Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Phu thê đối thoại


trước sau

Edit: Tiểu Ngữ

“Hắc.”

Thủy Lung nghe vậy không khỏi cười ra tiếng, hứng thú nhìn hắn lộ ra nụ cười âm trầm, nhàn nhạt nói: “Như thế có quá độc ác không?”

Ai dè, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực ngưng trọng, bàn tay đang ôm eo ếch của hắn càng siết mạnh, mạnh mẽ như muốn đem nàng nhét vào ngực, nói: “Đúng là tiểu hồ ly thích câu dẫn người mà!”

Nữ tử trước mặt được trang điểm khéo léo liền làm lộ ra ngũ quan xinh đẹp, đối với hắn cười lạnh nhưng không có ác ý, trái lại còn làm lộ ý cười nồng đậm và trêu tức, ánh mắt giống như lưỡi câu đem lòng người câu đi hết.

Nụ cười tà ác này, rõ ràng có ý dụ hoặc người khác.

Bỗng nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy may mắn, nàng không có để lộ nụ cười ‘tà ác’ này trước mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân.

Thủy Lung vừa nghe hắn thở phào nhẹ nhõm, liền biết tâm trạng của hắn đã khôi phục như binh thường. Đang định hỏi hắn một số chuyện chính, nàng lại cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên thay đổi, cái mặt anh tuấn của nam tử đang ôm nàng lại lạnh xuống.

“Khăn hỉ đâu?” Trưởng Tôn Vinh Cực vuốt ve gò má nàng. Tuy có dậm thêm một chút phấn trang điểm, nhưng da thịt nàng vẫn mềm mại như trước, chỉ thiếu đi vài phầm nhẵn bóng, nhu hòa.

Đây là chỗ thiếu hụt trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Thủy Lung, rõ ràng là da thịt trơn bóng nhẵn nhụi, trắng mịn như đậu hủ, khiến lúc người ta sờ soạng rất sợ nó bị vỡ nát. Cố tình da mặt nàng lại vàng khô cứng ngắc, tựa như một lớp da hư, đem toàn bộ ngũ quan sinh động che giấu đi.

Thủy Lung nói rất tự nhiên: “Lấy xuống rồi.”

Khăn hỉ đỏ thẫm không còn ở trên đầu, tự nhiên là được lấy xuống.

“Ai lấy?” Giọng nói Trưởng Tôn Vinh Cực ấn chứa sự nguy hiểm.

Thủy Lung nhăn mày một cái, trái lại cảm thấy may mắn người lấy khăn hỉ xuống là nàng: “Là ta.”

Lời này vừa rơi xuống, Khí lạnh vây quanh cơ thể Trưởng Tôn Vinh Cực tiêu tán đi không ít, nhéo hai má nàng: “Khăn hỉ là để cho ta lấy xuống.”

Thủy Lung để mặc cho ngón tay hắn ngắt nhéo một chút, phát giác ngón tay hắn dường như không thỏa mãn dừng lại trên mặt nàng, đương nhiên nàng không quen như vậy rồi, hơi nghiêng mặt qua một bên, tránh ma trảo của hắn: “Tình huống như thế, ta còn có thể đợi ngươi trở lại lấy khăn hỉ xuống à?”

Trường Tôn Vinh Cực nói: “Có thể.”

Thủy Lung chuẩn bị phản bác, lại nghe thấy hắn nói tiếp: “Nàng có thể cáo trạng cho ta biết, có ý tin tưởng ta, như vậy mọi chuyện đều có thể.”

Đầu óc Thủy Lung vô cùng nhạy bén, liền nhận ra ẩn ý trong lời nói của hắn. Cáo trạng? Tin tưởng? Sóng mắt nàng lưu chuyển, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Ngươi đã sớm biết ý định của ta và âm mưu của thái hậu?”

“Biết.” Trưởng Tôn Vinh Cực nắm ống tay áo của nàng, lạnh nhạt nói: “Trên quần áo có bột phấn Thanh Âm Cổ, bình thường thì không sao, nhưng một khi bị dính rượu, nó sẽ biến thành xuân dược cực kì mạnh, từ từ thấm vào da thịt.”

Không sai, đây cũng chính là kết quả Thủy Lung điều tra được.

Tuy mọi chuyện thái hậu làm rất cẩn thận, nhưng bà ta không biết Mộc Tuyết bên người nàng chính là cao thủ dùng cổ, trải qua những gì mà Thủy Lung phân tích về lòng dạ của thái hậu, nàng đoán bà ta đã dùng thủ đoạn này mấy lần rồi, kết hợp với những gì Mộc Tuyết quan sát tỉ mỉ, rốt cuộc cũng phát hiện chỗ khác thường trên hỉ phục, cũng sớm tìm ra phương pháp giải quyết.

Cũng vì vậy, nàng mới mặc bộ đồ nàng mà lên kiệu hoa.

Thủy Lung biết Trưởng Tôn Vinh Cực cơ bản đã hiểu rõ mọi chuyện, nàng chẳng những không giận hắn thờ ơ lạnh nhạt, trái lại nàng còn vì sự sáng suốt của hắn mà bội phục. Nàng vốn nghĩ hắn không biết chuyện gì hết, không ngờ hắn lại là người hiểu rõ nhất.

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Chỉ cần nàng cáo trạng với ta, ta liền có thể giải quyết hết thảy, để cho nàng bình yên ngồi đợi ta vén khăn hỉ.”

Đáng tiếc nàng không làm như vậy, thậm chí lúc bị thái hậu làm khó, nàng cũng không muốn tìm ta nhờ giúp đỡ.

Thủy Lung hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng hiểu rõ hắn bất mãn ở chỗ nào.

Đúng như Trưởng Tôn Vinh Cực nói, nàng còn chưa có tin tưởng hắn.

Nàng tin hắn, cái này nàng tự biết. Nhưng mà nàng không ỷ lại vào hắn, nàng chưa từng ỷ lại vào bất kì người nào, hoàn toàn không biết ỷ lại như thế nào. Từ xưa tới nay, nàng ủng hộ việc tự mình cố gắng, chỉ có tự mình cố gắng mới có thể bảo vệ chính mình, ỷ lại vào người khác chỉ khiến bản thân bị động. Hoặc là, một ngày nào đó mất đi người che chở, ngày đó chính là ngày bản thân bị diệt vong.

Vì vậy, khi nàng nhận ra lòng dạ của thái hậu, lúc bị thái hậu làm khó, nàng không hề tìm Trưởng Tôn Vinh Cực giúp đỡ, một mình tìm cách đối phó, thà rằng nàng nhờ Mộc Tuyết giúp đỡ, chứ không muốn Trưởng Tôn Vinh Cực nhúng tay vào.

Thủy Lung thu lại suy nghĩ, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Lúc ngươi biết hết mọi chuyện, ngươi có thể nói cho ta biết, hoặc nếu không muốn nói, ngươi cũng có thể tự mình giải quyết, đỡ làm phiền ta.”

Không phải tính tình của hắn luôn như thế sao?

Mọi chuyện luôn lấy mình làm trung tâm, nghĩ cái gì liền làm cái đó.

“Bạch Thủy Lung.” Trưởng Tôn Vinh Cực thấp giọng kêu tên nàng.

Hiếm khi Thủy Lung ngớ người, chợt nàng phát hiện mình đã sớm quen Trưởng Tôn Vinh Cực gọi nàng là A Lung, rất ít nghe hắn gọi cả họ lẫn tên nàng.

TRong âm thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra chút tức giận: “Là tự nàng nói, nàng không muốn bị trói buộc, muốn ta tôn trọng ý nguyện của nàng.”

Dựa theo tính cách Trưởng Tôn Vinh Cực, ai chọc hắn tức giận người đó nhất định sẽ nhận hậu quả vô cùng bi thảm. Vậy mà đối với Thủy Lung, sự kiên trì và ranh giới của hắn không ngừng đổi mới, không ngừng mở rộng, bất tri bất giác bản thân thà tự mình hờn dỗi, cũng không muốn để Thủy Lung tức giận.

Nếu hiện tại, thái hậu muốn đối phó với nữ tử khác mà không phải Thủy Lung, nếu Trưởng Tôn Vinh Cực biết được chuyện đó, hắn tuyệt đối không chút để ý. Nhưng sau khi biết chuyện này có liên quan đến Thủy Lung, hắn liền không thể bình tĩnh, lửa giận bừng cháy khôn cùng.

Nguyên bản, hắn vốn tự mình giải quyết, nhưng thấy Thủy Lung có kế hoạch của nàng hết rồi, không hề muốn hắn giúp đỡ, hắn liền nhẫn nhịn để cho nàng xử lí, trong lòng
vẫn hi vọng Thủy Lung nói cho hắn nghe hết thảy mọi chuyện, đợi mãi đến ngày thành hôn hôm nay vẫn không thấy nàng nói gì.

Vừa nghĩ tới chuyện thê tử của mình ngồi trong tân phòng, bị nam nhân khác thấy trước, vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực càng lạnh lùng hơn.

Mặt Trưởng Tôn Vinh Cực không chút thay đổi, nhìn chòng chọc Thủy Lung. Ánh mắt sắc bén không chút gợn sóng nói với Thủy Lung: “Hôm nay nàng nói như vậy, có phải sau này ta không cần hỏi ý kiến của nàng, cứ việc dựa theo ý kiến của mình mà làm đúng không?”

“Được rồi, ta sai rồi!!!” Thủy Lung nhiệt tình thừa nhận sai lầm của mình, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ta nhận sai rồi, ngươi vẫn phải tôn trọng ý nguyện của ta!” Lúc nói dứt câu, nàng nhạy bén phát hiện trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe lên chút rầu rĩ, đáy mắt có chút tiếc nuối.

Có vẻ như để hắn có thể nhìn tới ý nguyện của nàng, hoàn toàn dựa theo tâm trạng của hắn mà làm.

Thủy Lung không khỏi bật cười, dùng ánh mắt mềm mỏng như làn thu thủy nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Tính cách của bọn họ cũng không phải xứng đôi nhau, cũng không phải là bù đắp lẫn nhau. Thế mà bất tri bất giác sáp vô một chỗ liền nảy sinh tình cảm. Sau đó, dần thay đổi vì đối phương, cố gắng từng chút để hợp nhau, không biết tương lai sẽ ra sao đây.

Thế nhưng, mặc kệ tương lai như thế nào, Thủy Lung cảm thấy trong đáy lòng có thứ tình cảm rất đặc biệt, kiếp trước nàng chưa từng có, chỉ Trưởng Tôn Vinh Cực mới có thể mang đến cảm thụ kì lạ này cho nàng.

“Về sau, ta sẽ cố gắng để ỷ lại vào ngươi.” Lời nói vừa vọt ra khỏi miệng, Thủy Lung cũng cảm thấy kinh ngạc khi bản thân chịu nhún nhường. Phát hiện sau khi nói ra lời này, trong lòng nàng cũng không có buồn bực khi phải nhường nhịn hắn, trái lại có chút thoải mái khó tả. Lập tức nói tiếp: “Cho dù không thể ỷ lại hoàn toàn, nhưng nếu có chuyện gì phiền phức, ta sẽ tìm ngươi bàn bạc.”

Giọng nói mềm mại, tràn đầy ý cười và an ủi của nàng khiến tâm tình buồn bực của Trưởng Tôn Vinh Cực biến mất theo gió, tìm không ra dấu vết.

Trưởng Tôn Vinh Cực ngoéo khóe miệng một cái… lập tức nghĩ bỏ qua cho Thủy Lung như vậy quá mức dễ dàng. Liền mím chặt môi, chẳng ừ chẳng hử gì với lời nói của Thủy Lung.

Thủy Lung buồn cười không thôi, nhưng vẻ mặt không lộ ra một chút trêu tức nào cả, nghiêm túc đem chủ đề dời đi: “Bên đại sảnh như thế nào?”

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn còn muốn lấy được đồng ý của Thủy Lung, nhưng nàng lại đem chủ đề chuyển sang chỗ khác, liền không có cách tiếp tục bàn tới chuyện trước, giọng điệu không vui đáp: “Loạn.”

“Nói chút nghe coi.” Thủy Lung rất chi là hứng thú.

Trưởng Tôn VInh Cực thích nhất dáng vẻ chau mày của nàng, luôn lộ ra sự kiêu ngạo, xinh đẹp lại rất lẳng lơ khiến tâm tình hắn trở nên sung sướng, không khỏi vươn tay vuốt mặt nàng, nói nàng biết mọi chuyện bên ngoài: “Tỳ nữ ở trước mặt khách mời múa thoát y cầu hoan, quấy rối khách mời, thái hậu mang tâm tình không tốt bỏ về.”

Thủy Lung nghe lời nói đạm nhạt của hắn, đặc biệt là khi nghe hắn gọi thái hậu cũng không có khác biệt bao nhiêu, không khỏi dâng lên nghi ngờ.

Không phải tình cảm Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho thái hậu rất đặc biệt hay sao.

Bởi vậy, nàng mới cố tình thiết kế vở kịch này, không chỉ đánh cho thái hậu một bạt tai, cũng là chứng minh cho hắn thấy rõ mọi chuyện thái hậu làm. Ai ngờ, căn bản không cần nàng chứng minh, Trưởng Tôn Vinh Cực đã sớm biết.

“Chuyện này ngươi thấy như thế nào?” Thủy Lung hỏi hắn.

Chỉ cần trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn còn thái hậu, ân oán giữa nàng và thái hậu khó phân thắng bại. Trưởng Tôn Vinh Cực đương nhiên sẽ trở thành người trung gian quan trọng nhất, thái độ của hắn quyết định chiều hướng của kết quả.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vào mắt nàng, hỏi lại: “Nàng nghĩ ta sẽ làm thé nào?”

Thủy Lung cười nói: “Ban đầu, ta không mặc bộ hỉ phục thì sẽ làm thái hậu mất mặt. Nếu ta mặc, còn gây rối loạn trong đại sảnh, chẳng khác nào tát vào mặt bà ta, hoàn toàn trở mặt với bà ta.”

“Ta vốn muốn lợi dụng nữ tỳ kia chứng minh cho ngươi thấy giá y này có vấn đề, nhưng hiện tại ngươi đã biết từ lâu rồi, ta cũng không cần phải giải thích thêm.”

“Ta muốn hỏi ngươi làm như thế nào, dĩ nhiên tốt nhất là có thể đứng bên cạnh ta.”

“Song, nếu ngươi cảm thấy khổ sở, ngươi có thể chọn cách trung lập, không cần quan tâm bên nào hết. Cứ để mặt bọn ta chơi đùa đi.”

Thủy Lung nói một hơi, vẻ mặt mang nụ cười nhàn nhạt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Quả thật, nàng rất quan tâm đến cảm nghĩ của hắn, bằng không sự việc tuyệt đối sẽ không làm lộ liễu như vậy, đã sớm nói rõ mọi sự thật cho hắn biết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện