Chương 25
Sau hôm đó, lệnh cấm túc của Toái Trúc Hiên đã được gỡ bỏ.
Không chỉ như thế, Tiêu Hồng Dữ còn sai người mang rất nhiều kỳ trân dị bảo tới.
Trân châu Nam Hải, san hô Đông Hải, nhân sâm ngàn năm ở phương Bắc, bức họa cổ của một vị đại sư thời trước…… Đủ loại ban thưởng, càng thêm phong phú so với hai tháng trước.
Có thưởng thì sẽ có phạt, đêm hôm đó, quản sự phòng bếp lợi dụng thời cơ mà bất kính nên bị đuổi ra phủ, thủ lĩnh thị vệ canh gác bên ngoài Toái Trúc Hiên cũng bị giáng chức phạt trượng.
Không cần nói cũng hiểu hết nguyên nhân là do đâu, nhất thời, mọi người trong phủ đều biết Vương phi đã được sủng ái lại, nhìn thấy người của Toái Trúc Hiên cũng càng thêm kính sợ, không dám khinh bỉ hay châm chọc nữa.
Từ bên ngoài nhìn vào, Toái Trúc Hiên đã khôi phục lại sự vinh sủng ngày xưa.
Mà chỉ có người tài ở bên trong mới biết, tất cả mọi chuyện cũng không có phát triển theo hướng tốt như vậy.
Mà vấn đề lớn nhất trong đó nằm ở chỗ Thẩm Sơ Vi.
Sau hôm ấy, dưới sự dốc lòng điều trị của thái y, cơ thể của nàng mới dần dần có chuyển biến tốt.
Tuy rằng mỗi ngày vẫn không ăn nhiều như cũ nhưng rốt cuộc cũng không nôn ra.
Cũng tự nguyện mở miệng nói vài lời, thậm chí lúc thời tiết đẹp còn sẽ đi dạo trong vườn một chút.
Dường như nàng đã trở lại như xưa, chỉ khác ở một chỗ —— đó chính là nàng chưa từng nói thêm một câu nào với Tiêu Hồng Dữ.
Đúng vậy, suốt hơn mười ngày qua, cho dù Tiêu Hồng Dữ chủ động đặt chân vào Toái Trúc Hiên, hay là cố tình tạo thời cơ gặp ngẫu nhiên trong vườn, trước mặt hắn, Thẩm Sơ Vi giống như người xa lạ, vừa không hành lễ, cũng không lên tiếng, từ đầu đến cuối đều mang theo sự xa cách rõ ràng.
Đối với tất cả những chuyện này, Tiêu Hồng Dữ vừa không biết làm gì vừa khó chịu, nhưng mà lại không nghĩ ra cách để giải quyết.
Đệ nhất mỹ nhân Đại Dận, Sở Vương phi của hắn, ngoại trừ dung nhan khuynh quốc khuynh thành còn có tính tình kiêu ngạo, quật cường, bướng bỉnh như vậy, khiến hắn không biết phải làm sao.
Một ngày như mọi ngày, Tiêu Hồng Dữ lại đến tìm nàng.
“Vương gia.”
Bây giờ hạ nhân của Toái Trúc Hiên đã thấy hắn như một thói quen, thậm chí còn biết thói quen của hắn —— không cần phải thông báo khắp viện, ai bận việc gì thì cứ làm cho tốt việc nấy.
Thời tiết ngày một lạnh, càng đi vào phòng càng cảm giác được sàn nhà ấm áp.
Tiêu Hồng Dữ cởi áo lông cáo ném cho tên sai vặt, mặc cổn phục màu xanh vén rèm đi vào, liếc mắt một cái liền thấy một mình Thẩm Sơ Vi ngồi ở trên giường, đang đánh cờ một mình.
“Vi Nhi, đang chơi cờ sao?”
Tiêu Hồng Dữ đi qua, ngồi xuống đối diện nàng.
Đã hơn mười ngày, hắn không còn khó chấp nhận được sự im lặng của nàng như ban đầu nữa rồi.
Thẩm Sơ Vi không nói lời nào thì hắn sẽ tự mình nói.
Nhìn lướt qua bàn cờ gỗ cây phỉ, chỉ thấy số cờ hai bên trắng đen còn chưa tới mười ngón tay, Tiêu Hồng Dữ cười nói: “Thì ra là vừa bắt đầu, thế chúng ta đánh một ván được không?”
Lời của hắn như giọt nước giữa đại dương, hoàn toàn không tạo nên một chút gợn sóng nào. Thẩm Sơ Vi vẫn không để ý đến hắn như cũ, chỉ mải mê cầm quân đen suy nghĩ từ từ.
Thấy nàng không ngăn cản, Tiêu Hồng Dữ liền cầm quân trắng, xuống cờ sau lượt của nàng.
Sau nửa canh giờ, nhìn ván cờ đang hồi hộp giằng co, Tiêu Hồng Dữ âm thầm giật mình.
Không phải lúc trước hai người chưa từng đánh cờ cùng nhau, lúc đó nước cờ của Thẩm Sơ Vi ôn hòa nghiêm trang, không chỉ có sự tinh tế nhẹ nhàng của nữ tử mà còn có sự phong độ khiêm nhường của các đại sư.
Mà trước mắt, từng đường đi nước bước của nàng đều ẩn theo ám chiêu, đối với sự vây công tùy ý của hắn cũng không lưu tình chút nào, dưới sự tấn công còn có lớp phòng thủ nghiêm ngặt, không lộ ra một chút khe hở nào.
Người xưa có câu xem cờ xem lòng người, thì ra nàng là một nữ tử thông tuệ như vậy, lúc trước khi đánh cờ vẫn không dùng hết sức lực.
Tiêu Hồng Dữ càng phải nhìn nàng bằng con mắt khác, đồng thời còn âm thầm chua xót trong lòng.
Bây giờ nàng vừa không giấu dốt vừa không nhường nhịn, có phải trong lòng chỉ chất chứa oán hận hay không?
Cũng được, vậy hắn nhường nàng cũng được.
Nghĩ như vậy, Tiêu Hồng Dữ đi tiếp vài bước, cố ý lộ sơ hở cho nàng.
Thẩm Sơ Vi thấy vậy, mày đẹp nhíu lại, đột nhiên, bàn tay mềm mại của nàng phất một cái, làm lộn xộn bàn cờ ngay ngắn.
“Không được.” Nàng hoàn toàn không cần hắn nhường.
Tiêu Hồng Dữ vẫn không bị hành động của nàng chọc giận, ngược lại, hắn mừng như điên mà nhìn nàng: “Vi Nhi, cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với bổn vương rồi sao?”
Vẻ mặt Thẩm Sơ Vi lạnh lùng: “Đánh cờ xong rồi, mời Vương gia trở về.”
Nhìn khắp vương phủ cũng chỉ có nàng dám cho hắn xem sắc mặt, đuổi hắn ra bên ngoài như vậy, nhưng Tiêu Hồng Dữ tự biết mình đuối lý, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách mặt nóng dán mông lạnh, cười nói: “Đến lúc nàng uống thuốc rồi nhỉ? Ta đến phòng bếp xem lửa một chút.”
Thẩm Sơ Vi nghe xong cũng ngoảnh mặt làm ngơ, tùy tay cầm quyển sách từ trên giường lên xem.
Tiêu Hồng Dữ nhìn quyển sách cầm trên tay đó, thấy tên sách là 《Hoàn Hồn Ký》.
Hắn cảm thấy hơi quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện sách này là quyển hắn đưa tới cho