn anh, nhất thời không nói gì.

Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay ôm eo nàng, tính toán nhanh chóng ôm chặc nàng, không để cho nàng có cơ hội chạy trốn, hắn nói: “Nàng còn nhỏ, tạm thời ta có thể bao dung lỗi lầm của nàng, để cho nàng từ từ nhận rõ. Chẳng qua, nàng đã đáp ứng gả cho ta, làm vợ ta, vốn không có cơ hội hối hận đâu.”

Lời nói bá đạo lại tùy hứng như thế này, chính là lời nói riêng biệt của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thủy Lung nghe xong, không nhịn được cười: “Ta hiểu ý của ngươi.”

“Hiểu rõ?” Giọng nói Trưởng Tôn Vinh Cực nồng đậm mùi vị nghi ngờ.

Thủy Lung gật đầu, “Ừ, hiểu. Bởi vì…” Thanh âm kéo dài một hồi. Nàng tinh nghịch nháy mắt với Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó nhún vai, thản nhiên nói: “Bởi vì ý nghĩ này của ngươi, vừa đúng với cách nghĩ của ta.”

“…” Trường Tôn Vinh Cực giật mình.

Thủy Lung nhìn con mèo phát cáu xốc xếch trong gió, vui sướng cười ha hả: “Chỉ tiếc hiện tại thực lực của ta không nhiều, bản thân mình còn khó bảo toàn, cho nên ta không thể cho ngươi được thứ gì. Phải chờ vài năm nửa, chờ ta công thành danh toại, để mặc cho ngươi phóng khoáng tiêu dao.”

Mặc dù nàng chưa từng nói như vậy với Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ như vậy. Trong mắt nàng, Trưởng Tôn Vinh Cực là bạn đời nàng thừa nhận và coi trọng, thế thì tự nhiên sẽ cùng hắn hưởng chung mọi thứ, của nàng chính là của hắn.

Đây là suy nghĩ thường thấy của những cô gái thời hiện đại: Của anh chính là của em, của em vẫn là của em.

Chẳng qua là, Thủy Lung tự coi mình là một nhân vật nam tính mạnh mẽ.

Đương nhiên có thể nhờ bạn đời giúp mình làm giàu, nhưng tuyệt đối không thể ăn cơm mềm.

Đây chính là chuyện liên quan đến lòng tự ái và tính cách.

Bởi vậy, Thủy Lung không có cự tuyệt sự giúp đỡ của Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng không tiếp nhận hết thảy những gì Trưởng Tôn Vinh Cực chuẩn bị cho.

Bây giờ, hai người đem lời nói nói ra rõ ràng. Nàng suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên liền hiểu được ý tứ của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nhưng để cho nàng làm bà chủ của một tổ chức một cách đơn giản, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra. Du nàng hiểu rõ ý của Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng cũng không thể nào thay đổi thái độ và cách nghĩ của mình.

Từ nhỏ tới lớn, cuộc sống độc lập đã sớm thâm nhập sâu vào linh hồn của nàng, khiến nàng không lệ thuộc vào bất kì ai.

Nàng sẽ không lệ thuộc vào bất kì người nào hết, Trưởng Tôn Vinh Cực là người kiêu ngạo, làm sao có thể có hành vi phụ thuộc người khác?

Thủy Lung nhìn nam tử như yêu như tiên trước mắt, cười thầm: Xem ra nàng nên cố gắng hơn nữa, tăng cường sức mạnh thật nhanh, mới cùng hắn đứng trên đỉnh núi cao đón gió được.

Không ai muốn phụ thuộc vào ai hết, vậy thì sóng vai nhau mà đứng.

Thật ra, Đại Miêu rất thông minh, lúc Thủy Lung càng ngày càng hiểu rõ hắn, hắn cũng càng lúc càng hiểu rõ Thủy Lung. Hai người đều chiều ý của nhau, vì đối phương mà thay đổi, lùi về sau một bước. từ từ hợp lại, sau đó, vợ chồng một lòng , đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Cũng không phải tình cảnh không khống chế được chính mình ~V~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện