Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Thịnh yến khói lửa


trước sau

Edit: Tiểu Ngữ

Thành Kỳ Dương dưới chân thiên tử, mọi chuyện bọn họ làm không bao lâu liền được truyền vào trong cung, truyền tới tai Trưởng Tôn Lạc Dần và thái hậu. Sau khi thái hậu biết tin, liền sai người gọi Trưởng Tôn Lạc Dần đến.

Trưởng Tôn Lạc Dần mặc quần áo bình thường đi tới Cung Tường Minh gặp thái hậu, cung kính thi lễ.

Hoàng thái hậu khoát khoát tay, nói: “Mẹ đã nói nhiều lần, trong cung của mẫu hậu không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.”

Trường Tôn Lạc Dần nói: “Không thể bỏ lễ nghĩa.”

Thái hậu nhẹ nhàng mỉm cười, để hắn ngồi bên cạnh bà.

Trường Tôn Lạc Dần ngồi xuống, liền thấy tay bưng trà của thái hậu được băng bó, không nhịn được hỏi: “Tay mẫu hậu bị sao vậy?”

Thái hậu nhìn tay bị thương của mình, nhớ lại lúc Trưởng Tôn Vinh Cực nghe chuyện liên quan đến Bạch Thủy Lung, lập tức không cần do dự xoay người bỏ đi, sắc mặt bà ta khẽ thay đổi, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ: “Không có gì, không cẩn thận nên bị thương thôi.”

Trưởng Tôn Lạc Dần suy đoán mọi chuyện không đơn giản, nhớ tới chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực vào cung, nhíu mày nói: “Không lẽ Vinh Cực lại chọc mẫu hậu buồn bực?”

“Aiz.” Thái hậu khẽ than, lắc đầu nói: “Đứa nhỏ Vinh Nhi này làm sao gây chuyện chứ, chỉ là…”

Một lời nói một cử chỉ, Trưởng Tôn Lạc Dần cũng hiểu được ý của bà, tiếp lời bà: “Mẫu hậu cảm thấy buồn phiền vì chuyện giữa Bạch Thủy Lung và Phương Tuấn Hiền sao?”

Thái hậu gật đầu: “Đã là người sắp thành hôn rồi, sao cứ không chịu an phận như thế chứ.”

“Tính cách của Bạch Thủy Lung từ xưa đến nay đều như vậy, có tài nhưng phóng túng, cho nên hôm nay nàng ta mới gây ra chuyện phóng hỏa trả thù như vậy.” Trường Tôn Lạc Dần nói.

“Nhưng thanh danh của nàng ta trong lòng dân rất thúi, bây giờ sắp lập gia đình còn gây ra chuyện như vậy, thật sự là…aiz.” Thái hậu làm bộ đưa tay xoa thái dương, lộ ra nét mặt uể oải.

Trưởng Tôn Lạc Dần thấy vậy liền vội vàng nói: “Mẫu hậu đừng lo lắng, chuyện giữa Bạch Thủy Lung và Phương Tuấn Hiền có chút kì quặc. Bạch Thủy Lung phóng lửa đốt ba cửa tiệm, là bởi vì công trường sản xuất xà phòng thơm của nàng ta bị người ta đốt. Thế nên nàng làm như vậy cũng là có nguyên nhân, vẫn chưa hoàn toàn làm ra chuyện xằng bậy, chỉ cần không làm chuyện quá đáng là được. Sẽ không ảnh hưởng tới chuyện thành thân của nàng ta và Vinh Cực.”

“Quá đáng?” Thái hậu hơi biến sắc nghiêm mặt nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần, cau mày nói: “Dần Nhi, nếu mẫu hậu không lên tiếng ngăn cản, con có đồng ý cuộc hôn sự này không?”

Biểu tình trên mặt Trưởng Tôn Lạc Dần có chút mất tự nhiên: “Mẫu hậu nói đùa, hôn sự này là tự Vinh Nhi cầu xin, nhi thần muốn ngăn cũng không ngăn được.”

Thái hậu khẽ hừ: “Con cho là suy nghĩ này của con có thể giấu được mẫu hậu sao? Mẫu hậu biết con lo lắng chuyện gì, chỉ là di chiếu của tiên hoàng mà thôi…”

Việc này bị thái hậu nói thẳng ra như vậy, khiến nét mặt Trưởng Tôn Lạc Dần có chút khó coi.

