Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Gặp lại Túc Ương


trước sau

Edit: Tiểu Ngữ

Không biết là định lực Trưởng Tôn Vinh Cực quá mạnh mẽ hay là bản lĩnh tự **** của hắn quá kém, tóm lại thời gian hắn tự xử này kéo dài không dứt, nhìn khuôn mặt nghẹn uất đỏ bừng gợi cảm của Trưởng Tôn Vinh Cực, ngay cả Thủy Lung cũng cảm thấy khó chịu.

Đợi hắn ‘ra’, Thủy Lung liền ra khỏi phòng tắm, đi ra phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên trường kỷ bắt đầu luyện công.

Trưởng Tôn Vinh Cực khoác áo ngoài đi vào, ánh mắt sâu kín nhìn thiếu nữ nhắm mắt khoanh chân luyện công.

Ánh mắt nóng rực mang tính xâm lược, khiến Thủy Lung đang vận chuyển nội lực vài vòng không khỏi dừng lại, mở mắt nhìn người đối diện, tầm nhìn liếc qua vạt áo mở rộng của hắn, lại nhớ tới khuôn mặt hắn, lười biếng nhìn hắn như hỏi.

Ngươi đứng im như vậy nhìn ta làm gì?

Thủy Lung suy nghĩ, lại quét mắt nhìn ánh nến được thắp lên. Cảm thấy bọn họ vừa mới rời giường, cùng nhau ăn cơm, rồi cùng nhau tắm rửa, chuẩn bị ngủ một giấc. Ai kêu hôm qua nàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực giày vò lâu như vậy, đến lúc gần hoàng hôn mới tỉnh lại, bây giờ thắt lưng và xương sống của nàng vẫn còn uể oải, cũng không khỏi không muốn xuống giường.

Lúc nàng ngây người, nàng không phát hiện TRưởng Tôn Vinh Cực đã đi tới trước mặt mình, đưa tay đem nàng ôm lấy, sau đó lật người nàng lại.

“Hử?” Thủy Lung ngẩn ra, đang định mở miệng thi trên mông truyền đến cảm giác đau đớn.

Bốp!

Âm thanh chát chúa của da thịt bị đánh vang lên trong phòng, rơi vào trong tai Thủy Lung, khiến sắc mặt của nàng ngẩn ngơ, trợn tròn mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi ở mép giường, nàng không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt. (Ngữ: =]] oa oa chị bị đánh mông)

Trưởng Tôn Vinh Cực đương nhiên đem vẻ mặt của nàng thu vào trong đáy mắt, nhịp tim cũng dừng một chút theo sắc mặt của nàng. Thầm nghĩ vẻ mặt này của nàng thật đáng yêu lại thú vị, hai mắt trợn to và đôi môi hơi vểnh lên, làm cho nàng trẻ con hơn nhiều, như vậy mới giống dáng vẻ thiếu nữ mười sáu tuổi nên có, bình thường nàng quá mạnh mẽ lại khó dò đoán, thiếu đi mấy phần hoạt bát ngây thơ của độ tuổi này.

Nhưng, nếu Thủy Lung thật sự là thiếu nữ ngây thơ hoạt bát, e rằng Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ không nảy sinh tình cảm với nàng.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy vẻ mặt của Thủy Lung, tay không chút lưu tình, một cái lại một cái nối tiếp nhau đánh vào mông Thủy Lung, sức lực không nặng lại không nhẹ, có thể khiến người ta đau nhưng lại không quá đau, lâu sẽ nóng lại tê tê.

Thủy Lung bừng tỉnh, híp mắt lại, liền nhanh chóng xoay người, tránh thoát khỏi cái vỗ kế tiếp của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực vỗ hụt nhưng không có tiếp tục truy đuổi theo, cởi giày chuẩn bị lên giường. Một chân hắn vừa đạp lên liền bị Thủy Lung quét ngang. Nhưng phản ứng của Trưởng Tôn Vinh Cực không kém, đơn giản liền ổn định lại thân thể, liếc mắt nhìn Thủy Lung, lại muốn leo lên giường.

