Chương 4: Tắm Cùng (H)
“Vương phi, ngài mau tỉnh lại đi……”
Bên mép giường, Thu Lộ vẫn không ngừng khóc lóc.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, tiểu thư chỉ đi dạo trong vườn thôi mà, sao vừa chớp mắt đã bị đưa về trong tình trạng cả người ướt đẫm như vậy chứ?
Hơn nữa, người đưa nàng trở về lại chính là vị Vương gia mặt lạnh kia.
Cái người mà mỗi lần Vương phi vừa nghe đến tên hắn liền im lặng không nói tiếng nào, vẻ mặt lại rất đau khổ.
“Vương phi, ngài đừng làm ta sợ……”
Thu Lộ khóc đến khàn cả giọng thì Thẩm Sơ Vi mới chậm rãi tỉnh lại.
Vừa mở mắt, đầu tiên nàng phát ngốc nhìn trần nhà một lát, sau đó khàn giọng hỏi: “Vương gia đâu?”
“Vương gia, ngài ấy……” Thu Lộ ngập ngừng, một lúc lâu sau cũng không phát ra tiếng.
Thẩm Sơ Vi chỉ nhìn vẻ mặt của nàng một cái liền hiểu được.
Tiêu Hồng Dữ, đương nhiên đã đến Tử Diệp Hiên.
Hơn một năm trước sau khi bọn họ đại hôn không bao lâu, hắn đã nhấc kiệu mềm đón Minh Nguyệt cô nương đứng đầu bảng của Khinh Hồng Các về.
Sau đó, mỗi khi hồi phủ, nơi hắn đến nhiều nhất chính là Tử Diệp Hiên nơi Minh Nguyệt ở.
Mà nàng, Sở Vương Phi được thánh thượng tự mình hạ chỉ, cưới hỏi đàng hoàng chỉ là một người bị chê cười.
Thẩm Sơ Vi hít sâu một hơi, ra lệnh cho chính mình không được nghĩ nhiều.
“Thu Lộ, chuẩn bị nước đi.”
Sở Vương Phủ diện tích rất lớn, đương nhiên có nhà tắm hoa mỹ tinh xảo.
Có điều một khi Tiêu Hồng Dữ hồi phủ, Thẩm Sơ Vi sẽ ngoan ngoãn ở trong Toái Trúc Hiên, không đi nơi nào cả.
Bởi vậy, Thu Lộ liền đến thu xếp ở tịnh thất sau tẩm điện.
Ngâm mình trong làn nước nóng, Thẩm Sơ Vi nghĩ lại cảnh vừa rồi trong mơ.
Nghĩ nghĩ, khóe môi của nàng dần chất hiện một nụ cười dịu dàng vui vẻ.
“Vương phi, nước lạnh rồi, ta kêu bọn họ thêm một chút nữa.”
Thu Lộ nói rồi buông khăn, bước ra khỏi bình phong.
Thẩm Sơ Vi chìm vào trong hồi ức, hồn nhiên không hay biết gì.
Không lâu sau, một người im hơi lặng tiếng đi từ ngoài vào.
Hắn mặc một bộ bào màu lam, khuôn mặt tuấn lãng, bước đi thong dong.
Nhìn nữ tử khuynh quốc khuynh thành trong làn sương mù rũ tóc bên ngoài thùng gỗ, tấm lưng trắng nõn không tì vết, tựa như món đồ sứ tốt nhất.
Ánh mắt của người vừa tới sâu thêm mấy phần, hắn đến gần, đứng phía sau Thẩm Sơ Vi, không chút tiếng động nhìn nàng.
Từ góc độ của hắn có thể thấy hai ngọn núi cao ngất trắng như tuyết của nữ tử, xuyên qua làn nước lăn tăn là hai viên hồng ngọc chói mắt, chỉ mới nhìn một cái liền thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng.
Đi xuống là cái bụng trắng noãn và bộ phận sinh dục hơi thoánng thấy lông dưới đáy nước, lờ mờ nhìn không rõ lắm.
Nhưng hắn biết nơi đó có phong cảnh gì, dù sao, hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi.
Nước ngày càng lạnh, Thẩm Sơ Vi quay đầu muốn gọi Thu Lộ, thế nhưng vừa thấy người đứng ở phía sau thì sắc mặt lập tức trắng bệch, hơi run rẩy.
“Vương gia.” Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng.
Tiêu Hồng Dữ từ trên cao nhìn xuống nàng thật kỹ, trước đây, hắn vẫn luôn cho rằng, đệ nhất mỹ nhân của Đại Dận trời sinh lãnh đạm rụt rè, nhưng ai biết ban ngày ban mặt mà chính tai hắn lại nghe thấy nàng gọi tên của một