Edit: Tịch Ngữ
Thì ra sự thay đổi của hắn, sự dịu dàng của hắn, nụ cười của hắn không phải dành cho mình, mà là vì nữ tử khác.
Nhận biết này hiện lên trong đầu Chu Giáng Tử, lập tức giống như mọc rễ bám chặt vào lòng ả, khiến ả không thoái mái.
Giống như báu vật, chỉ nghe người ta đồn nhưng không nhìn thấy, mọi người sẽ
không để ý nhiều. Thế nhưng một khi đã nhìn thấy, cảm thụ qua, muốn
buông tay cũng khó khăn.
Trưởng Tôn Vinh Cực chính là mĩ nam
trong mĩ nam, bình thường lãnh khốc cũng đã bắt Chu Giáng Tử khó quên.
Huống chi, lúc nãy ả được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng rung động lòng
người của hắn, khiến cho ả giống như bị ma nhập không muốn buông tha.
Nam nhân này, ả muốn! Ả muốn nam tử này chỉ thuộc về chính ả, cười với ả,
đối xử tốt với ả, chuyên tình với ả. (Tịch Ngữ: con điên, mày đi chết
đi, bà bực mày lắm rồi *lật bàn, ném lựu đạn*)
Chu Giáng Tử nhìn hình ảnh Trưởng Tôn Vinh Cực đem Thủy Lung ôm vào lòng, trái tim co thắt đến khó thở.
Ban đầu, tuy ả si ngốc nhớ nhung Trưởng Tôn Vinh Cực nhưng vẫn chưa đạt tới hoàn cảnh không có hắn thì không được.
Vậy mà, hết lần này tới lần khác Trưởng Tôn Vinh Cực coi thường ả, nhưng
lại đối xử đặc biệt với Thủy Lung, đem sự đối lập bày ra rõ ràng như
vậy, khiến lòng tự trọng của ả bị tổn thương, ghen ghét, yêu thương,
không cam lòng… mọi cảm xúc hòa trộn vào nhau, biến thành một loại chấp
niệm ma quỷ.
Bạch Thủy Lung, đàn bà dữ dằn nổi tiếng khắp Tây
Lăng quốc, nó dựa vào cái gì để Trưởng Tôn Vinh Cực che chở như châu
ngọc như thế!
Chu Giáng Tử tức giận mà cười, nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười này lại khiến người ta cảm thấy đau thương.
Thủy Lung hơi chau mày, nhìn qua Chu Giáng Tử, thấy nét mặt tái nhơt, uất ức lại chật vật, giống con mèo nhỏ bị bắt nạt, khiến người ta không nhịn
được ôm vào lòng an ủi.
Bộ dạng này quả thật rất đẹp! Thủy Lung tán thưởng, nhưng không biết là thật hay giả đây?
Lúc này, Trưởng Tôn Lạc Dần phá vỡ cục diện bế tắc: “Thì ra Hoa Dương đến, nếu đã đến thì mọi người cùng vào đây ngồi một lát.”
Hoàng thượng mời, ai lại không theo?
Thủy Lung để mặc Trưởng Tôn Vinh Cực nắm tay, đi vào Vạn Xuân Đình, đối với Trưởng Tôn Lạc Dần thi lễ.
Trường Tôn Lạc Dần xua tay, cười nói: "Không cần đa lễ, hôm nay ở đây chỉ toàn là người nhà thôi.” Hắn nhìn Chu Giáng Tử: “Nha đầu Giáng Tử, ngươi
không sao chứ? Ngã đau lắm không?”
Chu Giáng Tử đi từng bước nhỏ, dáng vẻ cẩn thận nhìn Thủy Lung, người không biết còn tưởng là Thủy
Lung đánh ả bị thương, mà không phải Trưởng Tôn Vinh Cực. Ả nhỏ giọng:
“Không sao ạ.” Thế nhưng bộ dạng cố chịu đựng của ả lại trái ngược với
lời nói ‘không sao’ của ả.
