Chương 12: Đầu Ngón Tay Xuân Triều (cao H)
Tiêu Hồng Dữ tuấn lãng hiên ngang, Thẩm Sơ Vi lịch sự tao nhã như tiên, hai người đều mang dung mạo đẹp nhất Đại Dận.
Giờ phút này, công tử chấp bút, giai nhân mài mực, vốn là một phong cảnh vô cùng đẹp.
Chỉ tiếc, người trong cảnh đó lại giấu giếm tâm sự riêng, bằng mặt không bằng lòng.
Tiêu Hồng Dữ chép xong một lần rồi ngồi về giường, lấy tay chống cằm, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Vi.
Vị Vương phi này của hắn, chỉ trong một ngày mà khiến hắn bất ngờ quá nhiều.
Ngươi nói nàng lạnh lùng không quan tâm chuyện đời, nàng lại cố tình che chở một nô tỳ nho nhỏ.
Ngươi cho rằng nàng vô cớ bị phạt sẽ oán hận, nhưng trên thực tế chữ của nàng lại không chút lộn xộn, vẫn xinh đẹp ngất ngây.
Còn gương mặt của nàng, cho dù không trang điểm thì cũng mày đen môi đỏ, vẫn đẹp hơn vô vàn mỹ nhân khác.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên Tiêu Hồng Dữ rất muốn nhìn xem nàng còn có thể cho hắn bao nhiêu ngạc nhiên nữa. Thêm một canh giờ nữa, là thời gian đêm thu lạnh nhất, vương phủ to lớn đều im lặng, đèn dầu của mọi nơi cũng sớm tắt, mà dáng ngồi của Thẩm Sơ Vi vẫn đoan chính như cũ, nàng vẫn đang nghiêm túc chép gia pháp.
Thẩm Sơ Vi hết sức chăm chú vào từng nét bút, sớm đã quên mệt mỏi, cũng đã quên trong phòng vẫn còn một người.
Trong màn đêm yên tĩnh, một trận gió lạnh thổi tới, bật tung cửa sổ, ánh nến trên bàn cũng bị ngọn gió kia thổi đến mức chập chờn, Thẩm Sơ Vi bị quấy rầy mới đứng dậy, đi đến bên cửa sổ mà đóng lại.
Tiêu Hồng Dữ nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng, yểu điệu thướt tha, vai ngọc lưng thơm, nhưng vẫn mỏng manh đến thế, khiến lòng người cảm thấy thương xót.
Hắn cũng không biết vì sao lại thấy xúc động, Tiêu Hồng Dữ bỗng dưng đi nhanh lên, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực.
“A!” Thẩm Sơ Vi bị động tác bất ngờ của hắn dọa sợ, nàng thoáng bình tĩnh, muốn đẩy hắn: “Vương gia……”
Khi nàng mài mực ở kế bên, Tiêu Hồng Dữ đã nghe thoang thoảng một mùi hương thơm ngát.
Vốn tưởng mình đã ngửi sai rồi, nhưng bây giờ ôm cơ thể tinh tế của nàng vào ngực, hắn mới chắc chắn.
Thích thú hỏi: “Bây giờ là mùa thu, sao trên người của nàng lại có mùi hoa sen vậy?”
Hắn nói không đầu không đuôi, Thẩm Sơ Vi không thoát được nên đành phải thật thà trả lời: “Lần trước vào giữa hè, ta sai nhóm nha hoàn hái một ít hoa sen để chế hương, ngày thường mang hương thơm này đến phòng quần áo để hun mùi, chắc Vương gia ngửi được trên bộ quần áo này của ta.”
Tiêu Hồng Dữ nghe vậy, liếc mắt kiểm tra lời nàng nói, chỉ thấy trên quần áo màu lục nhạt của nàng thấp thoáng vài tán lá sen như thật, trên lai quần màu hồng cánh sen thì in hoa văn cây bích hà cao vút, ngửi cẩn thận hơn thì quả nhiên… mùi hương được gió đưa đi từ trên người nàng.
“Hay lắm! Rất hay!” Hắn mỉm cười khen ngợi.
“Vương gia, ngài đã xong việc rồi, bây giờ có thể buông thiếp thân ra không?”
Buông ra?
Mày kiếm của Tiêu Hồng Dữ hơi nhếch.
Đêm thu như thế, hoa mai như thế, giai nhân như vậy, làm một chút việc phong nhã khác chẳng phải càng tốt hơn sao, nào có đạo lý phải buông ra chứ?
Hắn nâng tay lên, vận nội lực đóng cánh cửa sổ lại, ngay sau đó, bế ngang Thẩm Sơ Vi, bước vào trong phòng.
“Vương gia, ngài muốn làm gì vậy? Mau thả ta xuống.” Thẩm Sơ Vi nhíu mày, bàn tay mềm dùng hết sức lực đẩy hắn, dưới tình thế cấp bách cũng đã quên tự xưng là “Thiếp thân”.
“Vi Nhi còn tức giận chuyện bổn vương phạt nàng sao?” Tiêu Hồng Dữ trộm thơm một cái lên má của nàng, mỉm cười hỏi.
“Vương gia phạt ta là đúng, vương phủ lớn như vậy thì đương nhiên phải có quy củ.”
Tiêu Hồng Dữ chưa từng nghĩ rằng nàng còn tuổi nhỏ nhưng lại hiểu chuyện như vậy, lập tức càng trở nên yêu thích hơn một chút.
Vừa vui vẻ ôm nàng đến giường, vừa nói: “Vi Nhi quan tâm khiến bổn vương rất cảm động. Ban ngày do bổn vương muốn ngăn cản miệng mồm của hạ nhân nên mới nói bừa như vậy, hôm nay sắc trời đã tối, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi.”
“Vương gia……”
Thẩm Sơ Vi vẫn rất không muốn, nghĩ đến hành động thân mật của hắn và Giang Minh Nguyệt ở Tử Điệp Hiên, cả người của nàng liền cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà nàng vẫn không muốn nói những lời này trước mặt hắn.
Đang suy nghĩ phải từ chối thế nào thì Tiêu Hồng Dữ ở bên này đã hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.
Đôi môi mỏng của hắn nóng bỏng, sức mạnh đè lên môi nàng vô cùng lớn, mang theo sự bá đạo không cho ai từ chối.
“Vương……”
Thẩm Sơ Vi