Chương 10: Lần Đầu Gặp Mặt, Nữ Phụ Ra Trận
Ngày hôm sau tỉnh rượu, Thẩm Sơ Vi ấn ấn thái dương đang quay mòng mòng, hỏi Thu Lộ: “Đêm qua sau khi ta uống say đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên người nàng đầy dấu vết xanh tím và cả cơ thể đều đau nhức, khiến nàng nhớ lại một chút ký ức về trận giao hoan kịch liệt đêm qua, còn những thứ khác thì có vẻ đã tan theo cơn say rượu.
“Vương phi.” Trên mặt Thu Lộ mang theo chút ngượng ngùng nhưng còn vui mừng nhiều hơn, nàng cười nói: “Đêm qua ngài ăn cơm với Vương gia xong thì ngài ấy liền kêu chúng ta lui xuống, ta canh giữ bên ngoài cùng những người khác nên cũng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, có điều……”
“Có điều gì?” Trái tim Thẩm Sơ Vi đập mạnh.
Chắc nàng sẽ không say đến nỗi nói những lời không nên nói đâu nhỉ?
“Có điều ban đêm, Vương gia muốn ba thùng nước.”
“A.” Thẩm Sơ Vi thở dài một hơi, ngay sau đó, hai má ửng đỏ, hơi nóng lên.
Nàng không biết rằng nam nhân trong chuyện phòng the lại có dục vọng mãnh liệt như vậy.
Khi còn ở nhà mẹ, nàng cũng từng xem trộm một ít thoại bản, có điều lúc đó cũng không rõ ràng nên cái hiểu cái không.
Trước khi xuất giá thì có ma ma trong cung đến dạy, có điều nàng rất thẹn thùng về chuyện đó nên không dám nghe kỹ càng. Thì ra, chuyện này có kích thích lớn như vậy, có thể khiến mình sung sướng muốn chết.
Khi ngượng ngùng xong thì trong lòng Thẩm Sơ Vi lại xuất hiện một nỗi xót xa.
Tiêu Hồng Dữ hắn…… cũng từng làm chuyện thân mật như vậy với Minh Nguyệt cô nương kia sao?
Hắn cũng từng ngậm lấy ngực của nàng ấy, dùng chỗ kia của hắn khiến nàng ấy vui thích sao?
Tuy nói nam nhân ở Đại Dận tam thê tứ thiếp là bình thường, nhưng nàng đã thấy tổ phụ và tổ mẫu chung thủy với nhau, từng nghe Minh Đức Đế vứt bỏ tam cung lục viện vì Văn Chiêu Hoàng Hậu.
Thẩm Sơ Vi cũng từng thầm mong nàng và Tiêu Hồng Dữ có thể có khác biệt.
Trên thực tế, đúng là cũng có khác biệt.
Hắn không yêu nàng mà lại yêu người khác.
Thấy mặt của chủ tử nhà mình lộ ra vẻ buồn rầu, Thu Lộ không kìm được mà nói: “Vương phi, bây giờ Vương gia đang ở thư phòng, ngài xem chúng ta có nên đưa ngài ấy một chút điểm tâm hay không?”
Động tác đang uống trà của Thẩm Sơ Vi hơi dừng lại, trên mặt nàng xẹt qua một chút phức tạp, lắc đầu nói: “Hắn đã ở thư phòng thì đương nhiên có công vụ phải làm, sao ta phải đi quấy rầy chứ?”
Trải qua tối hôm qua, bây giờ nàng vẫn không biết phải đối mặt với tình huống ban đêm lưu luyến nồng ấp, ban ngày lại tôn trọng nhau như khách này như thế nào. Dù chuyện này đơn giản nhưng với nàng lại rất khó.
Luyện chữ hết buổi sáng, sau khi ăn trưa xong thì Thẩm Sơ Vi thấy trong bụng có cảm giác khó tiêu nên đi dạo trong vườn.
Từ chuyện lần trước thì nàng không dám đi đến đình ở giữa hồ nữa. Lần này ra ngoài liền dạo theo hướng tây, dọc theo con đường nhỏ bên hòn non bộ, thưởng thức hoa thu cúc, cố gắng đi hết con đường nhỏ khoảng chừng thời gian một nén nhang, Thẩm Sơ Vi ngồi tạm lên ghế đá cạnh hòn non bộ, nói: “Thu Lộ, ngươi đi hái một chút hoa quế tươi lại đây.”
“Vâng, Vương phi.” Thu Lộ được giao việc liền dẫn một tiểu nha hoàn đi theo.
Một lát sau, tiểu nha hoàn mới vừa đi theo đột nhiên vội vàng chạy về, khóc ròng nói: “Vương phi, không hay rồi, vừa nãy Thu Lộ tỷ tỷ không cẩn thận đụng vào Minh Nguyệt cô nương, bây giờ đã bị giữ lại rồi.”
Thẩm Sơ Vi vừa nghe vậy lập tức đứng lên, vội hô lên: “Bắt đến đâu? Ngươi mau dẫn ta đến đó.”
Vào phủ đã hơn một năm, do bị Tiêu Hồng Dữ chán ghét nên Thẩm Sơ Vi vẫn luôn thầm lặng, cẩn thận khắp nơi, cũng không tranh giành tình cảm.
Nhưng bây giờ, Thu Lộ đã xảy ra chuyện.
Các nàng lớn lên từ nhỏ với nhau, sao nàng có thể bỏ mặc không màng đến nàng ấy?
Hai người bước vội vàng, đi qua chừng hai con đường thì nha hoàn đã dẫn Thẩm Sơ Vi đến bên ngoài một tòa nhà tinh xảo, nói: “Vương phi, tới rồi.”
Thẩm Sơ Vi khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ba chữ “Tử Điệp Hiên” to lớn trên đỉnh đầu.
Nét bút như rồng bay phượng múa, như lướt đi trên mây, cực kỳ tiêu sái.
Trong lòng nàng thầm khen một tiếng: “Chữ đẹp quá!”,