Thái hậu lại xem như không nhìn thấy, nhàn nhạt nói: “Vinh Nhi có thể đem ngôi vị hoàng đế tặng lại cho con, đã chứng tỏ hắn không có dã tâm đối với ngôi vua, con cần gì phải đề phòng, chỉ tổ biến khéo thành vụng!”

“Mẫu hậu. . .” Từ nhỏ Trưởng Tôn Lạc Dần đã kính nể mẹ ruột mình, cho dù bị đối phương nói thẳng ra suy nghĩ, hắn cũng không nổi giận với thái hậu. Chậm rãi bình ổn lại tâm tình: “Nhi thần sẽ xử lí nghiêm khắc chuyện này, đem ngày thành hôn của Vinh Nhi dời lại?”

Thái hậu buông tròng mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không vội, trước tiên chờ coi thái độ của Vinh Nhi đối với chuyện này. Nếu cứng rắn, thì cứ chiều theo ý hắn, cứ để hắn thành thân, con cũng đừng làm người xấu, khiến tình cảm an hem bị rạn nứt.”

Trưởng Tôn Lạc Dần thở dài: “Dạ.”

Ban đầu, Phương Tuấn Hiền đi khắp nơi trình thư cáo trạng, nhưng mỗi nơi đều không có tin tức gì, không một chút tin tức. Không bao lâu sau, mặt trời lặn xuống núi, phía chân trời dần dần mờ tối, ánh trăng như ẩn như hiện trong mây mù.

Khi Phương Tuấn Hiền quay về phủ, đi nửa đường đột nhiên hắn biến sắc, xoay người chuyển hướng từ lộ lớn sang đường hẻm. Vừa vào trong ngõ hẻm, hắn liền sử dụng khinh công, vọt tới vọt lui trong con hẻm quanh co, thân ảnh như gió táp, nếu bị người bắt gặp còn tưởng là đang bị ảo giác.

Nhưng thời gian dần trôi qua, Phương Tuấn Hiền vẫn không có ra khỏi ngõ hẻm, trán đẫm mồ hôi.

“Các hạ theo ta lâu như vậy, không có ý định hiện thân à?” Cuối cùng, Phương Tuấn Hiền ngừng chân, đứng vững.

Hắn cho rằng có thể cắt đuôi đối phương, nhưng chạy lâu như vậy, cái cảm giác bị người ta theo dõi vẫn bám theo hắn như hình với bóng. Điều này khiến hắn hiểu rõ, võ công của đối phương cao hơn hắn, không chịu ra mặt là vì người nọ coi hắn là con chuột để vờn.

Một cục đá từ nơi nào đó bắn ra, tốc độ nhanh kinh khủng. Hầu như có thể nói là chỉ trong chớp mắt.

Đôi mắt Phương Tuấn Hiền co rụt, biết rằng có né cũng không thể tránh được, liền đưa tay ngăn cản. Mới chặn được một cục đá, lại có hai cục khác bay tới, hắn nghiêng người dùng chưởng lực đánh cản hai cục đá, ngay sau đó có ba cục đá bay tới.

Thời khắc này, nếu Phương Tuấn Hiền còn không biết đối phương đang chơi hắn thì hắn sống phí quá rồi.

“Có thể sử dụng ám khí với tốc độ như vậy… Các hạ chính là Tật Phong Thủ – Phong Giản nổi danh trong giang hồ.” Phương Tuấn Hiền vừa nghĩ liền có đáp án, hướng về phía phóng ám khí bay tới. Nhảy lên tòa lầu có mái ngói xanh, hắn liền thấy nam tử tuyệt sắc mặc hỉ bào đỏ thẫm.

Hồng y, vẻ mặt lạnh nhạt, khuynh thành tuyệt sắc như thế…

Không…

Bạch Thủy Lung làm sao có thể coi là khuynh thành tuyệt sắc, ngay cả thanh tú bình thường cũng không được.

Lúc này, Phương Tuấn Hiền lại lơ đãng, cho tới khi trong ngực truyền đến cảm giác đau đớn hắn mới hoàn hồn.

“Ôi.” Hắn kêu đau một tiếng, thân thể lùi về sau, nhanh chóng xoay người nhảy xuống đất tránh bản thân bị ngã úp sấp mà mất mặt. Sau khi đứng vững, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, đối mặt với nam tử mặc hồng y kia, ánh mắt hắn lóe sáng: “Võ vương có ý gì?”

Nụ cười của hắn giống như gió độc lưỡi dao, lại khiến trái tim người ta băng giá.

Trường Tôn Vinh Cực không nói gì, cũng không có hành động gì, cả người liền bay từ trên nóc nhà xuống trước mặt Phương Tuấn Hiền.

Con ngươi Phương Tuấn Hiền thắt chặt, đang định lùi về phía sau, nhưng lại chậm hơn Trưởng Tôn Vinh Cực một bước. Bụng truyền tới cảm giác đau đớn, trong chớp mắt lục phủ ngũ tạng giống như bị lệch vị trí, cả người bị đá văng ra, kế tiếp bị người giẫm dưới mặt đất ẩm ướt dơ bẩn, không thể nhúc nhích.

“Phốc.” Phun ra một ngụm máu tươi, gò má trắng nõn của Phương Tuấn Hiền cũng dính đầy máu tươi, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực, sóng mắt bắt đầu dũng động nhưng không có lên tiếng, mơ hồ đoán được nguyên nhân.

“Chính là cái tay này nắm chân của A Lung?” Trường Tôn Vinh Cực nhìn Phương Tuấn Hiền tay trái, lười biếng hỏi.

Phong Giản đứng phía sau: “Dạ.”

Răng rắc!

Trưởng Tôn Vinh Cực dẫm nát bàn tay của Phương Tuấn Hiền, âm thanh gãy vụn của xương vang lên như đậu phộng rán trên chảo dầu.

Phương Tuấn Hiền rên lên một tiếng, cắn môi không cầu xin tha thứ, sắc mặt đã trắng bệch, trán đều là mồ hôi do đau đớn mà tuôn ra, càng khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên điềm đạm đáng yêu. Nhưng mà ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của hắn làm người ta không nhận lầm hắn là cô gái đáng thương, để người ta cảm nhận được sự kiêu căng bất tuân của hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn như cũ dẫm trên bàn tay hắn mà chà sát, vẻ mặt lạnh nhạt trong trẻo lại lười nhác không nhìn ra cảm xúc, tựa như hắn đang làm chuyện gì đó rất sơ sài, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt đau đớn, ẩn nhẫn của Phương Tuấn Hiền.

“Thắt lưng cũng bị chân A Lung ôm qua?” Trường Tôn Vinh Cực lại hỏi.

Phong Giản nhỏ giọng nói: “Dạ.”

Tròng mắt Phương Tuấn Hiền có rút như bị kim châm. Xương tay bị đứt, hắn còn có biện pháp khôi phục. Nhưng xương chậu bị đứt, muốn khôi phục là chuyện rất khó, thậm chí cả đời này hắn sẽ biến thành người tàn phế, hắn nhìn chòng chọc Trưởng Tôn Vinh Cực, môi mím chặt tái nhợt, vẫn không nói một lời, đôi mắt lại sáng như ban ngày.

Trưởng Tôn Vinh Cực giơ chân, hời hợt đá vào xương chậu Phương Tuấn Hiền.

Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực trong mắt Phương Tuấn Hiền giống như một đoạn phim chiếu chậm, nhìn thì như chỉ nhẹ nhàng nhưng thật ra đó là cú đá sử dụng mười phần công lực, cảm giác được nội lực tới gần hông mình, con ngươi của hắn cũng không ngừng trợn to, tựa như bị nghẹt thở.

Khi cái chân kia cách hông hắn chừng ba tấc, trong mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng và ác độc đáng sợ, môi tái nhợt mơ hồ mở ra, lại thở mạnh một hơi.

Thời gian giống như đứng lại, Trưởng Tôn Vinh Cực dừng chân cách hông Phương Tuấn Hiền một tấc.

“Không xin tha?” Trường Tôn Vinh Cực hờ hững hỏi.

Phương Tuấn Hiền mạnh giật mình, biến hóa bất thình lình khiến hắn chưa kịp phản ứng, ngay cả thở cũng quên mất, khiến cho khuôn mặt hắn căng phồng đỏ bừng lên.

Chân Trưởng Tôn Vinh Cực đang dừng ở không trung không nặng không nhẹ đá tới.

“A!” Phương Tuấn Hiền đau đớn kêu to, tuyệt vòng và lạnh lẽo trong mắt cứng lại, thở hổn hển.

Trường Tôn Vinh Cực thu chân về, nói với hắn: “Ngươi không nên trêu chọc A Lung.”

Phương Tuấn Hiền rũ xuống con ngươi, sau khi ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực đâu, hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn bầu trời trăng sáng và đầy sau, trong đầu hiện lên hai thân ảnh mặc hồng y, cảm giác áp bức bi quan, sau đó lại nở nụ cười.

“Ngươi còn muốn nằm vật dưới đất bao lâu hử?”

Phương Tuấn Hiền kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy nam tử ăn mặc quần áo màu xám tro, hắn mới nhớ người này là Tật Phong Thủ – Phong Giản.

Phong Giản ngồi trên nhánh cây, nói: “Ngươi nằm ở đây nhất định sẽ bỏ qua vở kịch hay.”

Phương Tuấn Hiền im lặng một hồi mới lạnh giọng lên tiếng: “Như vậy nhờ các hạ đưa ta về phủ thượng thư.”

“Bản thân ngươi có chân còn muốn ta đưa đi?” Trong giọng nói Phong Giản kèm theo tiếng cười cợt.

Phương Tuấn Hiền ngẩn ra, trong chớp mắt còn cho là đối phương đùa giỡn mình. Một khắc sau, hắn đột nhiên phát hiện, eo có chút đau đớn nhưng mà vẫn có cảm giác, không giống như bị gãy xương không còn sức lực.

Hắn thử chuyển động thắt lưng, chợt cảm thấy có chút đau nhức nhưng không có ảnh hưởng gì tới động tác.

Lúc này hắn mới biết một cú đá kia của Trưởng Tôn Vinh Cực không có hủy đi hắn, chỉ là cú đá bình thường thôi. Chỉ trách hắn quá khẩn trương, thái độ Trưởng Tôn Vinh Cực quá lạnh nhạt và bí hiểm, đầu tiên là giẫm nát tay hắn hết sức gọn gàng,làm hắn nghĩ Trưởng Tôn Vinh Cực kia cũng đá nát xương chậu hắn như đạp đứt nhánh cây mà thôi.

Chưa từng ngờ đối phương sẽ làm như vậy, giống như mọi chuyện chỉ là một trò đùa dai.

Tâm tình Phương Tuấn Hiền lúc này rất kì quái, tuyệt vọng vốn đã biến mất, mối thù đối với Trưởng Tôn Vinh Cực dường như cũng đã biến mất không có lí do, nhưng bảo hắn không oán không hận Trưởng Tôn Vinh Cực đó là không thể nào, không chỉ là vấn đề sống chết.

Phong Giản đứng trên cành cây, đối với hắn nói: “May mà ngươi không có mở miệng cầu xin tha thứ, nếu không chủ tử chắc chắn sẽ biến ngươi thành kẻ tàn phế.”

Phương Tuấn Hiền dùng hết sức chống tay xuống đất đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Phong Giản, không nói một lời liền đi về hướng phủ thượng thư.

Phong Giản nhìn bóng lưng rời đi của hắn, sau đó cũng biến mất khỏi cành cây.

Lúc này, trong thành Kỳ Dương đều treo lồng đen đỏ, chiếu sáng thành Kỳ Dương tựa như ban ngày, hơn nữa còn lãng mạn và nồng nhiệt hơn ban ngày nhiều. Trong ngọn đèn mờ, bóng người lay động, tựa như ngày tết, khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

Trong Đăng Vân Lâu.

Thủy Lung ngồi ngay chỗ Phương Tuấn Hiền ngồi vào buổi sáng, bên cạnh nàng là Mộc Tuyết và Bạch Thiên Hoa.

Hôm nay, sau khi đốt sạch ba sản nghiệp của Phương Tuấn Hiền, nàng liền trở về phủ quận chúa, Mộc Tuyết và Bạch Thiên Hoa cũng theo nàng trở về. Ba người cùng ăn cơm tối với nhau, ăn cơm xong Thủy Lung luyện võ với Bạch Thiên Hoa một lúc, thấy sắc trời đã tối, Bạch Thiên Hoa lại không chịu về, nói là muốn ở lại phủ quận chúa để ngày mai đưa Thủy Lung đi lấy chồng.

Nhìn thái độ kiên quyết của
hắn, Thủy Lung cũng không thèm nói nữa.

Chờ nàng tắm rửa xong đi ra phòng ngủ, Mộc Tuyết báo lại Võ vương đưa tới một bức thư, mời nàng đến Đăng Vân Lâu xem trò vui.

Bởi vậy, ba người bọn họ mới xuất hiện tại đây.

“Tỷ, tỷ nói tỷ phu chuẩn bị trò gì cho chúng ta xem?” Mặt mày Bạch Thiên Hoa đầy hứng thú.

Từ phủ quận chúa đến Đăng Vân Lâu, miệng hắn cứ lải nhải chưa hề nghỉ một giây nào hết, hắn còn hứng thú với trò vui mà Trưởng Tôn Vinh Cực chuẩn bị hơn cả Thủy Lung.

Thủy Lung nói: “Không biết.”

Câu trả lời hời hợt của nàng làm Bạch Thiên Hoa cam chịu, nói lẩm bẩm: “Mọi người đều nói lúc nữ tử lập gia đình, khi đó là thời điểm bọn họ đầy tình cảm nhất, mặc kệ là vui hay buồn. Tại s, ao khi chuyện này xảy ra trên người tỷ lại biến thành chuyện nhạt nhẽo như vậy chứ.”

Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn: “Tại sao trước đây ta không phát hiện đệ lắm lời như thế?”

Bạch Thiên Hoa cười nói: “Đây là vì tỷ sắp lập gia đình, đệ hưng phấn không được à.”

“Ừ.” Thủy Lung nhìn thấy được một ít cảm xúc khác trong mắt hắn.

Bạch Thiên Hoa cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Thủy Lung, suy nghĩ của hắn không thể nào che giấu được nữa. Nụ cười trên môi không khỏi nhạt xuống, vẻ mặt có chút yếu đuối, bất lực: “Tỷ, người ta nói con gái gả đi như tát nước ra ngoài. Nữ tử sau khi lập gia đình chính là người bên nhà chồng, sau này tỷ thành Võ vương phi, cha gặp tỷ cũng phải quỳ lạy theo lễ quân thần, tỷ có còn giống như trước đây hay không?”

Tử vở kịch trạch môn đã biến đổi số phận thiếu niên, lúc trước còn chưa thay đổi hắn chính là vị công tử ăn chơi đàng đúm, bây giờ thay đổi thành một quân nhân trẻ tuổi, lược bỏ phù hoa trên người, thay vào đó là phần kiên cường và mạnh khỏe của thiếu niên nên có.

Chỉ là trong đáy lòng hắn vẫn còn tồn tại một phần yếu đuối, mềm mại, giống như lúc đầu ở trong căn phòng tối mờ hỏi Thủy Lung, nàng có thật lòng đối xử tốt với hắn hay không, có đồng ý che chở hắn không. Hiện tại, một lần nữa hắn hỏi, hiển nhiên đã làm lộ nội tâm yếu đuối của hắn.

Thủy Lung nhìn hắn, nhàn nhạt gật đầu.

Cái gật đầu này chính là sự hứa hẹn trong im lặng! Làm cho khuôn mặt bí xị của Bạch Thiên Hoa trở nên rạng rỡ, toát ra vẻ sáng sủa của thiếu niên nhiệt huyết.

“Oa! Tỷ, mau nhìn!” Khóe mắt hắn chợt thấy ánh lửa bập bùng, nụ cười trở thành tiếng kinh hô.

Thủy Lung đã phát hiện ra ánh lửa trước hắn, còn chưa đợi hắn nhắc nhở nàng đã quay về phía nơi bị cháy.

Một, hai, ba,… Khắp nơi đều là ánh sáng rựa rỡ của tên lửa, giống như một cơn mưa lửa, từ trên không trung bay tới, rơi vào các phòng ốc lầu các, không bao lâu ánh lửa hừng hực liền dấy lên, từng cột kkhói lửa cao chót vót, nổ tung thành pháo hoa.

“…Nơi đó là phủ thượng thư à?” Bạch Thiên Hoa không dám khẳng định chỉ vào chỗ đó hỏi.

Thủy Lung liền gật đầu xác định: “Đúng là phủ thượng thư.”

Có thể nói Đăng Vân Lâu là tòa kiến trúc có tầm nhìn nhất trong thành Kỳ Dương, cho dù khoảng cách nơi này và phủ thượng thư không gần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe từ chỗ ấy, khói lửa bay lượn, tiếng nổ phịch phịch đều có thể nghe rõ, đồng thời cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng phủ thượng thư hỗn loạn ra sao rồi.

“Đây…là trò hay mà tỷ phu muốn cho tỷ xem à?” Nét mặt Bạch Thiên Hoa vừa ngu ngơ vừa phấn khích, hăng hái ngẩng cao đầu nói: “Thật là oai! Ha ha ha ha! Xứng đáng là tỷ phu của đệ, ban ngày tỷ đem sản nghiệp Phương Tuấn Hiền đốt, buổi tối tỷ phu liền trực tiếp cho nổ phủ thượng thư! Thật sảng khoái! Đệ thích!”

Bỗng Thủy Lung nhẹ nhàng nói: “Đệ không có thực lực thì đừng có học hắn làm bậy, nếu không về sau xảy ra chuyện đủ để đệ sống ‘thoải mái’.”

Những lời này giống như chậu nước lạnh tạt lên mặt Bạch Thiên Hoa, hắn hơi thu liễm một chút, nói với Thủy Lung: “Tỷ, đệ biết rồi.” Nhưng hắn lập tức cười đắc ý nói: “Mặc dù không thể lợi hại như tỷ phu cũng không sao, ha ha ha, về sau có ai dám chọc đệ, tỷ nhớ nói tỷ phu giúp đệ, để hắn trút giận giùm đệ nhá.”

Thủy Lung như cười như không:” Được.”

Nàng đáp ứng một cái ôn hòa vui sướng như vậy, ngược lại khiến Bạch Thiên Hoa bất an, vội vàng chữa lại lời nói: “Ai nha, tỷ, đệ nói đùa, ngàn vạn lần tỷ đừng coi là thật.”

Thủy Lung quay đầu nhìn lại bầu trời ngập khói lửa, giống như không nghe lời hắn nói.

Chuyện này còn náo động hơn cả chuyện Thủy Lung gây ra, hơn nữa bây giờ là buổi tối, ánh lửa càng khiến người ta chú ý hơn. Mặc kệ là dân chúng trên đường hay là dân chúng đã ngủ yên trong nhà đều nhìn về phía bên này, tiếng nghị luận cũng càng nhiều.

Đăng Vân Lâu, không chỉ có Thủy Lung mà còn có người khác.

Tầm nhìn trống trải, đương nhiên bọn họ cũng thấy thứ mà Thủy Lung thấy. Bởi nhóm người Thủy Lung ngồi ở chỗ xa, bọn họ không ngờ ngày mai Thủy Lung sẽ lấy chồng mà còn tới chỗ này, cho nên không phát hiện sự tồn tại của nhóm Thủy Lung, liền lớn tiếng nghị luận.

“Lần này là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Bạch Thủy Lung thấy chưa đủ loạn, đêm hôm còn gây náo nhiệt?”

“Bạch Thủy Lung kiêu ngạo phách lối nhưng không đến mức trăng trợn đến cả phủ thượng thư cũng dám đốt.”

“Ta cảm thấy chuyện này có liên quan tới Võ vương nha, các ngươi còn nhớ người đi phao tin đồn khắp nơi không, cái người bị treo ở đầu tường í.”

“Võ vương và đương kim hoàng thượng là anh em cùng một mẹ sinh ra, nhưng không hiểu sao hắn lại khăng khăng muốn cưới Bạch Thủy Lung, thật kì quái!”

“Bình thường Bạch Thủy Lung rất đẹp sao? Có thể khiến Võ vương đốt lửa thiêu phủ thượng thư, chỉ vì muốn mĩ nhân cười?”

“Hắc! Bạch Thủy Lung mà đẹp? Ngươi là người ở xa mới tới à?”

Một hồi sau, mọi người đều bàn tán về chuyện Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, đoán ngày mai hôn lễ có được tiến hành đúng thời hạn hay không.

“Đám người miệng thối này!” Bạch Thiên Hoa nghe lời mọi người chửi bới Thủy Lung liền tức giận đập bàn đứng dậy, muốn đi lí luận với bọn họ.

Thủy Lung cũng đứng lên, nói với Mộc Tuyết: “Đi về.”

Nàng vừa đứng lên, Bạch Thiên Hoa cũng không dám làm chuyện xằng bậy, bám theo sau nàng. Lúc này nhóm người Thủy Lung đi ra, đương nhiên là bị mọi người chú ý, khi nhìn rõ dung mạo của Thủy Lung, hiện trường liền im lìm xuống, vẻ mặt của nhóm khách ở đây cũng rất kì quái, thậm chí có người sợ tới mức té từ trên ghế xuống, ngồi bệt dưới đất, cả người đều dính đầy rượu.