Lúc này, Thủy Lung ngồi vào chỗ của
Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi khi nãy, cầm ly trà của hắn lên uống một hớp,
mỉm cười nhìn Chu Giáng Tử nói: “Lần này không sao, những lần sau thì
không dám chắc nha. Phải nhớ rõ bài học lần này, đừng học một số kẻ chờ
thấy quan tài mới biết khóc.”
Thủy Lung nói trắng ra như vậy, trừ Trưởng Tôn Vinh Cực những người khác đều biến sắc. Nhưng bọn họ cũng
không kì quái, trong nhận biết của bọn họ, Bạch Thủy Lung chính là người miệng mồm độc ác.
Chu Giáng Tử hành lễ với Thủy Lung, nhỏ nhẹ nói: “Võ vương phi dạy phải, Giáng Tử sẽ ghi nhớ.”
Ả yên lặng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó nói tiếp: “Nhưng Giáng Tử vẫn cảm thấy quý mến một người cũng không phải là sai, tình cảm của Giáng
Tử dành cho Võ vương gia mãi mãi không thay đổi.”
Thủy Lung cười, quay đầu lườm Trưởng Tôn Vinh Cực, tiện tay vuốt lọn tóc của hắn, lại
nhìn về Chu Giáng Tử nói: “Yêu một người không sai. Sai là yêu không
đúng người, còn không biết sống chết giở trò. Đối với người mình muốn
giết, ta tuyệt đối không nương tay.”
Chu Giáng Tử thong dong nói: “Võ vương phi nói cũng có lí, nhưng cũng không tốt lắm. Bày tỏ với
người mình yêu thích, và bản thân yêu thích, cái này cũng không ảnh
hưởng đến toàn cục.”
Thủy Lung cười mà không nói.
Trong
mắt Trưởng Tôn Lạc Dần và Đỗ Vũ Li cho rằng nàng bị lời nói của Chu
Giáng Tử làm cho nghẹn họng. Thật ra, nàng không có hứng thú tranh luận
với Chu Giáng Tử nữa, chỉ nói mấy câu thôi nàng đã nhìn ra quyết tâm của Chu Giáng Tử, không biết tâm ý của ả có làm ảnh hưởng tới toàn cục hay
không, hoặc là ả sẽ gây thêm thủ đoạn gì nữa.
Đỗ Vũ Li liền răn
dạy Chu Giáng Tử: “Giáng Tử, đừng nói nữa!” Sau đó, nhìn Thủy Lung cười
áy náy: “Võ vương phi đừng để bụng, Giáng Tử còn nhỏ, muội ấy không có
cố ý mạo phạm vương phi.”
Chu Giáng Tử bị rầy, làm bộ như nhận
sai, quay sang Thủy Lung làm lễ. Dáng vẻ hành lễ rất ưu mỹ, đem dáng
người biểu lộ ra ngoài, trong lúc cúi đầu ngẩng lên, cần cổ trắng nõn lộ ra, trơn bóng như trân châu, khiến người động lòng.
Từ nhỏ đã
được học mọi huấn luyện, trong đó có cả mị thuật, Thủy Lung làm sao
không nhìn ra ý tứ của Chu Giáng Tử. Đây là lần thứ ba ả có ý định mươn
mọi lí do để thể hiện cái đẹp của mình cho Trưởng Tôn Vinh Cực xem.
Ả làm rất tự nhiên, không có một chút dấu hiệu cố gắng. Tất cả nam nhân
sẽ không phát hiện dụng tâm của ả, nhưng nữ nhân lại khác.
Thủy
Lung nghiêng đầu nhìn sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, chạm vào tâm mắt của
hắn… rõ ràng Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn luôn nhìn nàng, ngay cả liếc cũng
không thèm liếc Chu Giáng Tử một cái. Lúc hai người nhìn nhau, khóe
miệng của hắn lại nhếch lên, giống như cố ý bộc lộ sức quyến rũ của hắn
đối với nàng. Hi vọng tâm tư của nàng đặt lên người hắn nhiều hơn.
Mặc dù nàng không tức giận chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực mang đến không ít
tình địch cho nàng, dù sao tình địch càng nhiều chứng tỏ ánh mắt nhìn
người của nàng tốt, chọn người đáng giá. Nhưng khi thấy Trưởng Tôn Vinh
Cực không hề đem tình địch của nàng đặt trong mắt, trong mắt chỉ có bóng dáng của nàng, tâm trạng của Thủy Lung tốt hơn rất nhiều.
Chủ
nghĩa tư tưởng của nam nhân này thật khác biệt. Chẳng thèm biết người
ta có hâm mộ hay không, hắn chỉ quan tâm cảm xúc của nàng mà thôi.
Tâm trạng Thủy Lung rất tốt, đương nhiên có thể có chút hành vi phóng túng
với Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như để hắn ôm vào lòng, giống như để hắn
cầm ngón tay nàng chơi đùa, vuốt ve.
Một màn này rơi vào trong mắt mọi người, khiến bọn họ không thể nào vui nổi.
Chu Giáng Tử tức giận lại ghen tỵ khỏi phải nói. Còn Đỗ
Vũ Li, tuy không có nảy sinh tâm tư gì với Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng nhìn một nam tử hào
hoa phong nhã đối xử thân mật với nữ tử có dung mạo Chung Vô Diệm, khó
tránh khỏi mất cân bằng sinh lí. Đặc biệt là Trưởng Tôn Lạc Dần, hắn
muốn tìm cách đem Thủy Lung nắm giữ trong tay.
Nhưng, nhìn cặp
mắt sáng như Hắc Diệu Thạch của Thủy Lung, khiến cho hắn có cảm giác bất an. Hắn luôn cảm thấy Bạch Thủy Lung thay đổi quá nhiều, lại giống như
không có thay đổi, ngược lại có cảm giác không dễ lừa gạt như ngày xưa
nữa.
Mỗi người đều theo đuổi tâm tư riêng của mình, Thủy Lung liền đưa ra ý định rời đi về phủ.
Ban nãy đến đây là vì muốn dẫn Trưởng Tôn Vinh Cực đi, nhưng tới thì tới
rồi, tránh làm hoàng đế mất mặt, nên mới vào đình tạ ngồi xuống nói dăm
ba câu. Lúc này thời cơ chín mùi, Trưởng Tôn Lạc Dần không có lí do
trách tội bọn họ.
“Cần gì gấp gáp như vậy, bằng không ở lại cùng dùng bữa với trẫm.” Trưởng Tôn Lạc Dần cố tình giữ người lại.
Cái này không cần Thủy Lung nói, Trưởng Tôn Vinh Cực liền nhanh chóng đứng
dậy kéo nàng đứng dậy, khẽ lắc đầu, không thèm để ý đến lời mời của
Trưởng Tôn Lạc Dần, đi ra khỏi Vạn Xuân Đình.
Trưởng Tôn Lạc Dần
có lòng muốn giữ người cũng không có cách, thầm nghĩ: Trưởng Tôn Vinh
Cực đúng là càng ngày càng không biết điều, dám làm mất mặt trẫm trước
mặt người ngoài.
Hắn thầm oán giận nhưng biểu tình vẫn bất đắc dĩ, còn có chút dung túng của người huynh trưởng đối với đệ đệ.
Đỗ Vũ Li nhỏ giọng: “Võ vương gia thật giống là đứa bé.”
Lời này Trưởng Tôn Lạc Dần thích nghe, đặc biệt là âm thanh của Đỗ Vũ Li,
bao giờ cũng có thể khiến lòng người nóng nảy bình tĩnh lại. Vì vậy rất
được Trưởng Tôn Lạc Dần sủng ái. Trưởng Tôn Lạc Dần ôm ả, thở dài: “Cũng không phải, từ nhỏ hắn đã được nuông chiều, không thể trách được.”
Đỗ Vũ Li nghe giọng nói ôn hòa dung túng của hắn, nhưng giọng điệu lại
giống như ngấm ngầm chế nhạo, nhất thời không đoán được tâm tư của hắn.
Thật không rõ, hắn đây là thật lòng yêu thương Trưởng Tôn Vinh Cực hay
chỉ là giả vờ?
Lòng dạ của đế vương, luôn luôn khó dò. Đỗ Vũ Li chỉ có thể giả bộ như nghe không hiểu.
Hai người họ ở trong đình tạ nói chuyện phiếm, Chu Giáng Tử nhìn bóng lưng
Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung sánh vai rời đi, rất lâu vẫn không hồi
hồn.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung.
Bên trong xe ngựa, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi yên.
Thủy Lung dựa vào thùng xe, đem đối thoại của nàng và thái hâu đơn giản kể
lại Trưởng Tôn Vinh Cực nghe, chờ xem phản ứng của hắn.
Trưởng Tôn Vinh Cực lẳng lặng nghe xong, hỏi: “Nàng tin không?”
Thủy Lung nói: “Bộ dạng của thái hậu không giống như nói dối, chỉ là so với
chuyện Phượng Nhãn Quả bị trộm, ta thà tin ngươi đem nó giấu hơn.” Lúc
nói chuyện, tầm mắt nàng chưa từng rời khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, hơi
nheo mắt, cười nói: “Những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là
ngươi đã đáp ứng giao Phượng Nhãn Quả cho ta.”
Trường Tôn Vinh Cực gật đầu, nói: “Phượng Nhãn Quả ta đưa cho thái hậu là giả!”
“Ờ.”
Thấy thái độ quá mức bình tĩnh của Thủy Lung, Trưởng Tôn Vinh Cực không nhịn được hỏi: “Không lo lắng à?”
“Lo cái gì?” Thủy Lung hỏi lại.
“Lo lắng ta không giữ lời hứa.” Trường Tôn Vinh Cực nói.
Thủy Lung im lặng thấy hắn, nhìn năm giây mới thoải mái nói: “Ta tin ngươi.”
Mặc dù nàng tự nhắc nhở chính mình, nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực quen nhau
không bao lâu, không nên nảy sinh tín nhiệm với Trưởng Tôn Vinh Cực,
nhưng đáng tiếc lại không có biện pháp lừa gạt người, nàng tin hắn, rất
tin hắn.
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực co rụt, sau đó nở nụ cười.
“Trong vòng mười ngày nữa, Phượng Nhãn Quả sẽ chín.” Thanh âm Trưởng Tôn Vinh
Cực đều lộ ra vui mừng, nhu hòa: “A Lung muốn coi nó không?”
“Có thể?” Quả thật Thủy Lung rất hiếu kì đối với Phượng Nhãn Quả, hơn nữa nghe lời Túc Ương nói xong thì càng tò mò hơn.
“Có thể.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói.
Phong Giản đánh xe ngựa ở bên ngoài liền nghe lời Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Đi Băng Lam Cốc.”
“Dạ.” Phong Giản không chút do dự, lập tức vung roi ngựa lên, thay đổi hướng xe ngựa.
Hai đóa hoa nở, nổi bật trên cành. (Tịch Ngữ: ta chém á >”
Bên này, Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung rời khỏi hoàng cung, không lâu
sau Chu Giáng Tử cũng nhanh chóng cáo biệt Đỗ Vũ Li, trở về phủ hộ quốc
công.
Trong sự ủng hộ và yêu mến của chúng nô bộc, ả mang nụ cười tươi đi vào biệt viện của chính mình, sau khi vào biệt viện của ả, nụ
cười trên mặt mới lạnh xuống.
“Tư Quy!” Một tiếng nói nhỏ.