Thủy Lung cười híp mắt nhìn hắn, trong nụ cười tràn ngập lạnh lùng sắc bén, lại quét ngang.

Lần này Trưởng Tôn Vinh Cực có chuẩn bị, nhanh nhẹn tránh thoát khỏi tập kích của nàng, chống tay xuống giường lộn mèo một cái vào bên trong giường. Thủy Lung sử dụng cả tay lẫn chân, chộp về phía hắn, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đưa tay đánh về phía nàng, trong nháy mắt hai người đấu với nhau mấy chiêu, chiếc giường bị động tác của hai người mà lắc lư không ngừng. (Ngữ: có ai có suy nghĩ không thuần khiết hem >ê

Một hồi sau, mặc kệ là Thủy Lung hay Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đều đổ mồ hôi, uổng công tắm sạch sẽ.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực và kinh ngạc lại dò xét nhìn Thủy Lung: “Không tệ.”

Dưới tình huống không đấu nội lực, công phu và kĩ xảo của Thủy Lung ngang ngửa hắn, khó có người nào đánh thắng người nào được. Lúc này, Thủy Lung bị hắn khống chế, có lẽ là vì thân thể nàng còn khó chịu, vì xương sống thắt lưng còn uể oải.

Sau một trận tranh đấu đầm đìa vui sướng, Thủy Lung lười so đo với chuyện hắn đánh PP của nàng nữa, dù sao thì nàng cũng có lỗi, vì cố ý trêu đùa hắn ở trong phòng tắm. Thở ra mấy hơi, Thủy Lung lười nhúc nhích, lười biếng nằm trên giường nhắm mắt ngủ.

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy vậy đưa tay đem nàng ôm vào ngực, sức lực không mạnh sẽ không khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, lại sử dụng nội lực, khiến nhiệt độ cơ thể nàng duy trì trạng thái mát mẻ, trong ngày hè nóng nực hai người có ôm nhau cũng không thấy oi bức.

Từ sau khi thành thân, Thủy Lung đã ở trong phủ Võ vương năm ngày, năm ngày liên tục đóng cửa không có ra ngoài, cho tới khi Mộc Tuyết mang tin tức của Túc Ương đến, kêu nàng một mình đến Xuân Ý Lâu.

Nếu nói một mình thì nhất định ngay cả Mộc Tuyết cũng không được dẫn theo.

Lúc Mộc Tuyết đem chuyện này truyền cho Thủy Lung, trên mắt nàng ta không che giấu được vẻ phức tạp. Hơn nữa nhớ tới mấy ngày nay Trưởng Tôn Vinh Cực đều dính với Thủy Lung như hình với bóng, lại sợ hành tung của nàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực phát hiện, khi đó khó tránh khỏi hiểu lầm.

Thủy Lung lại không nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy, sau khi hai người đi ra khỏi hòn núi giả bên hồ nước, Thủy Lung liền đi đến thư phòng tìm Trưởng Tôn Vinh Cực. Người giữ của thư phòng không phải ai khác chính là Phong Giản, Phong Giản thấy nàng liền không có ý ngăn cản, lập tức mở cửa cho nàng vào.

Thủy Lung bước qua cảnh cửa, liền thấy Trưởng TÔn VInh Cực ngồi dựa vào ghế.

Hắn đang xem một quyển sách, vẻ mặt lạnh nhạt đến không nhìn ra biểu tình, thờ ơ khiến người ta hồi hộp, không đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì, hoặc là hắn không có suy nghĩ gì hết.

Lúc này, hắn dường như cảm nhận được Thủy Lung đến, giương mắt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt tĩnh lặng lóe sáng một giây, tựa hồ có chút vui vẻ, trong lòng nghĩ: Tiểu Hỏa Hồ này đúng là càng ngày càng ngoan, chẳng lẽ nàng biết hắn đang buồn chán nên mới tìm hắn? Hay là, mới không gặp ta liền nhớ đến ta rồi?

Lòng hắn nghĩ như thế liền cảm thấy vui vẻ, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt, nhưng không hề nói một câu.

Thủy Lung khó hiểu bị hắn nhìn như thế, đi vào giữa phòng liền trực tiếp nói: “Ta có chuyện cần ra ngoài một chút, kêu đám người ngươi đã sắp xếp bên cạnh ta rút lui hết đi.”

Lời này vừa nói, nụ cười trên mặt Trưởng Tôn Vinh Cực liền biến mất, thay vào đó là sự tức giận.

Thủy Lung cảm thấy có chút thú vị, trong lòng thầm nghĩ người này quả nhiên vui giận thất thường.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thủy Lung một hồi lâu không nói gì. Hắn muốn biết nàng đi đâu, lại không thể cho người ta biết. Nhưng THủy Lung đã mở miệng nói như vậy chứng tỏ nàng không muốn để cho hắn biết, lấy tính cách của nàng, cho dù hắn có hỏi nàng cũng sẽ không nói, chỉ khiến lòng dạ càng thêm tồi tệ mà thôi.

Hai người cứ nhìn nhau như thế, cuối cùng Trưởng Tôn Vinh Cực rũ con ngươi xuống, không nhìn nàng nói: “Nếu đã cho theo bên cạnh nàng, nàng chính là chủ tử của bọn họ, có chuyện gì thì cứ tự mình quyết định là được.”

Không có mệnh lệnh của ngươi, dù ta có sai khiến, e là cũng vô ít.

Thủy Lung nghĩ vậy, sau đó gật đầu nói: “Biết rồi.” Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn cúi đầu nhìn sách không nói lời nào, tựa như không hề có biến hóa gì, nhưng lại bị nàng phát hiện mắt hắn không hề chớp cũng không hề nhúc nhích, rõ ràng không có chú tâm đọc sách, đang giận dỗi thôi.

Thủy Lung cũng không vạch trần ngược lại nói: “Ta muốn ăn bánh cá nướng, kêu nhà bếp làm, chờ ta về sẽ ăn.”

Ánh mắt Trương Tôn Vinh Cực lóe lóe, thờ ơ nói: “Ừ.”

Thủy Lung hé miệng cười khẽ, mới xoay người rời đi.

Tên này đúng là kì quặc, rõ ràng thích ăn đồ ngọt và bánh cá nướng thế mà sống chết không chịu chủ động bảo người hầu làm. Muốn nàng lên tiếng mới chịu, thật ra nàng không thích ăn, hắn liền dụ dỗ lừa gạt để nàng ăn, hơn phân nửa phần còn lại đều chui vào bụng hắn.

Chương 95.2: Gặp lại Túc Ương

Edit: Tiểu Ngữ

Lần này trước khi đi Xuân Ý Lâu, Thủy Lung thay đổi một quần áo một chút. Mặc trường bào màu lam nhạt của nam tử, đầu đội mũ văn sĩ, hóa trang đơn gian cho khuôn mặt, nhìn không hề thua kém thư sinh tuấn tú.

Trước khi rời khỏi Võ vương phủ, nàng đối với người núp trong bóng tối nói: “Không cần đi theo.” Liền cất bước ra khỏi phủ, đi về phía phố phong trần.

Ban ngày, phố phong trần rất yên tĩnh, người lui tới không nhiều, Thủy Lung đi đường không cần mở mắt. Nàng đi trên đường lớn không bao lâu, liên tục đi vào các ngõ hẻm, xoay người mấy cái liền đến cửa ngầm của Xuân Ý Lâu, gõ ám hiểu rồi đi vào.

Xuân Ý Lâu đa sô là nơi ở của các nữ tử, ban ngày cơ hồ các cô gái ấy đều chưa thức dậy, ngay cả nô tài và tỳ nữ cũng ít thấy. Thủy Lung đi về một nơi không biết tên ớ hướng bắc, vừa vào bên trong liền thấy bóng dáng một người đang ngồi cạnh hồ nước.

Người nọ mặc áo màu trắng, màu sắc thanh lịch trên người hắn không chỉ lịch sữ tao nhã mà còn cao quý thiêng liêng có nói thành lời, bên ngoài khoác một bộ cánh ve mỏng, khiến cho thân thể hắn càng thêm mờ ảo, phảng phất giống như có sương mù vây quanh, rõ ràng gần ngay trước mắt lại giống như xa không thể chạm vào.

Hắn ngồi yên cạnh bờ hồ, giống như đang thất thần, không biết đang nghĩ cái gì, tạo thành một bức họa tĩnh nhã thánh khiết.

Thủy Lung nhìn một màn này, chẳng biết lúc nào thì trái tim nàng cũng tĩnh lặng không ít, thầm nghĩ Túc Ương là người nàng không xem thấu nhất. Người này bề ngoài đẹp đẽ, khí chất thì hơn người, so với Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không kém bao nhiêu. Đáng tiếc dung mạo bị hủy của hắn lại giống như ma quỷ, dù vậy nhưng cặp mắt đào hoa xinh đẹp và cái mũi cao đủ để khiến Thủy Lung đoán được, nếu Túc Ương không bị hủy dung thì hắn nhất định là một nam nhân phong hoa tuyệt đại.

Những thứ này không quan trọng, chủ yếu nhất là Túc Ương người này vẫn rất thần bí. Trong trí nhỡ của ‘Bạch Thủy Lung’ chỉ biết hắn có võ công rất bí hiểm và một số thế lực bên ngoài của hắn, ngoài ra chẳng còn tin tức nào nữa. Số lần gặp mặt của Thủy Lung và hắn chỉ có hai lần, hai lần đều là nàng nhờ người khác tìm hắn, bản thân lại
không có cách nào tìm ra hành tung của hắn.

Thủy Lung nhìn thân ảnh Túc Ương suy nghĩ, sắc mặt bên ngoài không biến đổi khiến người ngoài khó biết được nàng đang thất thần.

Không lâu sau, nàng đi tới bên cạnh Túc Ương, tùy ý ngồi xuống bên cạnh hắn.

Sauk hi ngồi sát vào, khiến Thủy Lung cảm nhận được đặc tính ki lạ thuộc về Túc Ương. Lúc hắn yên tĩnh, cả người hắn tỏa ra một loại hơi thở hài hòa, khiến người bên cạnh không khỏi quên đi mọi buồn phiền, đau khổ giống như Chúa ở hiện đại, cố tình hắn lại lợi hại hơn Chúa, đem hơi thở thần thánh của Chúa phát huy hết sức nhuần nhuyễn.

Nếu Túc Ương xuyên đến hiện đại, dựa vào khí chất đặc biệt này, đi đâu giả thành giả thánh cũng có thể lừa gạt hết mọi người.

Đột nhiên Thủy Lung có suy nghĩ này, khóe môi không nhịn được nhếch lên, cúi đầu cười thành tiếng.

Túc Ương bị tiếng cười của nàng giật mình tỉnh lại, quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt không chút kinh ngạc. Đôi mắt đào hoa quét nhìn nàng một lượt, nói: “Học dịch dung khi nào.”

“Trang điểm đơn giản, mọi nữ nhân đều biết.” Thủy Lung tùy ý đáp lại.

Túc Ương nhìn nụ cười nhạt trên mặt THủy Lung, vươn tay nhéo gò má nàng, như cười như không nói: “Lần này không nói do Túc Ương dạy nữa à?”

Có lẽ vì kí ức của ‘Bạch Thủy Lung’ nên Thủy Lung không có nhiều phản ứng với hành động đột ngột của Túc Ương, chờ đến khi cảm giác hai má hơi đau nàng mới biết Túc Ương đang làm gì. Nghiêng đầu tránh thoát khỏi bàn tay Túc Ương, nhàn nhạt nói: “Quá mức tự luyến không phải là chuyện tốt.”

Nụ cười của Túc Ương dần biến mất: “Miệng mồm càng ngày càng lanh lợi.”

Thủy Lung không tỏ ý kiến, hỏi: “Lần này ngươi gọi ta đến, chẳng lẽ vì muốn nói chuyện phiếm với ta?” Nói xong nàng bày ra bộ dạng ‘ta rất bận’ cho Túc Ương xem, dám chắc chỉ cần Túc Ương gật đầu nàng liền xoay người bước đi.

Túc Ương đau lòng nói: “Lẽ nào vi sư không thể tìm Tiểu Long Nhi nói chuyện phiếm, ôn chuyện?” Đôi mắt đào hoa cũng lộ vẻ thương tâm khiến người xem đều phải đau lòng, khiến người ta quên mất những vết thẹo rực rỡ đan xen nhau trên mặt hắn.

“Nói tới ôn chuyện, vi sư thật sự có chuyện muốn nói với Tiểu Long Nhi.” Túc Ương cười, bứt một ngọn cỏ bên cạnh, vê tròn giữa hai ngón tay, nhìn Thủy Lung nói: “Tiểu Long Nhi còn nhớ cỏ nhỏ hồ nước không?”

Thủy Lung rũ mắt che giấu ánh sáng chợt lóe. Túc Ương đột nhiên nói tới chuyện xưa, thật sự là hứng thú nhất thời sao? Hơn nữa, cuối cùng hắn phát hiện nàng và ‘Bạch Thủy Lung’ khác nhau, nên cố tình muốn thử?

Tiếc quá, nàng sống lại trên cơ thể ‘Bạch Thủy Lung’ không chỉ tiếp nhận thân thể mà còn có kí ức của nàng ta.

Không cần hồi tưởng, Thủy Lung liền cười nói: “Túc Ương nói chuyện bị ta gọi là cỏ đuôi chó sao?”

Biểu tình Túc Ương cứng lại, tức giận trừng mắt nhìn Thủy Lung.

Thủy Lung cười to hai tiếng, rồi nói tiếp: “Xem ra không phải. Đó chính là lần Túc Ương dạy ta luyện công, lợi dụng nội lực của song phương, cướp đoạt cỏ đuôi chó.”

Túc Ương nghe lời nàng nói, ánh mắt sắc bén dần khôi phục lại độ ấm, nhẹ giọng nói: “Tiểu Long Nhi quả nhiên vẫn còn nhớ. Khi đó Tiểu Long Nhi thật sự đáng yêu lại lưu manh, thua liền khóc la om sòm, còn cầm bát nước hất vào người vi sư.”

“Nên.” Thủy Lung nói.

Túc Ương nở nụ cười: “Nên, đúng là nên. Kết quả cuối cùng Tiểu Long Nhi cũng bị ướt sũng.”

Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Cái này ướt sũng là đồ đệ ngươi, nhưng mất mặt lại là ngươi.”

Túc Ương lại muốn véo mặt nàng, cười mắng: “Ngươi đúng là càng lớn càng không biết e lệ.”

Lúc này, Thủy Lung tránh đúng lúc, không có bị Túc Ương đụng. Nhìn ngón tay Túc Ương dừng lại nói: “Nam nữ có khác, huống chi ta đã là người đã có chồng.”

Ánh mắt ôn hòa của Túc Ương dần trầm xuống, không khí chung quanh cũng vì thay đổi của hắn mà áp lực.

Thủy Lung bình tĩnh nhìn hắn.

Sau đó, Túc Ương mới mở miệng: “Tiểu Long Nhi, ngươi nói thật cho vi sư biết, có phải ngươi đã sinh tình với Trưởng Tôn Vinh Cực đúng không?”

Thủy Lung cười khẽ nói: “Cái gì tình?” Phát hiện hai mắt Túc Ương hơi sáng, nói tiếp: “Ta thật sự rất thích hắn, cũng xem hắn như người của mình.”

Túc Ương sâu kín nhìn nàng, tựa như muốn nhìn ra điểm khác thường của nàng. Chỉ là nhìn một hồi lâu, hắn không thấy hào quang vui đùa mình muốn thấy, trái lại chỉ thấy cặp mắt tràn ngập nghiêm túc và cố chấp bất tuân.

Túc Ương tức giận quát lớn: “Trước kia chuyện của Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn chưa đủ để giáo huấn ngươi sao?”

Thủy Lung nhàn nhạt nói: “Con ngươi luôn phải nhìn về phía trước.”

Nàng không phải ‘Bạch Thủy Lung’ đương nhiên chọn người không giống nàng ta, kết quả sau cùng lại càng không giống.

“Cái rắm!” Túc Ương tức giận đánh vào mặt hồ, khiến nước trong hồ bắn tung tóe.

Thủy Lung vẫn bình tĩnh như cũ: “Sư phụ, bình tĩnh.”

Tiếng kêu sư phụ này, khiến Túc Ương ngẩn người sau đó lại hoàn hồn. Nét mặt không ngừng biến đổi, cuối cùng biến thành mặt nước yên tĩnh.

“Tiểu Long Nhi, vi sư vốn nghĩ rằng ngươi bị tình yêu tổn thương một lần sẽ học được vô tình, nào ngờ ngươi lại có càng nhiều tình hơn. Vừa bị Trưởng Tôn Lưu Hiến tổn thương lại động tình với Trưởng Tôn Vinh Cực, so với trước còn…” Nói cho cùng, hắn vẫn không có cách nói mấy lời khó nghe với Thủy Lung, Túc Ương lạnh giọng nói: “Ngươi và Trưởng Tôn Vinh Cực quen biết được bao lâu mà đã động tình với hắn? Không lẽ là vì dung mạo hắn?”

Dung mạo Trưởng Tôn Vinh Cực cực kì xuất sắc, ngay cả Túc Ương cũng không thể không thừa nhận.

Thủy Lung không phủ nhận cũng không thừa nhận, hờ hững không nói.

Túc Ương trầm mặc một hồi, nói tiếp: “Mấy ngày trước vi sư truyền tin cho ngươi, chờ vài ngày không thấy ngươi đáp lại. Ngươi dự định làm trái lời vi sư sao?”

Thủy Lung mỉm cười hỏi lại: “Như vậy, sư phụ có thể nói cho ta biết trước, làm sao giấu diếm thân phận ta, cho ta một thân phận mới.”

Túc Ương không vội đáp, nhìn chằm chằm Thủy Lung, rồi từ từ đáp: “Từ nhỏ, ta cho nàng ăn Tổn Nhan Đan, vì để kiềm chế sinh trưởng của dung mạo nàng.”

Thủy Lung gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.

“Thiên hạ đều biết Phượng Nhãn Quả là báu vật, nhưng không có người biết được công dụng chân chính của nó. Người bình thường dùng nó, chỗ tốt lớn nhất cũng chỉ là tăng công lực và kéo dài tuổi thọ, nhưng đối với ngươi lại khác.”

THủy Lung không có hỏi vì sao với nàng lại không giống, vì nàng biết Túc Ương sẽ không nói.

Quả nhiên, Túc Ương không có giải thích nhiều về chuyện này, chỉ nói: “Một khi ăn Phượng Nhãn Quả, dung mạo của ngươi sẽ khôi phục trong thời gian ngắn, võ công cũng như vậy.” Hắn sâu đậm nhìn Thủy Lung: “Người trong thiên hạ sẽ không nghĩ ngươi và Bạch Thủy Lung có liên quan, thân phận của Bạch Thủy Lung cũng vì sự rời đi của ngươi mà biến mất, những chuyện này vi sư sẽ xử lí.”

Dung mạo biến đổi nhưng máu sẽ không thay đổi, Thủy Lung vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, chỉ cần nàng còn mang chiếc nhẫn này, Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ có biện pháp tìm thấy nàng.

“Ta và Trưởng Tôn Vinh Cực đã quan hệ vợ chồng.” Thủy Lung nhắc nhở hắn.

Kì thật, nàng hoài nghĩ những chuyện Túc Ương làm, không chỉ liên quan đến ‘Bạch Thủy Lung’, còn có điểm này.

Thời đại này, trước không nói tới tiểu thư khuê các, ngay cả nữ tử giang hồ cũng rất coi trọng trinh tiết. Chấp niệm của Trưởng Tôn VInh Cực và nàng đã gả cho Trưởng Tôn Vinh Cực, Túc Ương đều hiểu rõ, hắn cũng nên đoán ra tám phần mười chuyện hai người đã làm, nhưng Túc Ương lại không có bất kì ngăn cản nào, biết rõ nàng đã có quan hệ vợ chồng với Trưởng Tôn Vinh Cực, vậy mà vẫn kêu nàng dựa theo kế hoạch lấy Phượng Nhãn Quả rồi rời đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện