Mặt trời rạng sáng dần sau chân núi,
Cánh hoa cuối cùng trên cành đào khô từ từ rụng xuống, mùa đông lạnh giá qua đi, mùa xuân lại đến, muôn vật nảy nở, sinh sôi.
Tại nơi Hoàng Thành ồn ào náo nhiệt, mái ngói cùng đèn lồng đỏ xen kẽ nhau, xếp chồng lên từng lớp, từng lớp.
Thư Di và A Ngu sóng vai nhau đi trên phố.
Trên đường lớn Hoàng Thành, có một tửu lâu to lớn nằm đó, cực kì nổi tiếng, danh chấn khắp chốn,
Tỏa Nguyệt lâu.
Đồ ăn ở đây không chỉ hấp dẫn, ngon miệng mà lại luôn thay đổi một cách kì lạ, đặc sắc.
Hai người bước đến trước cửa, chưởng quản vừa nhìn thấy liền nhanh nhẹn chạy đến bên này, lễ phép cười cười, gật đầu một cái nói
:''Lão bản trở về a! Hắc, Bạch đầu lĩnh lại đến gây rối!"
A Ngu :''...'' Tiệm bị kẻ xấu quấy rối, các người còn bình tĩnh như vậy.
Ngồi ở bàn trung tâm quán là hai vị hán tử thân hình cao lớn, giọng điệu ồm ồm bất thiện. Bộ dáng hùng hổ đang kéo lại vạt áo cho nghiêm chỉnh, quy củ đợi, tận lực biểu hiện ra dáng vẻ của kẻ xấu.
Lúc đập bàn gọi món còn cố gắng giảm lực độ, tránh làm hỏng.
A Ngu :''...'' Văn minh quá.
Thư Di thở một hơi, bất đắc dĩ nhún vai tiến tới.
Nam tử xoa xoa cằm đứng dựa vào một bên hóng hớt.
Ban đầu lúc mới mở quán theo nhiệm vụ của hệ thống, thường xuyên có vài tên lưu manh ỷ vào chủ lâu là nữ nhân mà đến gây rối, gào thét đòi tiền bảo kê.
Sau đó cả đám liền bị Thư Di hốt lại tống ra đường.
Danh tiếng không dễ chọc lan xa, Hắc, Bạch đầu lĩnh bấy giờ là đầu lĩnh của đám lưu manh một vùng liền đến 'xem thử' hư thực.
Một đường đánh thẳng vào trong quán, làm bị thương rất nhiều người làm trong Toả Nguyệt lâu.
Bọn chúng còn đắc chí mà cho rằng đám lâu la tiểu tốt mà chỉ thế này thì lão bản cũng dễ xử lý.
Lẽ dĩ nhiên là bị vị lão bản kia đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Cơ mà hai tên này có điểm khác. Đám lưu manh trước đây thì bị đập một lần liền biết sợ mà chạy. Hắc, Bạch đầu lĩnh bị đánh xong lại đem tiền thuốc men đến bồi thường. Không chỉ như thế, hết lần này tới lần khác vì một mục tiêu đánh bại Thư Di mà thường xuyên lui tới quán.
Có thể nói là rất có chí cầu tiến. Chưa kể bọn hắn ở đây cũng giúp đám lưu manh khác muốn đến cũng phải e ngại, Thư Di bèn dứt khoát mặc kệ.
Cùng lắm thì mỗi tháng luyện cơ tay một lần, rất là tiện.
Hắc, Bạch đầu lĩnh còn chưa biết mình bấy lâu nay bị biến thành 'công cụ người' để người ta lợi dụng. Vừa nhác thấy Thư Di liền dọn dẹp bàn ghế lại một góc, để lộ khoảng trống trong quán, gầm lên đầy uy lực lao tới.
Khí thế hai kẻ đó toả ra, bừng bừng nhiệt huyết, sôi nổi lại dũng mãnh. Nào giống đám lưu manh đầu đường xó chợ, so với cường giả bình thường cũng đủ sức để xưng bá một phương.
Đánh nhau với Thư Di ngày này qua tháng nọ đã khiến họ tự mình tôi luyện bản thân, mạnh lên từng ngày.
Aaaaaaa!!! Nhìn kìa! Bạch đầu lĩnh một chưởng đấm xuyên tường!
Lại mà xem! Chỗ mặt đất bị Hắc đầu lĩnh đánh đang bùng cháy kìa. Thật là không thể tin nổi!
A Ngu sửng sốt, trong nháy mắt phản ứng lại, liền thấy Hắc đầu lĩnh bị một đạp dứt khoát tiễn đi.
Bạch đầu lĩnh cũng bay theo sau đó, nằm đè lên Hắc đầu lĩnh lăn ra ngoài đường.
Hàng xóm xung quanh đã quá quen với cảnh này, chậc chậc hai tiếng bình luận tán thưởng trận đấu ngắn ngủi,
:"Chiêu kia của Hắc đầu lĩnh mới tập ra sao? Không tồi, không tồi."
:"Bạch đầu lĩnh lần sau ráng lên chút nữa là được rồi a~"
Có người còn rất thân thiện mang rau dưa cùng đậu phụ đến tặng, còn vỗ vai Hắc đầu lĩnh hai cái an ủi.
Đám tiểu nhị trong lâu vẫn luôn đứng một bên cổ vũ nhiệt liệt, có người phát ra một tiếng cảm thán.
:''Lão bản vẫn soái khí như mọi khi. Nghe đồn cường giả mạnh nhất đại lục hiện tại là một vị vương gia nào đó trong triều. So với lão bản không biết ai mạnh hơn nhỉ?''
:''Đồn đại làm quái gì, có thế nào thì gặp lão bản cũng phải quỳ hết!!!''
:"Nói hay lắm!"
:''Không hổ là lão bản của chúng ta.''
A Ngu :''...'' Không còn gì để nói.
Nam tử ngẩng đầu thấy người nọ đi qua liền lập tức bay đến, thân thiết cọ độ tồn tại.
Thư Di khom người nhìn y, quay sang chưởng quản sắp xếp chỗ ở cho người mới nhặt được này.
:''Trước hết ở trên lầu đi, chú ý đừng tùy tiện đi loạn là được.''
A Ngu cười híp mắt nhìn nàng.
Thiếu nữ trầm mặc nhìn hắn một lúc rồi mới quay người rời đi.
Như vậy...
A Ngu cứ thế ngồi trong phòng đợi mấy ngày.
:''...''
Cô ta quên rồi.
Muốn khóc.
__
Tới tận khi hệ thống trồi lên thông báo nhiệm vụ, Thư Di mới nhớ còn có người tên A Ngu này.
Rõ ràng nàng sống vốn không thẹn với lòng, bỗng dưng lại thấy áy náy.
__
Bên ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.
Năm tử nằm trên giường vốn đang ủ rũ liền chống người ngồi dậy, ngửa đầu nhìn thiếu nữ bước vào, bộ dáng tí nữa thì oà khóc chuyển sang tươi cười hớn hở.
Thư Di :''...''
Bị trần nhà rơi vào đầu à?
__
A Ngu dẫn nàng đi trèo tường.
Mục tiêu là một các lớn chuyên buôn bán đan dược cùng linh thảo cho cường giả luyện đan.
Muốn vào phải có thẻ bài làm riêng hoặc thư mời.
A Ngu không có thẻ bài, nên y trèo tường.
Thư Di không có thẻ bài, nhưng nàng vẫn đi cửa lớn.
Ném hai thỏi vàng lên bàn, nhận lấy thẻ bài mới, lại ngang ngược bước vào.
A Ngu :"A. Tư bản."
Cơ mà trong lòng âm thầm giơ ngón cái.
Các khá lớn, lại nhiều gian, hai người đường đường chính chính vòng qua mặt các khách nhân cùng người hầu trong các, tiến thẳng về phía tầng lầu cao nhất.
Đi thẳng về phía trước, xuyên qua một hành lang dài gấp khúc, người hầu càng ít dần đi, cảnh sắc cũng càng thêm u tĩnh. Mãi đến khi dừng lại trước một gian phòng lớn đề biển cấm vào, A Ngu mới cầm hòn gạch đập vỡ chốt khoá, dẫn Thư Di vào trong.
Thư Di :"..." Ngươi ngang nhiên đập đồ nhà người ta như vậy thật sự tốt à?
Bên trong phòng không có linh thảo hay đan dược, mà chỉ toàn là sách với sách. Nam tử đi trước quen đường chạy đến một chỗ, đào bới trong đống sách cũ rất lâu.
Thư Di khoanh tay đứng nhìn, ngón tay thỉnh thoảng gõ vài cái tùy ý. A Ngu liếc mắt quan sát một hồi, cảm thấy chắc nàng đang tính thời gian.
Khoảng tầm nửa tiếng sau, nam tử lôi ra một cuộn giấy cũ đến ố vàng, ngẩng đầu nghiêm túc nói
:"Ta tìm ra chỗ cất giấu Thiên Tru rồi."
:"Không phải Thiên Tru?"
:"Không, là bản chỉ dẫn chỗ giấu Thiên Tru. Nơi này chỉ cất giấu bản viết về nơi cất giấu Thiên Tru. Chỉ cần đi theo cái này, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy." Nam tử phán vô cùng hùng hồn.
Thư Di :"Cho nên nói nhảm nửa ngày, vẫn phải đi tìm chuyến nữa đúng không?"
"Một cái đan dược nát mà nhiều tầng bảo mật như thế. Đi lòng vòng cả sáng mới lấy được cái bản