Chương 42 (cao H).
“Vương gia……” Thẩm Sơ Vi đỏ mặt nhìn ẩn ý ở đuôi lông mày của hắn.
“Đến đây đi.”
Tiêu Hồng Dữ nói, đôi tay chống ở sau đầu, nằm trên giường.
Ánh mắt của hắn nóng như lửa, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, chờ động tác tiếp theo của nàng.
Thẩm Sơ Vi cắn môi, lúc trước khi nàng còn trong thời gian mang thai đã phát hiện ý đồ đó của Tiêu Hồng Dữ.
Lúc đó, nàng chỉ cần nhìn hắn một cách đáng thương thì đã có thể thành công xóa bỏ ý niệm đó trong đầu hắn.
Bây giờ xem ra, hôm nay không thể nào tránh khỏi rồi.
Có điều, hắn vẫn luôn hôn huyệt nhỏ của nàng, không chê dơ không chê mệt, nàng thân là thê tử cũng nên làm hắn sung sướng mới phải.
Vì thế Thẩm Sơ Vi mặc được một nửa lại cởi xuống, xoay người bò lên người hắn.
Nàng cúi đầu trước, hôn đôi môi mỏng của hắn.
Thường ngày, môi hai người vừa mới kề nhau thì Tiêu Hồng Dữ luôn là người giành quyền chủ động, đầu lưỡi nhảy vào, khiêu khích nàng hết mức.
Hôm nay, hắn lại kiên nhẫn chờ nàng.
Cũng may đã được hắn dạy dỗ rất lâu rồi nên Thẩm Sơ Vi cũng biết nên làm thế nào.
Nàng dùng đầu lưỡi miêu tả đường môi của hắn, hơi hơi len vào để Tiêu Hồng Dữ mở miệng, sau đó nhanh chóng thừa cơ tiến vào, quấn quýt lưỡi của hắn.
Giữa nơi giao nhau của hai đôi môi, nước bọt của hai người chảy ra, dâm mỹ không sao tả hết.
Ăn một lát, Thẩm Sơ Vi di chuyển xuống dưới, liếm láp từng tấc hầu kết của hắn.
Nhưng chỉ mới mút hai cái mà cổ của hắn đã xuất hiện mấy dấu xanh tím.
Thẩm Sơ Vi cười ‘ha ha’: “Mấy ngày nữa chàng không ra ngoài được đâu.”
Tiêu Hồng Dữ vươn tay khẽ vuốt lưng nàng, nói bằng giọng khàn khàn: “Thế thì không ra thôi, chúng ta ở trong phòng làm ba ngày ba đêm.”
“Hừ!”
Thẩm Sơ Vi hờn dỗi một tiếng, mặc kệ Tiêu Hồng Dữ mà tiếp tục cởi bỏ quần áo của hắn.
Ngực của hắn rộng lớn đầy đặn, bàn tay mềm mại của Thẩm Sơ Vi nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực, đổi lại, khiến hắn hít từng hơi thở đục ngầu.
Khi sờ đến đầu ti, Thẩm Sơ Vi học dáng vẻ bình thường của hắn, đầu tiên là vân vê một trận, đợi đến khi thấy hai hạt đậu đã cứng lên thì mới há miệng ngậm vào.
“Hít……”
Tiêu Hồng Dữ liên tục hít không khí, bộ dáng thướt tha của nàng khiến hắn không ngừng nổi lửa, hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khống chế mình không lật nàng xuống thân mình.
Đầu ti của hắn thô cứng, đầu lưỡi của nàng mềm mại, hai người dây dưa với nhau khiến Tiêu Hồng Dữ thoải mái đến tê cả xương cùng.
Mãi đến khi hai hạt đậu của hắn vừa hồng vừa sưng thì Thẩm Sơ Vi mới buông tha cho chúng, đầu lưỡi liếm xuống bụng của hắn.
Vì luyện võ lâu năm nên cơ bắp của Tiêu Hồng Dữ rất rõ ràng, đường cong vô cùng xinh đẹp, tràn ngập hơi thở nam tính.
Thẩm Sơ Vi ăn ăn, giữa chân lại không khỏi chảy ra từng dòng mật dịch.
Thật ngứa.
Huyệt nhỏ thật ngứa, đầu ti cũng thật ngứa, thật muôn hắn đến an ủi.
Nhưng khi ngẩng đầu thấy mặt của hắn có vẻ như tạm thời không có ý này.
Bởi vì đôi tay của hắn đang nhàn rỗi gối sau đầu, híp mắt lại nhìn nàng, chất chứa vẻ trông đợi hành động kế tiếp.
Dưới cơ bụng là lớp lông thô cứng.
Xuống chút nữa là cây gậy to lớn sớm đã cao sừng sững.
Thẩm Sơ Vi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của nàng, nàng cảm thấy rất khát, miệng đắng lưỡi khô.
“Vi Nhi, hầu hạ nó cho tốt, thử xem bảo bối làm nàng thấy sung sướng có mùi vị như thế nào.” Tiêu Hồng Dữ thấp giọng dụ dỗ nàng.
Thẩm Sơ Vi gật gật đầu, đầu tiên đôi tay của nàng vuốt lên vuốt xuống thân gậy mà chơi đùa một trận, tiếp theo mới cúi đầu, vươn đầu lưỡi rồi cẩn thận liếm quy đầu của hắn.
Vừa mới đụng tới, thứ có hình dáng như cây nấm kia như được kích thích, nặng nề giật lên.
“A!” Thẩm Sơ Vi khiếp sợ.
Đôi mắt đẹp của nàng chuyển động, trừng mắt với quái vật nhỏ ở trước, dỗi nói: “Ngươi ngoan một chút.”
Sao có thể ngoan chứ!
Ánh mắt ướt át của nàng, âm thanh mềm mại của nàng, hai quả đồi to lớn của nàng, đôi chân trắng như tuyết của nàng……
Tất cả, tất cả đều bị Tiêu Hồng Dữ nhào nặn sưng to hơn nữa.
Hắn nhịn đến tê da đầu rồi, khàn giọng thúc giục nàng: “Mau ngậm vào đi.”
“Ưm.”
Thẩm Sơ Vi để sát vào một chút, nàng nhìn vật to lớn màu đỏ tím trước mắt, chậm rãi đưa đầu lưỡi ra liếm láp.
Hương vị tanh mặn như vậy không dễ ngửi chút nào, nhưng bởi vì nó thuộc về Tiêu Hồng Dữ nên trong lòng nàng rất quý trọng, trìu mến ngậm lấy nó.
Lỗ chuông trên quy đầu bị nàng liếm chảy nước, Thẩm Sơ Vi nuốt hết xuống rồi tiếp tục há miệng chậm chạp ngậm hết thân gậy.
Nàng rất cố gắng ăn nó, bởi vì vật to lớn của hắn thật sự quá thô và quá dài, miệng của nàng lại nhỏ như thế.
“A, dùng miệng mút, đừng cắn nó.”
Thẩm Sơ Vi tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm rồi dùng khoang