Bạch Thiên Hoa nhìn vẻ mặt của bọn họ, hừ lạnh.

Thủy Lung liếc mắt nhìn bốn phía, cười khẽ: “Hồng nhan họa thủy? Hại nước hại dân? Ha ha, không ngờ ta có thể được khen như vậy.”

Câu này vừa nói dứt, sắc mặt mọi người đều rất đa dạng có xanh mét, có tái nhợt, có đỏ bừng.

Thủy Lung nói dứt câu liền xoay người rời đi.

Bạch Thiên Hoa nhếch miệng cười, nghĩ thầm: Không hổ danh là tỷ tỷ, câu nói đầu tiên liền khiến bọn họ nghẹn họng trân trối như con vịt chết.

Một đêm này, tiệc pháo hoa vẫn duy trì đến khi mặt trăng treo cao, để lại không biết bao nhiêu nhiêu dấu vết trong lòng người. Nhưng mặc kệ là hoàng thượng hay là quan phủ đều ngầm coi đây là một trò hay để coi. Không có công khai lên án bất kì kẻ nào.

Bóng đêm dần biến mất, một ngày mới lại đến, bầu không khí trong Thành Kỳ Dương rất là cổ quái/

Sáng sớm hôm nay, Bạch tướng quân và Bạch Tuyết Vi, Bạch Linh Nhị đều tới phủ quận chúa. Về phần những người còn lại trong hậu viện Bạch phủ đều là mẹ kế và em kế, không có tư cách đưa Thủy Lung xuất giá, xử lí hôn sự.

Bạch tướng quân có thể tới là do hoàng thượng hạ lệnh hắn được miễn vào triều.

Lúc này trong phủ quận chúa đã sớm được trang trí với màu sắc vui mừng, Bạch tướng quân và Bạch Thiên Hoa là nam tử, không thể vào phòng cố gái sắp gả bên ngoài, nên hai người đứng bên ngoài.

Không biết là Bạch Tuyết Vi vô tình hay cô ý trong ngày vui ả lại mặc quần áo trắng như tuyết, trang phục thanh lịch, tao nhã tuy đẹp nhưng không hợp với bầu không khí ngày hôm nay.

Từ lúc bước vào phủ quận chúa, sắc mặt ả chẳng tốt tẹo nào, lạnh lùng cứ như người ta ép về chịu tang ấy.

Bạch tướng quân không hi vọng ả có thể vào phòng làm bạn cùng Bạch Thủy Lung, hắn nhìn về phía Bạch Linh Nhị, hắn nhớ được đứa con gái này mặc dù vênh váo lạnh nhạt, không có quan hệ tốt với bất kì người nào, cũng không coi là đứa nhỏ xấu.

Bạch Linh Nhị nhận thấy được ánh mắt của Bạch tướng quân, nhẹ gật đầu với hắn, sau đó đi về phía phòng Thủy Lung.

Bên này, Thủy Lung đang được Mộc Tuyết trang điểm.

‘Cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên, nàng mở miệng: “Ai?”

“Đại tỷ tỷ, ta là Linh Nhị.” Thanh âm Bạch Linh Nhị từ ngoài cửa truyền vào.

Mộc Tuyết nhìn về phía Thủy Lung, Thủy Lung nhàn nhạt gật đầu.

Mộc Tuyết thấy vậy liền buông bút kẻ mày xuống, đi ra mở cửa cho Bạch Linh Nhị vào.

Bạch Linh Nhị nhẹ nhàng bước vào, hướng về phía Thủy Lung ngồi trước bàn trang điểm hành lễ: “Đại tỷ tỷ, muội tới xem có thể giúp gì được cho tỷ không?”

Thủy Lung nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trên môi mang ý cười nhợt nhạt, ánh mắt sâu xa nhưng không nói gì.

Bạch Linh Nhị ngẩng đầu, đập vào tròng mắt chính là dung nhan xinh đẹp khiến người ta hồn xiêu phách lạc, trong nháy mắt chết lặng người, không thể tin chuyện ở trước mắt.

Người này. . . Là Bạch Thủy Lung! ?

Không thể nào!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện