Cấu kết mặc dẫn, không có đi nhiều con đường, rất nhanh, liền thấy được nóc tiểu viện tinh xảo tao nhã, đứng ở cổng, Mục Đồng Đồng có chút lo lắng cau mày, vừa rồi Nhiễm Mặc nói xử phạt Tiểu Cúc cùng Tiểu Đào , cũng không biết hai nha hoàn kia hiện tại thế nào?
Nghiêng đầu mắt nhìn Mục Đồng Đồng, khóe miệng Nhiễm Mặc gợi lên một mạt cười nhẹ, nha đầu kia, tâm địa yếu đuối như vậy, lúc trước còn muốn đối hắn thấy chết mà không cứu. Hơi hơi lay động đầu. Nắm Mục Đồng Đồng liền nhấc chân đi vào.
Vừa vào cửa, không đợi Mục Đồng Đồng tìm hai nha đầu kia, đã bị mười mấy người một loạt đứng ở đại sảnh làm hoảng sợ,, khi thấy rõ ràng, đứng ở trước mặt người nọ trong tay vải cùng kéo, không khỏi hất mi nghiêng đầu nhìn về Nhiễm Mặc phía say: “Này đó, sẽ không đề là vội tới ta may quần áo chứ?”
Chỉ buồn cười mắt nhìn Mục Đồng Đồng ngạc nhiên, Nhiễm Mặc đưa tay sủng nịch nhéo nhéo cái mũi xinh xắn lả lướt của nàng: “Nương tử nghĩ sao?”
Bất chấp kháng nghị cử chỉ vô cùng thân mật vừ rồi của Nhiễm Mặc, Mục Đồng Đồng chỉ kinh ngạc trừng lớn mắt hướng mười mấy người kia nhìn lại, ở Thái Bình thành, Mục gia coi như là nhà phú quý, quần áo ngày thường của nàng, cũng là lão sư phụ chuyện môn tới nhà cắt may, nhưng chỗ nào có trận trượng lớn như vậy?
Những người ở đại sảnh chờ kia, nhìn thấy Nhiễm Mặc và Mục Đồng Đồng vào cửa, cùng lúc tiến lên hành lễ: “Ra mắt trang chủ, phu nhân.”
Tiểu Cúc cùng Tiểu Đào ở phòng thu dọn, nghe được tiếng động, cũng vội đi ra đón, nhìn thấy Nhiễm Mặc dắt Mục Đồng Đồng trở về, giọng điệu thở phào. Mạng nhỉ cuối cùng là bảo vệ.
Nhìn thấy Tiểu Cúc cùng Tiểu Đào sắc mặt hơi hơi trắng bệch còn có lộ vẻ dáng vẻ tiêu sái cứng ngắc, Mục Đồng Đồng trong mắt hiện lên một tia áy náy, chạy cũng không chạy được, còn làm hại hai nha đầu này bị phạt, thật sự là mệt quá.
Thấy hai nha đầu này muốn đi lên trước lễ, Mục Đồng Đồng vội tránh tay Nhiễm Mặc, tiến lên giữ chặt các nàng, áy náy nhìn các nàng một cái, nhấp mím môi, lại không nói được lời xin lỗi. Hạ quyết tâm,